Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma - Chương 09

Tác giả: Điểm Tâm

Hai đứa nhóc trên bàn cơm, cách một đôi đũa triển khai giằng co.
Đỗ Ưng Dương nhìn hai đứa bé, ánh mắt thâm trầm. Vẻ mặt rất chuyên chú như là hắn chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy.
Thiên Vẫn thì sớm nhìn quen lắm rồi cho nên chỉ chú ý tới ánh mắt hắn khác hẳn với bình thường. Cô giơ chiếc đũa lên quơ qua tơ lại để hấp dẫn lực chú ý của hắn.
“Động tác mau a, trên bàn cơm ai giành trước thì thắng,không giành đến lúc đó thua thì đừng khóc a!” Cô hết lòng quan tâm giúp đỡ hạ tối hậu thư, không hề để ý tới hắn nửa chuyên tâm tiến công đồ ăn trước mắt.
Cô dùng dung đũa tìm trứng tôm, sau đó bắt đầu lột vỏ tôm.
“A!” Mới chạm vào trứng tôm, Thiên Vẫn phát ra tiếng kêu sợ hãi, hai tay vừa bỏ ra trứng tôm rơi lại vào trong bát.
Trứng tôm thật là nóng nha, cô muốn lột vỏ tôm lại bị nóng đỏ đầu ngón tay,khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một đường, vội vàng đem đầu ngón tay bị thương lên miệng mình ngậm, mắt to đau đến nước mắt loạn chuyển.
“Đã nói với mẹ bao nhiêu lần, sợ nóng thì an phận chờ đến nguội mới ăn!” Định Duệ liên tục lắc đầu,nhắc nhở mẹ mình.
“Nguội sẽ ăn không ngon.” Thiên Vẫn bĩu môi, dùng chiếc đũa đâm đâm vào con tôm.
Đột nhiên Đỗ Ưng Dương đưa tay lấy con tôm đi, chỉ thấy hắn trầm mặc lột vỏ tôm, động tác nhanh nhẹn, lột đầu lột đuôi, con tôm béo đã bị hắn bỏ vào trong bát.
Thình lình xảy ra làm cho Thiên Vẫn ngây ngốc sửng sốt,đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch. Tiếp theo nháy mắt, mắt to lý phun ra hừng hực lửa giận.
“A, không nên tùy tiện lấy con tôm của em nha!” Cô kháng nghị kêu to, tức giận đế nmuốn nhào tới cắn hắn. Tên ૮ɦếƭ tiệt này, dám lấy đồ ăn trong bát cô nha!
Đỗ Ưng Dương thản nhiên nhìn cô một cái, không thèm để ý đến.
“A, anh bị điếc à? Em nói, không, muốn,anh, đoạt,tôm,của,em,nha!” Cô nghiến răng nghiến lợi, từng chữ đều hướng về mặt hắn mà rống.
Rít gào giống như gió đông thổi vào màn nhĩ, Đỗ Ưng Dương trầm mặc chống đỡ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trên tay lột vỏ tôm.
Định Duệ cứng họng, sợ mẹ hắn nhất thời kích động thì trên bàn cơm sẽ diễn ra cảnh đẫm máu.
“Mẹ ơi, là mẹ nói ai giành trước thì thắng.” Hắn nhắc nhở nói.
“Vậy cũng thể cho hắn đoạt lấy đồ ăn của mẹ nha.” Thiên Vẫn hét lên, mặt tức đến đỏ bừng.
Định Duệ thở dài một hơi, đứng ra nói công đạo.“Cho dù không đoạt lấy, trứng tôm nóng như vậy còn mẹ thì không cách nào lột vỏ, chẳng lẽ để nguyên vỏ mà ăn?”
Cho dù biết bản thân đuối lý, trong lòng vẫn luyến tiếc mỹ vị a, Thiên Vẫn ai oán cắn chiếc đũa, miệng vẫn ồn ào, hận nhất là hai tay không không chịu thua kém, giờ chỉ có thể nhìn con tôm luộc chính rơi vào trong bát người khác.
Chán ghét, Đỗ Ưng Dương lột tôm xong cũng không ăn mà đặt hết ở trong bát, là muốn để cho cô chảy nước miếng sao?
“Anhkhông sợ nóng sao?” Côhâm mộ lại ghen tị hỏi, nhìn hắn mò lên nồi tôm, lột từng vỏ tôm.
“Không sợ.”
Nhìn hắn lột một lần lại một lần, nước mắt của Thiên Vẫn đều nhanh chảy xuống.
Đây là đang khoe ra hắn không sợ nóng, có thể ăn được? Ô ô, đáng giận, con tôm của cô a!
Nhìn con tôm trong lẩu bị mò hết, Thiên Vẫn mặt như đưa đám cúi bả vai, bắt đầu gắp đồ ăn trong canh, ý đồ được niếm chút vị tôm,đột nhiên một chén tôm đã lột vỏ đặt nghiêm chỉnh trước mắt cô.
Cô sửng sốt ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Đỗ Ưng Dương, đây là do hắn tốt rất nhiều thời gian để lột, vì sao lại để trước mặt cô nha?
“Cho em.” Đỗ Ưng Dương đơn giản nói, cuối cùng giơ đũa bắt đầu dùng cơm.
“Cho em? Vì sao?” Thiên Vẫn ngơ ngác hỏi, đầu óc nhất thời còn chuyển không đến.
“Em sợ nóng.” Hắn thản nhiên nói giống như những lời đã đủ để giải thích, hắn tốn nhiều công phu và chịu nóng để lột tôm.
Thì ra là muốn lột tất cả con tôm để cho cô ăn.
Trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong иgự¢ làm Thiên Vẫn nói không ra lời, dòng khí nóng nóng lẻn trong иgự¢ thậm chí còn lủi tiến trong hốc mắt. Cảm giác như vậy cô lúc trước chưa bao giờ từng có.
“Ack, cám ơn.” Thiên Vẫn sờ sờ cái mũi, bởi vì hiểu lầm hắn cho nên cảm thấy hơi xấu hổ.
Tim của cô loạn thành một đoàn, trong đầu cũng kêu loạn, căn bản không có biện pháp suy tư, càng không có biện pháp đi phân tích, hắn tại sao có hành động như vậy, thật giống như hắn rất để ý cô, thật giống như hắn sợ cô bị phỏng……
Trên bàn cơm bao phủ ái muội trầm mặc, hai người lớn nhân yên lặng dùng cơm, chỉ có Định Duệ trong lòng biết rõ ràng,ở một lén cười, đôi mắt cong thành hình trăng rằm.
Nhưng thật ra Tiểu Dụ không hiểu phong tình chỉ muốn ăn đầy cái bụng. Cô khởi động hai tay, thân hình nho nhỏ đứng ở ghế trên.
“Con muốn ăn chả cá viên.” Cô tuyên bố, tiếp theo đưa chiếc đũa vào trong nồi nước quậy vòng.
Chả cá rất trơn trượt, quay tròn loạn biến, cố gắng nửa ngày cũng đâm không được, cô nổi lên tính tình cố chấp, kiên trì muốn đoạt được chiến lợi phẩm.
“Đừng đâm, em tưởng mình là người lớn sao?” Định Duệ lấy muổng ra.“Ngoan, dùng muổng múc đi!”
“Không cần!” Tiểu Dụ bĩu môi, cự tuyệt lấy muỗng múc. Thân hình nho nhỏ càng lúc càng tiến về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn đã kề sát bên cạnh nồi.
Thiên Vẫn nhìn không được lên tiếng nhắc nhở.“Cẩn thận một chút, đừng đè lên cái bàn, cẩn thận cả nồi nước đều……”
Lời còn chưa nói xong, Tiểu Dụ đã dẫm lên cái bàn, cái bàn lập tức khuynh đảo, cả nồi canh cũng đổ tới.
Không kịp quản cái lẩu rơi ở đâu, Thiên Vẫn ném chiếc đũa chạy đến ôm lấy Tiểu Dụ. Canh nóing sôi trào, độ nóng nhất định rất kinh người, da thịt mềm mại của con nít làm sao chịu được?
Trong lúc nhốn nháo Thiên Vẫn ôm Tiểu Dụ vào trong иgự¢, rồi sau đó nhắm chặt hai mắt, chờ canh nóng đổ lên người.
Đầu tiên là một hơi đóng đánh úp lại, tiếp theo xôn xao một tiếng, chất lỏng ở trên nhân thể phát ra thanh âm chói tai, Định Duệ phát ra kinh hô.
Thiên Vẫn co rúm lại một chút, cả người buộc chặt nhưng không cảm thấy đớn.
Trong lòng cô tràn đầy hoang mang, chỉ là mở một con mắt, tiếp theo lại mở một con khác, phát hiện trên người bao phủ một bóng người.Cô ngẩng đầu tìm kiếm nơi bóng râm đổ xuống,nhưng lại nhìn thấy con ngươi đen thâm trầm của Đỗ Ưng Dương.
Hơi nóng vây quanh cô, không phải nóng rực của hơi nước mà là nhiệt độ cơ thể của Đỗ Ưng Dương. Trong lúc nguy cấp, tốc độ của hắn so với cô còn nhanh hơn, lấy thân thể cao lớn làm bình phong, ngăn chặn canh nóng làm cô và Tiểu Dụ bị thương.
“Không sao chứ?” Hắn hỏi,từ trên cao nhìn xuống cô.
Cô gật gật đầu thong thả đứng dậy, trên người còn dính vài miếng cải trắng. Tiểu Dụ nằm trong lòng Thiên Vẫn thiếu chút nửa bị lửa thiêu, vì chúc mừng tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ cô bé lên tiếng gào khóc.
Định Duệ gấp đến độ giơ chân chạy vào trong phòng tắm, hoả tốc lấy ra khăn lông ướt đắp lên lưng Đỗ Ưng Dương.
“Cha,cha không sao chứ?” Hắn lo lắng hỏi,hất những món đồ ăn dính trên người Đỗ Ưng Dương ra để nhìn rõ ràng.
Thiên Vẫn kinh hồn mở mắt thật to, lúc này mới phát hiện canh nóng đã gây tổn thương sống lưng rộng lớn nam tính ngăm đen kia, bị bỏng mảnh đỏ đậm, xem ra rất khó coi nha.
Nếu Đỗ Ưng Dương không xả thân đến che chở cô, canh nóng sẽ sối lên làn da mềm mại của cô,nhất định không chỉ có đỏ,mà là lập tức nóng đến nổi mụn nước.
“Dùng khăn lạnh cũng vô dụng, phải vào phòng tắm để dội nước lạnh.” Thiên Vẫn nhanh chóng phân phó, buông Tiểu Dụ còn đang khóc nức nở ra, dùng hai tay không vạch áo lên nửa người trên của Đỗ Ưng Dương. Ông trời!Khắp lưng hắn đều bị phỏng, nhất định là vô cùng đau nha!
Định Duệ mở nước lạnh, sau đó chạy vội trở về, lúc này lao thẳng tới trước mặt Tiểu Dụ.
“Không bị thương a?” Hắn ôm cô bé cẩn thận kiểm tra, giọng nói lo lắng.
Tiểu Dụ khóc thút thít, cánh tay gầy nhỏ ôm chặt cổ Định Duệ, ôm thật chặt giống như con gấu Koala bám trên người hắn.
“Tiểu Dụ,đừng sợ.” Cô bé tựa trong lòng Định Duệ.
“Không sợ, không sợ, anh đưa em đi lau sạch.” Vẻ mặt của Định Duệ càng khẩn trương, ôm Tiểu Dụ chạy lên lầu hai tìm thuốc trị phỏng.
Thiên Vẫn nhìn thấy trong mắt, nhịn không được hừ một tiếng.
“Đầu tiên là hỏi hắn,sao đó hỏi tiếp Tiểu Dụ, trong mắt con còn có người mẹ này không?” Cô bĩu môi đẩy Đỗ Ưng Dương vào phòng tắm, không so đo với tiểu vương bát đản này nửa.
Vòi hoa sen chảy ra bọt nước lạnh như băng xuống đầy đất,cô đứng ở cửa phòng tắm,bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo của hắn,động tác thuần thục như đang chăm sóc đứa bé.
“Đau không?” Cô hỏi, nhìn thấy những vết phỏng nhíu mày.
Đỗ Ưng Dương lắc đầu để cô tùy ý cỡ nút dây lưng, kéo quần dài xuống nửa người.
“Đâu có thể nào không đau? Anh là người có da có thịt chứ không phải làm bằng bằng sắt, nếu đau thì nói một tiếng,không có gì phải mất mặt.” Cô lải nhải nói, đem dây lưng bỏ qua, cởi bỏ núc quần, mạnh mẽ lôi kéo, phái nam bên trong ҨЦầЛ ŁóŤ làm cho cô sửng sốt.
Ack, xuất hiện trước mắt không phải là ҨЦầЛ ŁóŤ phim hoạt hoạ mà cô thường thấy……
Ban nãy cỡi thuận tay như vậy là vì tình huống khẩn cấp cô nhất thời hồ đồ đem hắn trở thành Định Duệ, vội vã muốn xử lý chỗ bị phỏng này.
Nhưng mà sau khi cởi ra quần dài cô mới phát hiện, “Cảnh quan” trước mắt cùng Định Duệ xê xích nhiều quá. Tuy nói là cha con nhưng chung quy tuổi tác chênh lệch,cái khác không nói, chỉ là cái này…… Ack, còn có phân biệt trên dưới a!
Máu nóng xông lên trên mặt cô xấu hổ quay đầu sang một bên, hai má một mảnh đỏ hồng.
Cô ngẩng đầu lên phát hiện Đỗ Ưng Dương đang cúi đầu, ánh mắt đoạng lại ở trên mặt cô, mà cô đang ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, đối diện phái nam đang nhô lên của hắn, tư thế vô cùng ái muội……
Thiên Vẫn sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, bất đắc dĩ mất trọng tâm cả người ngã về phía sau.
“A!” Cô bối rối hô nhỏ, tiếp theo một tiếng trống vang lên, đầu móng tay ᴆụng lên vách tường, đau đến cô nhe răng trợn mắt liên tục hít không khí.
“Không sao chứ?” Trên đỉnh đầu truyền đến câu hỏi.
“Không sao, không sao.” Thiên Vẫn xoa cái ót cô gắng tỏ ra kiên cường,khó khăn đứng lên,cũng không hề nhìn cái chỗ làm cô đỏ mặt tim đập mạnh.“Anh tự mình cỡi quần áo dùng nước lạnh dội sơ, em sẽ vào trong tủ lấy thuốc mỡ ra.” Cô vội vàng muốn chạy trốn.
Cô còn chưa bước được mấy bước, eo bỗng nhiên căng thẳng, đầu tiên là hơi nóng vờn quanh, tiếp theo là nước lạnh ẩm ướt ý đột nhiên vây quanh người.
Thiên Vẫn hét lên một tiếng, trong lúc không phòng bị liền bị xối nước lạnh cả người ướt đẫm.
“Em chỉ bảo anh tự vào, chứ không bảo anh kéo em vào nha!” Cô ở trong nước hét lên muốn chạy đi,nhưng cánh tay của Đỗ Ưng Dương lại ôm càng chặt,nói rõ là không chịu buông ra.
Thật ra người bị phỏng không phải là cô, người đàn ông này tại sao lại kéo cô vào nước lạnh nha?
“Buông tay.” Cô cảnh cáo nói.
Đỗ Ưng Dương không để ý ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô thở hổn hển một hơi,rồi vùng vẫy cố gắng thoát khỏi ma chưởng. Nhưng mà sức lực của hắn quá lớn,cô căn bản không phải đối thủ, ngay cả eo bị ôm chặt cũng tránh không khỏi,sức lực thật lớn vừa chuyển,cô giống như 乃úp bê vải giống như bị cầm lên, dán lên mặt tường cách cửa phòng tắm rất xa.
Gạch men sứ lạnh như băng làm cho cô không khỏi phát run. Mà mà sau đó phái nam to lớn thật chặc dựa vào cô, làm cho cô càng run rẩy.
“Ack……” Bởi vì quá kinh hãi, Thiên Vẫn chỉ có thể phát ra đơn độc âm tiết.
Đỗ Ưng Dương ép tới rất chặc,than thể hai người trong lúc đó không có khe hở gì, mỗi một tấc làn da đều đang kề sát,cô thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập cuồng loạn, lại phân không rõ đó là tim ai đập.
“Buông.” Cô thấp giọng nói, cuối cùng nhìn thấy trong con ngươi đen dấy lên ngọn lửa đặc thù.
“Không.” Hô hấp như lửa đốt cùng với giọng khàn khàn cự tuyệt, hắn lấy hai tay vây quanh,ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của cô.
“Không được náo loạn,em vừa mới ᴆụng vào đầu bây giờ muốn đi bôi thuốc.”Cô đáng thương nói, hy vọng đại dã lang có thể đồng tình,để tránh cho hắn nổi lên thú tính quyết định lập tức hưởng dụng cô.
Cánh tay cứng như sắt vẫn không buông ra, chẳng qua là đưa tay trái nhập vào mép tóc của cô.
“Đau không?” Bàn tay to lớn đặt tay lên tóc cô, xoa lên chỗ đau kia.
“Đương nhiên đau.” Cô cố gắng giả dạng thành tiểu đáng thương, hy vọng hắn có lòng từ bi. Hắn xoa lên đầu cô, làm cô khẩn trương cực kỳ, không yên bất an, không biết hắn muốn làm cái gì. Không phải trong phòng tắm này,hắn muốn quấy rối cô nha? Người đàn ông này kích động chẳng lẽ cũng không chọn địa điểm sao?
Đỗ Ưng Dương phủ phía dưới, cô cảnh giác cao đến nỗi dường như thét chói tai ra tiếng ──
Hắn lấy môi hôn lên tóc của cô, sau đó đem môi hôn lên chỗ đau kia.
Đột nhiên có cử chỉ như vậy làm cho Thiên Vẫn không thể nhúc nhích, thét chói tai toàn nuốt hồi trong bụng,cả người cứng ngắc.
Cô có thể cảm giác được môi của hắn thật nóng một đường ẩm ướt hôn xuống, hơi thở nóng bỏng phả qua tai cô, lướt qua bên má rồi xuống môi.
Không thể tưởng tượng người đàn ông bá đạo cuồng ngạo lãnh khốc như thế lại có cử chỉ dịu dàng như vậy, mềm mãi cẩn thận làm cho cô muốn khóc, giống như cha cô hết lòng giữ tâm can bảo bối trong lòng bàn tay.Cô cắn môi kháng cự cảm giác tê dại do Đỗ Ưng Dương dẫn phát, cũng kháng cự cảm giác tán loạn kỳ lạ trong lòng.
“Đừng cắn chính mình.” Hắn trầm trọng hô hấp dựa gần vào cô.
Cô rõ ràng nhớ rõ, từng nghe qua những lời này ở đâu.Khi đó bọn họ trần trụi ôm nhau, mà môi của hắn đang nhấm nháp vật non mềm ướƭ áƭ giữa hai chân cô, lấy đầu lưỡi true đùa cô, lấy răng ђàภђ ђạ cô……
Ngượng ngùng nhớ lại làm cho cô than nhẹ ra tiếng, mềm mại ՐêՈ Րỉ ở trong phòng tắm,càng làm cho người ta hoài niệm.
Nước lạnh vẩy lên người, ướt đẫm vật liệu may mặc. Cô tuy rằng còn mặc áo sơmi, có thể nói là quần áo chỉnh tề nhưng mà sau khi thấm nước, vải áo dính sát vào trên người, như là hiện rõ từng tấc da thịt của cô,mà quần áo không còn tác dụng che đậy.
Tròng mắt đen đảo qua thân thể mềm mại của cô, hỏa diễm lại càng nóng vài phần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc