Trong lòng cậu như bừng lên một ngọn lửa, bản thân cậu bình thường cũng có tính cách hỉ nộ vô thường, nhưng lúc này lại không giống như vậy.
Mà không giống chỗ nào, cậu cũng không biết.
Tìm không ra nguyên nhân khiến bản thân bực bội, làm cho ánh mắt thiếu niên trầm xuống, khiến không khí trong phòng ăn âm trầm đến mức có thể chảy ra nước.
Không ai nói chuyện.
Thẳng tới lúc Tần Lương chú ý đến cánh tay trái Tần Lâu bị quấn thành chày gỗ, mày tức khắc nhăn lại, hỏi.
"Tay con bị làm sao vậy?"
"Quăng vỡ bình hoa, bị đứt tay."
"Bình hoa? Cái gì bình hoa?"
"..."
Tần Lâu không vội vã mở miệng mà khẽ nâng mắt, cười như có như không nhìn về phía bàn dài đối diện.
Tần Phù Quân biến sắc, tay nắm chặt dao nĩa đến mức khớp xương trắng bệch.
Trên bàn ăn không khí càng thêm trầm xuống lên.
Giằng co vài giây, Tần Lâu rũ mắt cười nhạo.
"Trong phòng nghỉ ngơi giữa lầu hai đến lầu ba, hai cái bình hoa tôi nhìn không vừa mắt, cho nên liền quăng vỡ."
"...Thật không?"
Tần Lương như phát hiện điều gì, ông nhìn thoáng qua con gái, nhưng cuối cùng vẫn không nói im lặng cho qua chuyện này.
Có sự xuất hiện của Tần Lâu, không khí trong nhà ăn buổi sáng đều duy trì dưới áp lực nặng nề. Ngồi phía đối diện, Tần Phù Quân một nhà bốn người đều không dám hé răng, Tống Như Ngọc cùng Tống Soái, hai chị em im như ve sầu mùa đông, bị Tần Lâu làm cho sợ hãi tới mức không ngóc đầu lên nổi.
Một buổi cơm sáng lại giống như đang tra tấn.
Tống Thư đại khái không bị ảnh hưởng chút nào bởi không khí ngột ngạt trên bàn. Chỉ ăn một chút như cũ, sau cô bé buông bộ đồ ăn, an an tĩnh tĩnh mà giương mắt nhìn về phía Tần Lương.
Tần Lương lộ ra nụ cười, "Đi đi."
Tống Thư đi xuống ghế dựa, đang xuống được một nửa thì bị túm chặt. Bé không kinh ngạc, cũng không phát ra tiếng, quay đầu nhìn người đang giữ chặt bé, Tần Lâu.
Tần Lương cũng nhìn qua, "Con giữ tay Thư Thư làm gì vậy?"
Phòng ăn không một tiếng động.
Người hầu đang đứng thu dọn bát đĩa cũng tự giác mà nhẹ tay nhẹ chân, kiêng sợ* nhìn trộm Tần Lâu.
*: kiêng kị sợ hãi
Trong lòng có bóng ma nên Tống Như Ngọc càng ngày càng bất an.
Nhưng mà ngoài dự kiến của bọn họ, Tần Lâu chỉ liếc mắt một cái. Nhìn sơ qua các món ăn trên bàn, khóe miệng liền nói, "Chỉ ăn có một chút như vậy, khó trách cắn người đều không có sức lực."
Mọi người trên bàn đều nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.
Chỉ mình Tống Thư nghe hiểu được.
Vật nhỏ nhìn cậu, chậm chạp chớp chớp mắt, không một chút biểu cảm.
Nhưng chính vì vẻ mặt không chút biểu cảm của Tống Thư đang nhìn chăm chú phía dưới, ma xui quỷ khiến lại làm cho Tần Lâu buông tay ra. Sau đó cậu liền biết miệng vật nhỏ kín như vỏ trai, cạy không ra, cô bé trượt chân xuống ghế dựa, đầu cũng không ngoảnh lại mà rời đi.
"Chậc."
Tần Lâu cũng bực bội mà ném đi dao nĩa, nhảy xuống ghế dựa.
Tần Lương nhíu mày, "Không ở lại ăn cơm, còn đi đâu?"
"Về phòng."
"..."
Tần Lương nhìn phương hướng Tần Lâu rời đi, vẻ mặt suy tư.
Một lát sau, ông thu hồi ánh mắt, trong lúc thu về có liếc nhìn vợ chồng Tần Phù Quân.
Sau đó Tần Lương trở tầm mắt, nhàn nhạt mở miệng.
"Phù Quân, chút ý tưởng đó nên thu lại đi, tay chân vẫn nên giữ sạch sẽ."
"Ba?" Tần Phù Quân ngẩng đầu, biểu tình mờ mịt, đôi mắt lại cất giấu tránh né trong chỗ sâu nhất, "Con không hiểu ba muốn nói gì?"
"Con hiểu. Ba cũng hiểu, về phần Tần Lâu," Tần Lương dừng lại dao ăn, tầm mắt vừa nhấc lên vừa nói "Con cảm thấy nếu nó chịu suy nghĩ, nó sẽ không hiểu sao?"
"Ba..."
"Chờ thằng bé ấy trưởng thành, Tần gia sớm muộn gì ba cũng giao cho nó. Đầu óc cùng năng lực của thằng bé không có vấn đề, vấn đề nhiều nhất là tính tình. Mấy năm nay con ở bên ngoài cố ý nói cái gì, đừng tưởng rằng ba không biết, cũng đừng tưởng ba sẽ vì mấy tin đồn nhỏ nhoi đó mà thay đổi ý định."
"Thật xin lỗi, ba, con—"
"Được rồi, con không cần giải thích cho ba cái gì cả, con chỉ cần suy nghĩ cho thật tốt. Con là cô ruột của nó, ngoại trừ ba, con cũng là người thân duy nhất của nó, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, chính con quyết định cho rõ ràng."
Nói hết lời muốn nói, Tần Lương cũng đứng dậy rời đi.
Tần Phù Quân ở trước bàn, sắc mặt trở nên khó coi.
Chờ lúc người hầu rời đi hết, cô quay đầu nhìn về phía chồng mình, nghiến răng nghiến lợi mà nói. "Tống Thư phải đi chỗ khác."
"Nhưng ba không tin tưởng chúng ta."
"Vậy càng không thể để nó ở Tần gia! Nếu chúng ta không thể mở miệng, vậy làm cho chính nó đi đến nói."
"Ý bà là..."
Tống Thành Đồng nhìn Tần Phù Quân một cái, vài giây sau đó mới gật gật đầu.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ làm thử."
Sau bữa sáng, Tống Thư trở lại phòng mình.
Trái phải không có việc gì làm, cô bé đến chỗ bàn học, ngồi vào chiếc ghế nhỏ nhìn vào trang giấy trống. Đo lường độ mềm cứng, ngắn dài, kích cỡ của một loạt 乃út chì vừa được mang lên, thì cửa phòng phía sau Tống Thư có tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa như thúc giục người bên trong nhanh chóng mở cửa. Hiển nhiên, người ngoài cửa có tính nhẫn lại rất kém hoặc là người này không có tí nhẫn nại nào với bé.
Tống Thư đứng dậy đi mở cửa sau đó ngẩng đầu nhìn.
Đứng ở ngoài cửa chính là Tống Thành Đồng.
"Tiểu Thư, ba có thể đi vào không?"
Tống Thư ngửa đầu im lặng nhìn cậu.
Người đàn ông cười ôn hòa, lúc cúi đầu biểu tình cũng rất ôn nhu. Thật giống như... lúc trước Tống Thành Đồng bế Tống Như Ngọc dưới ánh trăng.
Nhưng vẫn là không giống nhau.
[Nếu thật sự lo lắng, chờ đến ngày mai cùng về, nói là Tống Thư không muốn ở chung với Tần Lâu, đưa nó đi ký túc trường học—về sau sẽ không phải nhìn thấy nó nữa.]
[Ở trong lòng tôi chỉ xem Như Ngọc và Tiểu Suất là con của tôi.]
[Tống Thư? Nếu không phải ba coi trọng Bạch Chúc, căn bản tôi không nghĩ là sẽ nhìn thấy hai mẹ con họ...]
Tống Thư cúi đầu, không chút tiếng động mà nhường đường.
Tống Thành Đồng bước nhanh vào phòng. Tựa hồ hắn cũng không biết phải mở lời với con gái như thế nào, làm không khí trong phòng trở nên trầm mặc hơn mười giây, sau cùng hắn mới mở miệng: "Tiểu Thư, ở Tần gia đã quen được chưa?"
Tống Thư không nói gì.
Tống Thành Đồng theo bản năng nhăn mày, ngay sau đó tự ૮ưỡɳɠ éρ bản thân vui lên:"Ba thấy Tần Lâu cùng con đi chung rất gần gũi, lúc trước các con có quen biết sao?"
"..."
Tống Thành Đồng cắn chặt răng, "Tần Lâu thằng bé đó tâm tính không tốt, con cùng nó đừng nên thân thiết quá, đối với con sẽ không tốt. Ba đã tìm người giúp con an bài một khu ký túc xá ở trường học thật tốt. Con chuẩn bị đi qua mấy ngày nữa, liền có thể đi đến nơi đó đi học."
Nghe hết câu nói, cô gái nhỏ rốt cuộc cũng có phản ứng.
Cô ngẩng đầu lên, không có biểu tình, khuôn mặt nhỏ vô hồn nhìn hắn.
Ý cười trên mặt Tống Thành Đồng liền trở nên cứng đờ.
Không biết vì điều gì, trước mặt đứa trẻ, lòng dạ rối loạn cùng những thứ xấu xa ích kỷ trong thâm tâm hắn không cách này che giấu trước đôi mắt trong sáng ấy.
Đây mới là lý do hắn cảm thấy rất ghét nó, nguyên nhân căn bản là—con bé vốn dĩ không hiểu điều gì, không thích những thứ xấu xa, đây là do con bé sai.
Tống Thành Đồng thu hồi nụ cười.
"Tiểu Thư, ba cùng con nói chuyện, con phải trả lời lại, đây là phép lịch sự cơ bản, mẹ không có dạy con sao?"
Nhưng mà Tống Thư như cũ không hề phản ứng.
Cặp mắt đen nhánh kia lạnh lẽo giống như là từ chối tiếp nhận độ ấm. Cô bé cứ như vậy im lặng nhìn hắn.
Tống Thành Đồng cảm thấy chính mình muốn điên rồi. Có thể thấy nếu "dụ dỗ" thêm cũng không có kết quả, hắn liền đưa ra quyết định đơn giản: xé rách da mặt.
"Chuyện này cứ quyết định như vậy. Tôi là ba ba cô, cô phải nghe tôi. Chờ lát nữa tôi dẫn cô đi tìm Tần lão tiên sinh, cô chỉ cần giống như hiện tại an tĩnh mà nghe là tốt rồi. Không được gây thêm phiền phức cho tôi—đã nghe chưa?"
Tống Thành Đồng không khỏi phân trần kéo tay con gái, đẩy cửa phòng đem người lôi kéo ra hành lang, sau đó hắn nhanh chóng hướng cửa cầu thang mà đi đến, không hề chú ý đến bé con ở phía sau vì bị hắn lôi kéo lảo đảo mấy lần muốn ngã.
Có lẽ cho dù có chú ý tới, Tống Thành Đồng cũng chẳng để tâm.
Năm phút sau, cùng một cánh cửa ở bên ngoài.
"Dương—"
Gọi một tiếng thật lớn, thiếu niên dựa vào cánh cửa phòng, trên mặt thiếu niên đang phát ra ý cười phóng túng bỗng chốc cứng lại.
Vài giây sau cậu quay đầu lại, đi qua phòng đối diện của người hầu, mạnh mẽ đẩy cửa ra.
Người hầu bên trong thấy cửa mở ra thì giật mình, nháy mắt thấy người vừa vào, phát hiện trên mặt đối phương đang tức giận thì hoảng sợ: "Thiếu, thiếu gia, làm sao vậy?"
Thiếu niên đứng ngoài cửa mặt mày anh tuấn nhưng sắc mặt lại âm trầm tới đáng sợ.
" "乃úp bê Tây Dương" của tôi... Bị mang đi nơi nào?"