Sợ hắn thấy không rõ lắm, Tiểu Dụ còn đi đến phía trước, lấy tay kéo hai má ra cho hắn cẩn thận nhìn thử.
“Chú nhìn nha,con không có sâu răng!”Cô bé cường điệu lời nói của mình.
Bàn tay ngăm đen vươn ra, Thiên Vẫn hô nhỏ một tiếng, tim muốn nhảy đến cổ họng, thiếu chút nữa bật ra đi ra.“Không nên đả thương……” Lời còn chưa nói xong, một màn trước mắt làm cho cô trợn mắt há hốc mồm.
Người đó là Black Jack sao, hắn đang chậm rãi xoa đầu Tiểu Dụ, có dịu dàng có cổ vũ thậm chí còn tặng thêm một nụ cười mê người,trong con ngươi thậm chí còn hiện ra một tia cảm xúc.
Tiểu Dụ cười to khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng sáng lạn, hoàn toàn không sợ hắn.
Thiên Vẫn chớp chớp mắt, vốn còn tưởng rằng hắn sẽ làm Tiểu Dụ bị thương.Cô nghĩ đến không phải tất cả những người xấu đều chán ghét con nít sao? Làm sao có thể thân thiết cổ vũ đứa nhỏ? Người này có vẻ thật tốt? Một chút cũng không giống phần tử nguy hiểm không phân rõ phải trái.
Càng khó giải thích chính là khi cô đối mặt với hắn nhưng một chút cảm giác sợ hãi cũng không có……
Lời nói và thái độ của Black Jack so với lời Thượng Quan Mị chênh lệch cách xa vạn dặm nha.
Hoang mang liên tiếp đánh đến, Thiên Vẫn nhíu đôi mày thanh tú, ôm lấy Tiểu Dụ, vẻ mặt cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.
“Đừng tưởng rằng bày ra sắc mặt hoà nhã, tôi sẽ mắc mưu.” Cô dùng sức lắc đầu, không chịu bị Black Jack lừa.
“Tôi không cần lừa gạt cô.” Black Jack thong thả nói.
Thiên Vẫn dậm mạnh chân, rốt cuộc chịu không nổi thái độ quỷ dị của hắn.“Khốn kiếp, có gì nói rõ nha! Đừng vòng quanh, muốn chém muốn Gi*t nói đãi một câu!” Cô hét lên.
“Tôi tại sao muốn Gi*t cô?”
“‘Flores’ là tổ thức phạm tội, không phải đã sớm quen Gi*t người không chớp mắt, tôi xem như là kẻ thù của anh, có cơ hội tốt như vậy anh dễ dàng gì buông tha tôi?” Thiên Vẫn hỏi, dũng cảm nhướng cằm dưới lên không chịu nhận thua.
Sắc mặt Black Jack trầm xuống, mày rậm nhíu lại. Hắn không có trả lời chẳng qua lấy con ngươi màu đen xem xét cô.
Không khí ngưng trệ, khi hắn ngắm nhìn thời gian giống như đều đông lại.
Hắn đi lên phía trước, thân hình cao lớn tao nhã, xinh đẹp mà nguy hiểm. Thiên Vẫn biết nên né ra nhưng hai chân cố tình không nghe lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.
“Tôi không có muốn Gi*t cô.” Black Jack lễ phép nói, đi đến chỗ gần cô nhất,dường như dán lên thân thể của cô. Hắn thong thả vươn tay nâng cái cằm khéo léo của cô lên, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô.“Tôi chỉ là muốn thuê cô cùng làm việc, nghiên cứu.” Hắn chậm rãi nói.
Lý trí còn sót lại ở trong đầu, Thiên Vẫn dùng sức lắc đầu bỏ tay hắn ra.“Tôi không chế tạo νũ кнí cho phần tử khủng bố.”
Ngón tay có lực lại lần nửa đưa ra,nắm chặt cằm dưới của cô.“Tôi buôn bán νũ кнí, chứ không phải dùng nó để Gi*t người.” Hắn thản nhiên nói,con ngươi thâm thúy
Đôi môi đỏ mọng của Thiên Vẫn khẽ nhếch, không biết làm sao chớp chớp mắt. Làm sao bây giờ? Lòng của cô thế nhưng có một chút tin tưởng hắn, có ánh mắt chuyên chú như vậy, sẽ nói dối sao?
Bị cặp con ngươi kia nhìn chăm chú giống như là rơi vào trong biển lớn,cô sẽ bị thôi miên……
Trước cửa đại sảnh truyền đến một tiếng nổ, cửa thủy tinh môn bị phá vỡ rơi xuống, tiếng đông lớn kia dường như làm Thiên Vẫn muốn mở miệng đồng ý tỉnh lại.
“Buông cô ấy ra.” Một lớn một nhỏ giống như cùng khuôn mẫu khắc ra,trăm miệng một lời rống giận.
Trong nháy mắt thấy Đỗ Ưng Dương và Định Duệ, hai chân Thiên Vẫn mềm nhũn quỳ trên mặt đất. Thẳng đến giờ khắc này cô mới biết được bản thân khẩn trương bao nhiêu, trong lòng mong muốn nhìn thấy bọn họ đến cỡ nào.
Đỗ Ưng Dương đi nhanh tới, sắc mặt u ám giống như tử thần. Hắn nhìn chằm chằm Black Jack, một mặt đưa tay nâng Thiên Vẫn dậy, cẩn thận kiểm tra cô có bình yên vô sự hay không.
“Hắn làm cô bị thương sao?” Hắn nén đầy ngập tức giận, đem Thiên Vẫn ôm chặt vào trong иgự¢. Mất rồi tìm lại được làm cho hắn ôm cô càng chặt.
Ban nãy phát hiện cô và Tiểu Dụ đồng thời mất tích, hắn dường như lâm vào điên cuồng,trên sàn lại có có lá bài xì phé chứng thật cô bị Black Jack mang đi. Hắn vội vàng tìm kiếm lại phát hiện Black Jack căn bản không che dấu, một đường lưu lại rõ ràng căn cứ chính xác như là sợ hắn không đuổi theo.
“Không có.” Thiên Vẫn lắc đầu, ôm chặt lấy hắn,thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy.Cô không sợ hãi chỉ là rất khẩn trương,hy vọng hắn ở bên người cô.
Cho tới hôm nay cô mới có thể hoàn toàn xác định, bản thân không muốn xa rời hắn, không thể chịu đựng được mất đi hắn làm bạn. Cả đời này cô phải ôm chặt lấy hắn, tuyệt đối không buông tay!
“Tôi chỉ là muốn tìm cô ấy nói chuyện, không có muốn đả thương cô ta.” Black Jack chậm rãi nói, quan sát toàn thân Đỗ Ưng Dương tản ra sát khí, đánh giá năng lực đối phương.
Đỗ Ưng Dương lãnh khốc nhìn hắn, không tính nghe bất cứ giải thích nào.“Anh không nên đến gần cô ấy.” Hắn nheo lại ánh mắt.
Black Jack nhíu mày,khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện có chút khó khăn.“Các ngươi đều không thể nói lý sao?” Hắn không thể nhịn được nữa hỏi.
“Đợi chút,tôi nghĩ trong này có lẽ có chút hiểu lầm.” Thiên Vẫn đứng ở giữa hai người,quay đầu muốn cho hai người ngồi xuống, lại thoáng nhìn cái chuông trên tường. Cả người cô cứng đờ, không ngừng chớp chớo mắt.“A, nguy rồi.” Cô thấp giọng nói, cảm thấy da đầu bắt đầu run lên.
Đáng ૮ɦếƭ, vừa mới sa vào trong tầm mắt Black Jack, nhưng lại làm cho cô quên tính toán thời gian!
“Cái gì nguy rồi?” Đỗ Ưng Dương cúi đầu nhìn về phía cô.
“Không có thời gian giải thích, chúng ta rời đi trước.” Thiên Vẫn vội vàng nói quyết định nơi đây không nên ở lâu. Tầm mắt của cô dính chặt thùng rác góc tường, như là bên trong đang xảy ra biến hóa đáng sợ.
“Không được.” Hắn lạnh lùng nói, khóe miệng tràn ra nụ cười tàn nhẫn, đi về phía Black Jack kiên quyết muốn đem đối phương chặt ra tám khúc.
“Thật là!” Thiên Vẫn tức giận đến muốn cắn hắn. Người đàn ông này! Đều đến lúc này còn kiên trì có cừu oán tất báo, chẳng lẽ hắn không thể nghe cô một lần sao?
Đỗ Ưng Dương chậm rãi tiến lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, sát khí ngưng tụ đến đỉnh điểm, tuy không sung không đao nhưng tản mát ra nguy hiểm trí mạng làm người ta kinh hồn táng đảm. Hắn không lấy dao chặt cụt tay cụt chân Black Jack, ngược lại chuẩn bị lấy quyền pháp bẻ gãy tay gãy chân phần tử khủng bố này.
Nhất là bàn tay chạm qua Thiên Vẫn kia, hắn không thể không bẻ gãy!
Black Jack lạnh lùng cười, khí chất tao nhã rút đi,lộ ra nguy hiểm ở bên trong.
“Được, tôi cũng không muốn dùng súng.” Tay hắn sờ đến bên hông lấy xuống một sợi roi, uy Hi*p đánh nhẹ xuống mặt đất, không tính từ chối khiêu chiến của Đỗ Ưng Dương.
Thiên Vẫn ôm lấy đầu, phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ.“Các ngươi lý trí một chút.” Cố gắng của cô giống như là đàn gảy tai trâu. Hơn nữa là hai con trâu đực! tức giận“Cho dù muốn đánh, cũng nên ra bên ngoài đi đánh nha!” Cô như bị lửa thiêu đốt ௱ôЛƓ giật nảy mình chạy đến giửa hai cô, vọng tưởng ngăn cản trận ác đấu này.
“Thiên Vẫn, tránh ra.” Đỗ Ưng Dương lạnh lùng nói.
Black Jack cong môi cười lạnh.“Đúng vậy, Lê tiểu thư đã nói vậy tôi cũng không muốn cậu bị thương” Hắn lễ phép nói.
“Không cho!” Thiên Vẫn hét lên một tiếng đứng bất động ở chính giữa bọn họ.“ Định Duệ đưa Tiểu Dụ ra ngoài.” Cô quay đầu hô, không quên liếc mắt nhìn cái chuông lớn trên tường một cái.
Trong lúc nguy cơ Định Duệ lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời, ôm lấy Tiểu Dụ đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại thẳng đến ngoài đại sảnh .
“Đi a!” Thiên Vẫn hô to, tầm mắt không rời khỏi đồng hồ báo thức.“Đi mau, nếu không đi sẽ không kịp.”Cô gấp đến độ giơ chân liều mạng giữ chặt Đỗ Ưng Dương, muốn kéo thân hình cao như núi của hắn ra ngoài.
“Cái gì không kịp?” Đỗ Ưng Dương nhăn lại mày rậm, trừng mắt nhìn vẻ mặt kinh hoảng của cô.
RẦM!
tiếng nổ mạnh vang lên thật lớn, nổ thùng rác thành mảnh nhỏ, lực đạo vô cùng mạnh mẽ. Dường như trong nháy mắt, Đỗ Ưng Dương ôm cô gục trên mặt đất, lấy thân thể cao lớn làm như bình phong bảo vệ cô trong иgự¢.
“Ông trời.” Thiên Vẫn than một tiếng, đem mặt vùi vào trong иgự¢ hắn.Cô đã nói sẽ không kịp rồi nha!
“Đó là cái gì?” Đỗ Ưng Dương ôm cô đứng dậy, nhíu mày nhìn trong đại sảnh một mảnh hỗn độn. Hắn ép hỏi, cuối cùng phát hiện cử chỉ của cô có vấn đề, hiển nhiên là có liên quan đến trận nổ này
Trong đại sảnh trang hoàng hoa lệ bị tàn phá tan tành, bị thương nặng nhất là góc đại sảnh, ban đầu đặt thùng rác ở nơi đó cho nên bị nặng nhất sụp hơn một nửa.
“Ack,em vốn muốn tự mình đào tẩu, cho nên đem theo một hộp nọ đến.” Cô nói ấp a ấp úng, tràn ngập xin lỗi nhìn mọi người thét chói tai chạy trối ૮ɦếƭ. Thực xin lỗi a, cô không phải muốn làm như vậy!
“Cái gì vậy?” Hai nam nhân đồng thời rống lên, trừng mắt nhìn cô cúi đầu.
Thiên Vẫn rụt cổ lại không biết nên cười hay là nên khóc. Hay là cô nên cảm thấy may mắn, trận nổ mạnh này làm cho bọn họ có chung nhận thức? Tuy rằng chung nhận thức này chính là dung để quở trách cô.
“Chính là…… Chính là…… bom Mini.” Cô nói vô cùng nhỏ.
Khi Black Jack xuất hiện, cô đang sờ loạn ở dưới sàng, vừa động liền sờ trúng hộp này.
“Bom?!” Lại là đồng thanh rít gào.
Đỗ Ưng Dương nắm chặt tay thành quyền không ngừng hấp khí. Từ khi gặp cô gái này lý trí của hắn liền tan thành mây khói, hôm nay hắn tức giận đến muốn đánh lên cái ௱ôЛƓ tròn đáng yêu của cô một bửa.Cô đến tột cùng suy nghĩ cái gì? Làm ra một cuộc nổ lớn như vậy, là muốn ngay cả mạng nhỏ của mình sao?
Cô cúi đầu càng thấp, trong thanh âm tràn ngập vô tội.“Em cũng không biết chuyện sẽ biến thành như vậy a! Bom kia rơi xuống đất sau hai mươi phút sẽ nổ, uy lực thật ra cũng không thể lớn,chỉ đủ làm cho người ta thừa cơ đào tẩu. Không nghĩ tới Black Jack chỉ nói chuyện ở đại sảnh, càng không nghĩ tới người vệ sinh sẽ đem bom bỏ vào trong thùng rác. Ở trong không gian bịt kín, uy lực tăng lên gấp bội, tạo thành phản ứng dây chuyền……”
“Câm miệng!” Hung mãnh rống lên một tiếng, đại sảnh bị tàn phá khắp nơi, tính nhẫn nại của hai người đàn ông đã muốn dùng hết.
Thiên Vẫn chép miệng rất khổ sở nhưng lại không có người tin cô không phải cố ý. Cô hít hít cái mũi, nâng khuôn mặt lên nhìn Đỗ Ưng Dương.“A, hiện tại các ngươi nguyện ý nghe của tôi nói, rời khỏi nơi này trước sao?” Cô tràn ngập hy vọng hỏi.
Tầm mắt hai người đàn ông, tuy rằng vẫn có cảnh giác, sát khí lại rõ ràng thu lại rất nhiều.
Bị Thiên Vẫn làm một màn như vậy, ác đấu hết sức căng thẳng cũng mất không khí, huống hồ nơi này rất nguy hiểm lập tức rời đi mới là cử chỉ sáng suốt.
Black Jack thong thả thu hồi dây roi, vô tình tái chiến.Thần thái của hắn khôi phục tao nhã như trước, giơ tay phất mái tóc đen trước trán qua.
“A!” Một tiếng kinh hãi sợ hãi truyền to đến, mọi người đồng thời quay đầu đi.
Đó là một cô mảnh khảnh mặc quần áo màu trắng, đưa lưng về phía bọn họ dường như bị lớp tường lung lay trên đỉnh đầu dọa choáng váng, đứng ở tại chỗ không thể nhúc nhích.
“A!” Thiên Vẫn phát ra thét chói tai, khẩn trương xiết chặt cánh tay Đỗ Ưng Dương.“Trời ạ, bọn họ không có sao chứ?” Giọng của cô run rẩy, trừng lớn ánh mắt cố gắng tìm kiếm khắp nơi. Ông trời phù hộ hai người kia bình an vô sự, nếu không cô sẽ cắn rứt lương tâm cả đời nha.
Cuối cùng sương khói chậm rãi bay đi, thân ảnh cao lớn đứng thẳng một đám gạch đổ náy.Trong lòng hắn đang ôm cô gái hôn mê bất tỉnh, xem ra dường như không sao.
Black Jack ôm lấy cô gái kia, cau mày xem kỹ gương mặt đang ngất tái nhợt của cô. Hắn tuy rằng hết sức chạy tới nhưng cô ấy vẫn bị thương, nham thạch bén nhọn dường như đánh trúng trán của cô, trên da thịt bị ᴆụng có dòng máu đỏ tươi chảy ra ra, mái tóc tán loạn che lên gương mặt, càng làm nổi lên nét điềm đạm đáng yêu
Sương khói mơ hồ bay đi xuất hiện phía sau.“Chủ nhân.” Các người đàn ông thấp giọng kêu, ánh mắt nguy hiểm đang nhìn về phía Đỗ Ưng Dương.
“Tôi không sao.” Black Jack đơn giản nói.
“Xin giao cho chúng tôi xử lý.” Các người đó nói nhỏ, huy động cánh tay mọi người xung quanh đều rút ra νũ кнí.
Mùi nguy hiểm tràn ngập bốn phía, toàn thân Đỗ Ưng Dương căng cứng đoán ra những người này là đội cận vệ bên cạnh Black Jack……
“Đáng ૮ɦếƭ!” Hắn thấp rủa một tiếng,ôm Thiên Vẫn vào trong иgự¢.
Cô cũng không khẳng ngoan ngoãn, thoát ra khỏi lòng иgự¢ của hắn đứng ở trước người hắn chắn đi nguy hiểm.
“Thiên Vẫn!” Hắn gầm nhẹ,ôm eo của cô.
“Em không muốn bọn họ tổn thương anh.” Thiên Vẫn cắn môi quật cường nhìn phía trước.Nhìn khí thế cũng biết những người này không dễ chọc, tuy rằng cô đối với thân thủ của Đỗ Ưng Dương tuyệt đối tin tưởng, nhưng mà số người hai bên chênh lệch quá lớn, thứ hai hắn phải bảo vệ cô cho nên rất khó ra tay, cho dù có thể đánh bại bọn họ thì bản than cũng bị thương.
Thân thể nhỏ nhắn của cô che ở trước người hắn cùng với lời thề sống ૮ɦếƭ bảo vệ hắn, làm cho tim hắn đột nhiên căng thẳng,trong thời khắc nguy hiểm nhất cô lại lo cho hắn đến thế.
Chân chính quan tâm không sợ sống ૮ɦếƭ, đem an nguy đối phương đặt ở đằng trước, chỉ có người nhà mới có thể quên mình như thết……
Thiên Vẫn là người nhà của hắn,là cô gái hắn yêu nhất, có sự tồn tại của cô trên thế gian này hắn mới có chỗ dung thân.
Cánh tay kiên cố từ sau đưa đến, gắt gao ôm cô vào trong иgự¢ đến cô dường như khó có thể hô hấp.
“Anh yêu em.” Hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai của cô.
“Cái gì?!” Thiên Vẫn kinh ngạc trừng mắt, không thể tin được mình nghe thấy cái gì.
“Anh yêu em.” Hắn lặp lại tràn ngập khẳng định.
Cô hoàn toàn ngây dại, không nghĩ tới Đỗ Ưng Dương lại chọn vào thời điểm này thổ lộ yêu cô. Ông trời!Cô bị hắn dọa choáng váng hay là do cô khẩn trương quá độ cho nên nghe nhầm?
“Anh……” Cô nói không ra lời, muốn mở miệng hỏi lại nhưng cứng họng.
“Trở về rồi nói.” Hắn thản nhiên nói ngăn lại lời cô muốn nói lại thôi. Đợi sau khi an toàn, hắn sẽ ôm cô nói suốt một đêm tình, nói tình cảm đè nén bấy lâu nay, toàn bộ nó rai hết.
Đỗ Ưng Dương xoay người đối mặt những người đó, chậm rãi đi đến phía trước.
Không khí căng thẳng,người của “Flores” bày sẵn trận địa chào đón quân địch.
Đột nhiên trong nháy mắt một thanh âm thanh thúy vang lên, mọi người đột nhiên cứng đờ.
“Lui ra đi, các ngươi không phải đối thủ của hắn.” Black Jack thản nhiên nói, dễ dàng ngăn lại một trận ác đấu.
“Còn nữa,tôi cũng không muốn thấy Lê tiểu thư thương tâm. Đối ‘Flores’ mà nói, để cô vui vẻ so với làm cô phẫn nộ còn an toàn hơnn.” Hắn mỉm cười, gật đầu ý bảo không truy đuổi nửa, rồi sau đó ôm cô gái kia xoay người biến mất ở trong sương khói.
Không đến mấy giây ngay cả Black Jack và những người kia tất cả đều biến mất không thấy, đại sảnh đảo mắt trở nên không người, chỉ còn lại có Đỗ Ưng Dương và Thiên Vẫn.
“Đáng ૮ɦếƭ!” Hắn thấp rủa một tiếng, cất bước sẽ đuổi theo,nhưng lưng lại bị người nào đó ôm chặt.
“Không, không đượcđuổi theo.” Thiên Vẫn dùng sức ôm lấy hắn, dùng hết sức lực bám trụ, không cho hắn đứng dậy đuổi theo.
“Em muốn anh buông tha hắn?” Hắn mạnh mẻ hỏi, không thể tin được cô lại có yêu cầu này.
Cô lắc đầu,ôm càng chặt, tim đập loạn nhịp.Cô không muốn hắn gặp nguy hiểm, đuổi theo người đàn ông sâu không lường được kia.
Còn nữa tuy ở chung với Black Jack một khoảng thời gian ngắn, nghi hoặc trong lòng cô không thể lý giải, nhất là màn ban nãy càng làm cho cô ấn tượng khắc sâu.
“Anh không thấy kỳ quái sao? Nếu Black Jack thật sự là người làm ra tội ác tày trời,tại sao không lo an nguy bản thân đến cứu cô gái kia? Hắn nên lạnh lùng đứng ở chổ kia trơ mắt nhìn cô gái kia bị đè ૮ɦếƭ mới đúng.”Cô vội vàng nói.
Đỗ Ưng Dương trầm mặc không nói, con ngươi đen hung ác nham hiểm nhìn về phía Black Jack biến mất một chỗ kia, nhíu chặt mày hồi lâu sau mới buông ra. So với Thiên Vẫn truy đuổi tàn khốc trở nên đần độn vô vị, hắn buông tha truy kích thuận theo khẩn cầu của cô ở lại.
Hắn hoài nghi kiếp này bản thân không thể cự tuyệt cô một ngày.
“Chúng ta đi về trước. Không phải buông tha hắn mà nên tường tận điều tra.” Hắn tạm thời nhượng bộ thu hồi tầm mắt, con ngươi đen một lần nữa trở lại khuôn mặt nhỏ nhắn làm hắn yêu đến đau.
“Được!” Thiên Vẫn vui sướng kêu to một tiếng, nhào vào trong lòng hắn, nhiệt liệt hôn hắn.
Trong lòng cô đang mừng như điên, biết chính mình chiến thắng thù hận trong lòng Đỗ Ưng Dương, bảo toàn lý trí của hắn.
Trong nháy mắt khi hắn cho phép cô dường như có thể thấy sát khí lạnh như băng chung quanh hắn trong nháy mắt tan rã,cô đã kéo hắn ra khỏi thù hận.
Từ nay về sau sau hắn sẽ không sống trong thù hận nửa,cô ôm chặt hắn,yêu hắn, vĩnh viễn vĩnh viễn……“Đưa em về nhà.” Thiên Vẫn vươn hai tay vòng trụ cần cổ cường tráng của hắn, ôm chặt lấy hắn, thấp giọng nói ra nguyện vọng của cô.
Đỗ Ưng Dương ôm chặt cô, đem mặt vùi vào cần cổ của cô, hít mùi thơm tự nhiên của cô. Ôm cô sát khí trong lòng hắn tự nhiên rút đi, cuộc sống đao súng sau này không liên quan đến hắn. Hắn đã tìm được bến đò của kiếp nàycho nên không muốn sống cuộc sống chìm nổi nửa.
Hít sâu một hơi, hắn thả lỏng sau cuộc truy đuổi nguy hiểm, ôm cô xoay người đi dưới ánh mặt trời.
“Được, chúng ta về nhà.” Hắn nói nhỏ ôm cô đi ra ngoài.
Có hắn có cô hơn nữa còn có hai đứa con họ yêu thương nhất, từ nay về sau họ sẽ cùng sống chung một nhà, dùng cảm tình ấm áp bổ khuyết mỗi khe hở thiếu sót a.
Đây là nhà nha.
Vài ngày sau khi hôn lễ cử hành xong,vụ nổ kia cũng được giải quyết,sáng sớm có dáng người nho nhỏ từ lầu hai thong thả chạy bộ xuống.
Tiểu Dụ thử muốn đánh thức mẹ nhưng mà mẹ không có ra mở cửa, chỉ có ba ba ở trần đi ra sờ sờ đầu của cô, nói cho cô biết mẹ còn muốn ngủ.
Còn muốn ngủ? A, ba ba muốn ngủ sao? Cô từ khe cửa nhìn thấy ba nằm lên người mẹ nha!
“Ba ba lại khi dễ mẹ.” Tiểu Dụ tuyên bố, ngồi trên cái ghế nhỏ riêng của mẹ. Không biết bắt đầu từ khi nào cô bé đã bắt đầu kêu to Đỗ Ưng Dương là ba ba.
Định Duệ khẽ cười một tiếng, bưng trứng chần nước sôi lên, giúp cô bé buộc tóc.
Ngày tiếp tục tiến về phía trước, gia đình không giống như lúc trước bởi vì có thêm một người đàn ông làm chủ gia đình,cho nên cả nhà càng thêm vui vẻ.
“Duệ Duệ, anh có khi nào khi dễ em như vậy không?” Tiểu Dụ đột nhiên mở miệng.
“Đương nhiên sẽ không.” Bọn họ còn chưa trưởng thành mà!
“Ngày mai thì sao?”
“Không.”
“Ngày mai ngày mai nha?”
“Không có.”
Đáp án này làm cho Tiểu Dụ thực vừa lòng, đem lòng đỏ trứng đưa vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt.
Sau một lúc lâu cô lo lắng, ngẩng đầu lên lại hỏi:“Vậy tháng sau?”
“Không.”
“Sang năm thì sao?”
“Sẽ không.”
“Thật lâu thật lâu về sau? Anh có khi dễ em không nha?”
Lúc này đây, Định Duệ không có trả lời,môi mỏng mang theo nụ cười.
Thật lâu thật lâu về sau? Hắc hắc vậy cũng không nhất định.
Định Duệ cúi đầu hôn lên hai má phấn của Tiểu Dụ, xem như cho cô câu trả lời,dưới ánh mặt trời làm cái bóng hai người thật dài.
Chuyện của hắn với cô lại là một chuyện khác.
Bạn vừa đọc xong truyện:
Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma