"Tần tiểu thư, cô còn độc thân sao?"
Tần Lâu hỏi ra thắc mắc, trong phòng đột nhiên yên tĩnh. Nhất là một vị quan chủ khảo ngồi bên cạnh vì nhất thời quá khi*p sợ nên thiếu chút nước xé đi văn kiện lý lịch đang cầm trong tay---tuy rằng đã kịp thời thu tay lại, nhưng trang giấy vẫn bị xé nát một góc, tiếng xé đối với âm thanh yên tĩnh trong phòng hội nghị như đối lập nhau, vì vậy thuận lợi truyền vào tai mỗi người.
Nhưng mà lúc này không có ai rảnh rỗi đi chú ý anh ta. Bọn họ hết nhìn Tần Lâu lại quay sang Tống Thư cứ thế lập lại vài vòng, mới bình ổn được hồi hộp ở đáy lòng.
Phản ứng của Tống Thư vẫn bình tĩnh như thường.
Tựa như Tần Lâu hiểu rõ cô như thế nào, cô cũng hiểu rõ Tần Lâu như thế đấy. Cho dù mấy năm nay chưa bao giờ gặp qua, cho dù diện mạo cả hai đã rất khác bộ dáng năm mười tuổi, cho dù bọn họ mỗi người đều có một "thân xác" và "mặt nạ" mới, nhưng đáy lòng của bọn họ, hai con người từng dắt tay nhau đi chung một đoạn đường, hai đứa trẻ thất tha thất thểu không có chí hướng cùng nhau đi tiếp, chưa bao giờ thay đổi.
Cho dù Tần Lâu làm gì cô cũng sẽ không cảm thấy ngột ngạt, càng sẽ không sợ hãi.
Tống Thư nghĩ nghĩ, "Tôi chưa lập gia đình, nội trong 5 năm nữa sẽ không có kế hoạch kết hôn, cho nên Tần tổng không cần lo lắng tôi sẽ vì thời kỳ mang thai chậm trễ công việc của tập đoàn---"
"Chưa lập gia đình, vậy có bạn trai sao?" Tần Lâu đánh gãy lời cô nói, sau đó giương mắt.
Cơ hồ như là muốn đem dòng chữ "Tôi không quan tâm cô có hay không chậm trễ công tác" viết đầy ở trên mặt.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau---
Đây là trần trụi quấy rối tình dục, làm cho mười mấy người bọn họ, đứa nào mắt mù mới nhìn không ra được!
Ngồi bên tay phải Tần Lâu là người ở bộ pháp luật chính thống, vừa vặn đúng dịp tập đoàn Vio tuyển luật sư nên chịu trách nhiệm giao tiếp. Nhận được ánh mắt ám chỉ của các đồng nghiệp, anh ta ở trên ghế bất an nhúc nhích ௱ôЛƓ mấy lần, ước chừng là tìm được dáng ngồi khiến anh ta tự tin đôi chút, anh ta mới nhỏ giọng "nhắc nhở".
"Tần tổng, vị này là Tần... Tần tiểu thư, cô ấy bên tuyển thăng luật sở dưới tư cách là vị hôn thê của Dư tổng."
"---!"
Đôi mắt Tần Lâu lạnh băng.
Không phát ra bất kì tiếng động gì, vài giây sau hắn nặng nề nghiêng đầu nhìn về người phụ trách giao tiếp ở bộ pháp luật chính thống kia, làm cho đối phương sợ tới mức vội vàng cúi đầu không dám nhìn thẳng.
"Vị hôn thê." Giọng nói Tần Lâu khàn khàn mà lặp lại một lần, thật lâu sau hắn mới rũ mi mắt, cười lạnh, "Tốt lắm."
"..."
Muốn xin hỏi một câu rằng tốt ở chỗ nào, nhưng bọn họ không có cách nào không sợ ૮ɦếƭ mà hỏi. Bọn họ sôi nổi né ánh mắt sang chỗ khác.
"Phỏng vấn kết thúc." Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNTần Lâu đứng dậy, không có liếc mắt nhìn qua cô gái đang ngồi ở bàn dài một cái nào. Hắn nghiêng người đi, một tay đút vào túi quần, trên cổ tay hắn còn có miệng vết thương vẫn chưa kết vảy, đau rát đến ngón tay hắn đều phát run.
Hắn không nghĩ gọi người xem qua.
Tần Lâu đứng hai giây, thân thể cứng đờ mới trở về trạng thái thả lỏng, hắn giơ tay vỗ vỗ bả vai của nhân viên nhân sự nòng cốt, "Tuyển người như bình thường, xử lý tốt cho cô ấy đi nhậm chức."
Nhân sự nòng cốt bị vỗ đến bả vai run run, bỏ đi sắc mặt nhăn nhó, cười khan: "Vâng, Tần tổng, tôi hiểu rồi."
Tần Lâu thu tay lại, bước ra một bước.
Sau đó giây tiếp theo, không hề có dấu hiệu nào, cái ghế che chắn đường đi phía trước của hắn, bị hắn giơ chân hung hăng mà đá văng ra—ròng rọc bay nhanh lăn lộn, ghế dựa đột nhiên ᴆụng vào mặt tường, phát ra một tiếng "phanh" thật lớn.
Một bên của phòng họp mười mấy người động tác nhất trí mà thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà cơn tức giận của người nọ tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bọn họ còn muốn xây dựng tâm lý hoặc để lại di ngôn trước khi đi ૮ɦếƭ gì đó, Tần Lâu không quay đầu lại đã bước nhanh ra khỏi phòng.
Hơn mười giây sau, mọi người trong phòng hội nghị bị chấn kinh không nhẹ lúc này mới chậm rãi hồi phục tinh thần.
Một người lớn tuổi nhất trong đó đứng dậy đỡ иgự¢, tay run rẩy, hít thở từng ngụm một cách khó khăn, "Tôi nói, tôi về sau vẫn nên tự giác chuyển đi làm chức vụ nhàn rỗi một chút, nếu có thể cách xa Tần tổng được bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu, bằng không cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn, tôi cũng bị dọa sợ đến nỗi tim ngừng đập đưa đi nhập viện luôn mất."
Trong lòng mấy người còn lại cũng thấp thỏm sợ hãi không thôi.
Người nhân viên nhân sự nòng cốt kia đã lấy lại tinh thần, trên mặt treo lên tươi cười, anh ta bước nhanh vòng qua bàn dài, đi đến bên Tống Thư.
"Tần tiểu thư, không dọa sợ cô chứ?"
"Không có." Tống Thư mỉm cười đứng dậy.
"Không hổ là sinh viên tài năng top 5 của học viện pháp luật quốc tế, tốt chất tâm lý của cô cũng mạnh mẽ không ít." Người nọ vui đùa mà giơ ngón tay cái, "Tính tình của Tần tổng chúng tôi luôn là như thế, mong cô hiểu cho?"
"Đương nhiên sẽ không. Tần tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tôi ở nước ngoài đọc báo cũng nghe qua danh tiếng của anh ấy, năng lực lợi hại nên tính tình cũng lớn một chút, đều là chuyện bình thường."
Đối phương chân thành tươi cười, "Tần tiểu thư thật là am hiểu lòng người. Chỉ là xin cho tôi liều lĩnh hỏi một câu, cô và Tần tổng, không lẽ trước ngày hôm nay đã từng gặp qua?"
Tống Thư cố làm ra bộ dáng ngơ ngẩn một chút, sau đó lắc đầu cười nói: "Không có, tôi cũng thật buồn bực chuyện này, tôi còn tưởng rằng chính mình đã đắc tội Tần tổng."
"Đắc tội? Chuyện này chỉ sợ không giống..." Người này lại nhớ đến tình huống của Tần Lâu đáng lẽ lúc này nên rơi vào tuần địa ngục lại thản nhiên đi xuống đây tham gia phỏng vấn khảo sát một hồi, anh ta cười gượng hai tiếng, "Mặc kệ là chuyện như thế nào, trước tiên tôi vẫn nên chúc mừng Tần tiểu thư thuận lợi thông qua phỏng vấn."
Tống Thư và đối phương lịch sự bắt tay một cái, gật đầu cười cười, "Cảm ơn."
"Cũng không cần làm phiền người khác, nếu Tần tổng đã cho phép, chuyện Tần tiểu thư làm thủ tục nhậm chức, chi bằng tôi giúp cô làm cho thỏa đáng?"
"Làm phiền anh giúp tôi? Chuyện này không tốt lắm đâu."
"Tần tiểu thư sao lại nói vậy, dù gì sau này chúng ta cũng làm việc cùng một công ty, chúng ta cũng được xem như người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa tôi thấy Tần tiểu thư năng lực xuất sắc, nhất định làm ở Vio sẽ như cá gặp nước, tiến tới thăng chức—nói không chừng một thời gian sau, bản thân tôi lại cần Tần tiểu thư dìu dắt mà đi đấy."
"Anh nói quá lời..."
Tống Thư ở một bên cùng đối phương nói lời khách sáo, một bên đợi mọi người rời đi phòng họp, liền đi làm thủ tục nhậm chức.
Thứ sáu, Tống Thư chính thức gia nhập Vio.
Trải qua buổi chiều ngày hôm qua lại qua thêm một buổi tối, lời đồn đãi càng ngày lên men, về nhân viên mới bên tuyển thăng luật sở này trong tập đoàn đã sớm có hoa hòe lòe loẹt thi nhau suy đoán. Trong đó đa số, mọi người đều đoán rằng là Tống Thư, Tần Lâu còn có bộ trưởng Loan Xảo Khuynh chắc chắn rơi vào quan hệ tình tay ba. Mà còn dư lại một bộ phận nhỏ, suy nghĩ về Tần Lâu rốt cuộc để mắt Tống Thư ở chỗ nào: nhan sắc, sự mới mẻ,v..v.. Bọn họ suy đoán rất nhiều.
Chuyện đồn đãi đó được Tống Thư ngẫu nhiên đi toilet nghe được, gặp mặt là một đồng nghiệp thoạt nhìn hòa ái dễ gần – thảo luận về hoàn cảnh lai lịch của nhân viên mới là cô, hiển nhiên nhóm nhân viên Vio cũng không muốn đắc tội nên mới nhỏ giọng bàn tán ở chỗ này.
Bộ pháp luật chính thống có một người phụ trách hướng dẫn nhân viên mới làm việc, họ Diêu, gọi là Diêu Ý Cầm, năm nay vừa tròn 30 tuổi. Tống Thư đến sau, liền theo các đồng nghiệp trước gọi cô ấy là "chị Cầm".
Buổi sáng cô chính thức nhậm chức, cơ bản Tống Thư và đống văn kiện đấu nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Tới gần giữa trưa, Diêu Ý Cầm lại gần gõ gõ mặt bàn của cô.
Tống Thư từ dưới đống văn kiện pháp luật thật lớn ngẩng đầu lên, "Chị Cầm."
"Tiểu Tần, cũng không nhất thiết phải liều mạng như vậy." Diêu Ý Cầm cười rộ lên rất giống như người lớn hòa ái thương trẻ, "Em vừa mới vào nhậm chức, mấy phần văn kiện này xem tốn không ít thời gian đâu, vẫn là nên chú ý đến thời gian nghỉ ngơi."
"Em biết rồi, cảm ơn chị Cầm."
"Cũng đến giờ cơm trưa, chắc em không biết nhà ăn nhân viên của tập đoàn ở đâu nhỉ? Đi, chị dẫn em đi đến nhà ăn."
Tống Thư do dự hạ thấp ánh mắt, thấy tài liệu chính mình vẫn chưa xem xong, giây lát sau cô liền ngẩng đầu, cười đồng ý.
"Vâng, em liền sửa gọn lại đi với chị."
Nói xong, Tống Thư từ bên cạnh mang ra giấy tiện lợi, viết ghi chú nội dung manh mối chưa kịp hoàn thành lại trên giấy, dán ở trên tài liệu.
Diêu Ý Cầm nhìn thấy rõ hành động này, gật đầu, sau đó vui đùa mà nói: "Chỉ có em ở chỗ này chăm chỉ, chị nghĩ cuối năm nay họp thường niên, nhân viên mới như em hoàn toàn xứng đáng nhận thưởng."
"..."
Hai người cười cười nói nói, cùng nhau đi đến thang máy.
Tới nhà ăn, Tống Thư đi theo phía sau Diêu Ý Cầm để lấy cơm, thấy không ít chỗ trống liền chuẩn bị ngồi. Dọc theo đường đi lúc nãy của cô, có không ít người chú ý đến bên này, ánh mắt đuổi theo muốn nhìn rõ diện mạo của nhân viên mới này.
Hiển nhiên sau khi trải qua ngày hôm qua lời đồn bị truyền ra, cô chỉ là một nhân viên mới, hiện tại ở mọi phạm vi trong tập đoàn đều đã có chút danh tiếng nho nhỏ.
Tống Thư chỉ làm bộ không phát hiện ra, cùng Diêu Ý Cầm cười nói đi đến bàn ăn, sau đó ngồi vào bên cạnh đồng nghiệp trong bộ pháp luật chính thống.
Mấy người cùng nhau chào hỏi qua loa, sau đó ai nấy đều dùng cơm.
Không thiếu những đồng nghiệp giỏi nhất là về nói nhiều hoặc là hâm nóng không khí, Tống Thư là nhân viên mới trong bộ, lại dễ dàng nói chuyện, đắc tội cũng không có việc gì, trừ lúc ban đầu mới vào cùng với mọi người có chút ngăn cách, lúc sau có vô số đề tài nói chuyện được mở ra.
"Tần Tình, tôi nghe nói vị tuyển thăng luật sở Dư tổng kia là vị hôn phu của chị, việc này là thật hay giả vậy?" Có một nữ đồng nghiệp đối diện bát quái hỏi.
Tay cầm muỗng ăn cơm của Tống Thư bỗng dừng lại, ngay sau đó bình tĩnh cười, "À, là sự thật."
"Wow, vậy chị cũng quá may mắn đi. Dư tổng kia trong giới luật sư nổi danh là người đàn ông độc thân giàu có đó, danh tiếng rất lợi hại, lớn lên lại đẹp trai, trong nhà còn tự mở công ty luật nữa..."
"Thật hâm mộ, nếu đổi lại là tôi, tôi khẳng định ở nhà nhậm chức bà bà luôn rồi, làm gì còn muốn đi làm việc chịu tội?"
"Ha ha, cô thật là thiếu chính kiến, Tần Tình người ta là sinh viên tài năng của học viện luật quốc tế, khẳng định chắc chắn không có chí hướng giống như cô?"
"Nhưng mà, khẳng định Tần Tình cũng rất ưu tú, nếu không vị Dư tổng kia cũng sẽ không cùng chị ấy đính hôn phải không?"
"Lại nói tiếp, Tần Tình chị và vị hôn phu quen biết nhau như thế nào vậy?"
Đề tài lại vòng tới trước mặt mình, Tống Thư bị bọn họ truy vấn cũng không lộ ra sự mất kiên nhẫn, "Chúng tôi là bạn đại học, vừa vặn... hai nhà cũng có chút quen biết."
"Ôi, cái đó không phải là mối tinh thanh mai trúc mã trong ngôn tình sao!"
"Tôi cũng muốn có thanh mai trúc mã! Tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên. A~, ô ô ô hâm mộ muốn khóc..."
"Cô? Không tồn tại không tồn tại, cô cho rằng thanh mai trúc mã nhà ai cũng ưu tú như vậy chắc?"
Hai nữ đồng nghiệp cùng trêu ghẹo nhau, ngồi cùng bàn cười cười, không ai chú ý đến Tống Thư nhìn cái thìa kim loại trong tay đến thất thần.
Thanh mai trúc mã...
Cô quả thật có, thật sự cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau nâng đỡ, cùng nhau lớn lên.
Đáng tiếc thay, tất cả đều đã qua rồi. Quá khứ cuối cùng cũng là quá khứ, chuyện đã xảy ra vĩnh viễn không có cách nào biến mất... Không ai có thể thay đổi chuyện này.
Đúng không, Tần Lâu.
Khóe miệng Tống Thư nhếch lên, cúi đầu uống phần canh trong mâm.
Ngồi ở bên cạnh cô là Diêu Ý Cầm, ánh mắt trùng hợp đảo qua nhìn cô, không khỏi mà sửng sốt lại: Ở chung cả ngày, cô ấy nhìn ra được cảm xúc của Tống Thư đại khái là thật sự phức tạp, bề ngoài vĩnh viễn là dịu dàng, vô hại. Mà mới nãy, cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy đối phương không có cảm xúc dịu dàng vô hại như vậy nữa.
Thực chân thật, trên mặt rõ ràng là đang cười, lại càng giống như là rất khổ sở.
Cảm xúc bén nhọn, làm đau đớn người khác, cũng sẽ làm tổn thương chính mình, chính mình khổ sở.
Diêu Ý Cầm trong lòng đang nghĩ ngợi rất nhiều, tầm mắt vừa nhấc lơ đãng nhìn, liền thấy được người đang đi tới ở phía sau Tống Thư.
Cô ấy ngây ngẩn cả người.
Giây tiếp theo, chiếc đũa trong tay cô ấy "lạch cạch" một cái rớt một chiếc trên mặt bàn.
Diêu Ý Cầm lấy lại tinh thần, không cố đi đến nhặt, nhưng thật ra trong một giây cung kính đứng lên trước---
"Tần tổng!"
Một tiếng này tức khắc ngăn chặn được thanh âm một bàn đang thảo luận.
Vài giây sau, mọi người trước sau đều đứng lên.
Đưa lưng về phía người mới tới, biểu tình trên mặt Tống Thư cứng lại, rất nhanh liền điều chỉnh bộ dáng bình thường. Cô cùng với các đồng nghiệp cùng nhau đứng lên.
"Tần tổng." Mọi người sôi nổi ra tiếng.
Ở trong ánh mắt kinh dị của mọi người, Tần Lâu lập tức đi đến bàn phía bên này, ánh mắt hắn đảo một vòng nhìn những nhân viên bên cạnh Tống Thư, quét một vòng dừng lại trên người Diêu Ý Cầm.
"Tôi ở lại đây ăn cơm, phiền toái các người nhích vào bên trong một chút."
Diêu Ý Cầm: "..."
Cô ấy đã làm việc ở công ty lâu như vậy, lần đầu tiên nghe thấy Tần Lâu cùng người nào nói "Phiền toái". Bao gồm Diêu Ý Cầm, mọi người đều nhớ ngay đến lời đồn đãi trong tập đoàn ngày hôm qua, không ít ánh mắt nghi hoặc rơi xuống trên người Tống Thư.
Sau đó nhân viên một bàn này sợ hãi chuẩn bị di dịch vị trí, chỉ là trước lúc bọn họ đứng dậy, Tống Thư đã đứng lên trước.
"Không cần phiền toái, Tần tổng, anh ngồi ở chỗ của tôi đi. Tôi ăn xong rồi." Cô nói, từ chỗ ngồi của mình rời đi, đồng thời xin lỗi mà cười, "Hôm nay là ngày đầu tiên nhậm chức, còn có không ít tài liệu cùng văn kiện muốn xem – tôi đi lên lầu trước."
Nói xong, Tống Thư liền chuẩn bị bưng mâm đồ ăn.
"Công việc rất bận?" Tần Lâu không có dấu hiệu hỏi một câu.
Động tác của Tống Thư tạm dừng lại, giương mắt mỉm cười, "Chỉ vì mới nhậm chức, Tần tổng yên tâm, tôi sẽ mau chóng thích ứng." Cô lại lần nữa khoanh tay.
Sau đó vừa mới bưng mâm lên cách bàn ăn khoảng 2 cm, bị một đôi tay thon dài mạnh mẽ "lạch cạch" một cái ấn lại trên bàn.
Tất cả mọi người còn lại đều nín thở, ý cười trên mặt Tống Thư liền thay đổi, "Tần tổng?"
"Nếu vội, công việc kia tôi giúp cô làm."
"..."
Bàn bên cạnh có một số người bị sặc, kịch liệt ho khan ra tiếng, hoàn cảnh trầm xuống xém chút nữa tươi cười trên mặt Tống Thư không giữ được.
Cô chậm rãi buông tay ra, "Cảm ơn Tần tổng quan tâm, phúc lợi của người mới nhậm chức trong tập đoàn thật làm người ta cảm động."
Các đồng nghiệp: "..."
Vào thời điểm chúng tôi mới vào làm trong tập đoàn, tại sao lại không được nhận phúc lợi, đãi ngộ của người mới nhậm chức?
Tống Thư nghĩ cũng không dám dừng lại lâu, bằng không cô thật sự không biết người này còn dám làm ra chuyện gì.
Tống Thư hướng Tần Lâu hơi hơi gật đầu, xoay người liền đi.
Chỉ là cô vừa mới bước đi được hai bước, phía sau cô đột nhiên truyền đến một tiếng gọi thật thấp:
"...Tiểu vỏ trai."
"---!"
Cả người Tống Thư lập tức cứng đờ lại.