Ánh mặt trời rọi khắp nơi, xã khu sáng sớm yên tĩnh xem ra cùng bình thường không khác mấy.
Chân giò hun khói được rán đến mùi hương mê người, từ cửa sổ căn nhà lớn lầu hai tràn ra, trứng chần nước sôi bị ném lên giữa không trung,đến độ cao nhất định xoay mình tiếp theo trở xuống trong cái chảo, dầu sôi trong chảo sôi lên.
“Tiểu Dụ, trứng chần nước sôi muốn mấy phần chính nha?” Giọng nam thanh thúy hỏi, còn chưa có biến âm cho nên giọng thật sự dễ nghe.
Thì ra người đích than vung xẻng không phải là bà chủ gia đình, mà là một đứa bé chừng tám tuổi.Hắn mặc tạp dề hình mèo Kitty, tay trái cằm nồi tay phải cằm xẻng,động tác thuần thục.
Trên bàn cơm có một cô bé khoảng bốn tuổi đang ngồi,dáng vẻ phấn điêu ngọc mài làm cho người ta rất thích, mặt quả táo trắng mịn làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay nhéo một cái. Cô bé mặc váy liền thân,buộc lên vây yếm màu lam nhạt,mái tóc đen phủ trên vai, hai tay đang cầm lấy một chén lớn sữa tươi uống, hai chân đung đưa ở không trung.
Nghe thấy có người hỏi mình, Tiểu Dụ ngẩng đầu lên,đôu môi đỏ mọng trề ra.
“Tiểu Dụ không thích ăn lòng đỏ trứng.” Lòng đỏ trứng sẽ làm cô nghẹn cho nên cô không thích ăn.
“Được được được, không có lòng đỏ trứng.” Chú bé trai luôn miệng đáp,đem trứng chần nước sôi bỏ vào dĩa bưng đến trước mặt Tiểu Dụ. Lòng trắng trứng mềm đã muốn chính, lòng đỏ trứng chỉ có tám phần chính hoàn toàn phù hợp yêu cầu.
Hắn xịt nước tương lên trứng để cho Tiểu Dụ lấy thìa nhỏ ăn. Tiếp theo hắn cầm lấy cây lược gỗ,trong miệng cắn sợi dây cột tóc màu phấn hồng sau đó giúp cô bé cột tóc. Hai đứa bé đứng ở dưới ánh mặt trời đẹp giống như một bức họa.
Dáng vẻ của đứa bé nam cũng xinh đẹp cực kỳ, ngũ quan giống như được điêu khắc sắc sảo, trên trán rộng có khảm một đôi mày kiếm sắc bén giống như muốn phá vách tường bay đi,con ngươi thâm thúy trong suốt. Cho dù tuổi còn nhỏ cũng đã được đông đảo con gái ái mộ,từ ba tuổi đến tám mươi tuổi đều đối với hắn nói gì nghe nấy.
“Hôm nay thích buộc như thế nào nha? Lỗ tai thỏ hay là đuôi ngựa?” Hắn dùng lược chải nhẹ lên mái tóc đen, không có làm đau Tiểu Dụ.
Tiểu Dụ miệng ngậm thìa, nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
“Muốn cột tóc đuôi sao.” Cô lắc lư thìa tuyên bố, hai giọt nước tương rơi xuống yếm.
Đứa bé nam nhanh chóng dùng khăn tay ẩm ướt lau vết bẩn,sau khi xác định không có lưu lại dấu vết mới bắt đầu bện tóc đuôi sam cho cô bé.
“Duệ Duệ, chân giò hun khói cứng quá.” Tiểu Dụ cau mày, phun ra một khối thịt đã nhai màu hồng không rõ vật thể.
“Ngoan, ngày mai dùng nước nấu, được không?” Hắn dỗ nói, đã bện xong tóc đuôi sam,rồi dùng đoạn dây buộc nơ hình con bướm, chân giò hun khói tuy rằng rất thơm nhưng mà đối với Tiểu Dụ mà nói vẫn là rất cứng nha.
Không có cách nào khác nha, ai bảo mẹ hắn sáng sớm thích cơm còn nói rõ muốn ăn chân giò hun khói vừa mềm vừa thơm, hắn vội vàng chuẩn bị đưa Tiểu Dụ đến chuyến đặc biệt đi đến nhà trẻ, vì không có thời gian nấu một phần nước để nấu chân giò hun khói.
Còn chưa bện xong tóc đuôi sam còn lại, chuông điện lại vào lúc này vang lên, cả phòng nhất thời tràn ngập “tiếng gào thét của ma quỷ”.
“Người nào nha, sáng sớm đến ấn chuông cửa?” Hắn vừa cắn đoạn dây vừa trợn trắng mắt, không muốn để ý tới. Tiếng chuông lại liên tục vang lên, giọng của cô gái đó càng lúc càng như là tiếng quỷ hú Gi*t gà.“Sớm biết liền động tay chân một chút, ấn chuông điện vượt qua một phút đồng hồ, liền tự động phóng thích điện lưu,mấy người này đúng là không biết thức thời.” Hắn thì thào tự nói, bất luận người tới là mua bán, hoặc là bạn tốt, đều tính đến trước đó bị điện giật.
Người bên trong không kiên nhẫn với tạp âm cho nên đầu hàng đầu tiên.
“Lê Định Duệ, đi mở cửa!” Giọng nữ mạnh mẽ quát.
Nhìn một cái đầu hàng còn muốn người khác đi dựng cờ trắng nửa sao! Lê Định Duệ thở dài một hơi nhận mệnh đi đến phía cửa. Ai bảo hắn là đứa con hiếu thuận? Mẹ hắn vênh mặt hất hàm sai khiến cho nên hắn sớm quen thuộc việc nhà.
Đầu tiên là từ lổ nhìn trộm nhìn thấy thân phận người tới, hắn nhướn mày, nấm lấy tay cầm cái cửa, không thể quyết định mở cửa hay không.
Người tới mỉm cười,đôi môi đỏ mọng khẽ giương lên, không nói gì lấy môi nói:“Không dám mở cửa sao?”
Định Duệ cách cái cửa giả làm mặt quỷ. Chê cười, có gì không dám?Ma nữ này muốn tìm là mẹ hắn cũng không phải là hắn nha.
Lê Định Duệ thối lui từng bước, mở cửa ra. Một cô gái phong tình vạn chủng đứng ở trước cửa, cười giả dối nhìn hắn, con mắt kiều mỵ có ý cười. Mái tóc dài của người ấy được dung cây tram cuốn lên,lộ ra chiếc cổ trơn bóng, trong lòng còn ôm một con mèo Ba Tư màu trắng làm cho diện mạo càng thêm xinh đẹp.
“Thượng Quan tiểu thư, hoan nghênh hạ cố.Bây giờ là sáng sớm xin thứ lỗi hàn xá không cung ứng bữa sáng.” Lê Định Duệ nhíu lại mày ,nhìn mấy người đứng phía sau tuyệt thế mỹ nhân.
Mới sáng sớm mà nhiều người đến đây như vậy, đã xảy ra chuyện lớn gì sao?
“Vẫn là xảo quyệt nhanh mồm nhanh miệng như vậy, không sợ cô mách sao?” Mỹ nữ cười hỏi, nhẹ vỗ về con mèo Ba Tư.
Mèo con meo meo một tiếng nhẹ nhảy xuống đất. Nhìn thấy mèo con nhỏ Tiểu Dụ liền vui vẻ, từ trên bàn ăn nhảy xuống đất, vội vàng chạy đến chổ mèo con nhỏ.
“Mèo con đến ăn trứng nha.” Cô khẳng khái dùng thìa nhỏ múc lên một ít long rắng trứng, tiến đến trước mặt con mèo Ba Tư, tính cùng nó chia xẻ bữa sáng.
Mèo con hít hà,rất không nể tình quay đầu sang một bên, tao nhã bước chậm vào trong phòng,không để ý tới có người nhắm mắt theo đuôi,Tiểu Dụ thực cố gắng muốn vuốt ve nó.
Lê Định Duệ trước quay đầu đi, xác định mèo con sẽ không thương tổn đến Tiểu Dụ, mới quay đầu lại tiếp tục tỉ mỉ quan sát vị khách không mời mà đến.
Người đến là Thượng Quan Mị,là em của người sáng lập tập đoàn bán đấu giá “Tuyệt Thế”.Trong khoảng thời gian anh trai đi Âu Châu cô được quyền nắm trong tay tất cả hoạt động của tập đoàn ở Viễn Đông. Tất cả hoạt động khổng lồ, bất luận việc lớn hay nhỏ tất cả đều phải nghe theo chỉ thị của cô ta.
Đứng ở phía sau Thượng Quan Mị là một người đàn ông cao lớn, là người làm việc trong “Tuyệt Thế”, con ngươi màu bạc thâm thúy tích lũy vô số trí tuệ. Còn mang theo nụ cười ngọt tinh tế như hoa, còn lại là dưỡng nữ Hỏa Nhạ Hoan của Thượng Quan gia. Về phần người đàn ông mặc áo đen kia lại hé ra gương mặt lạnh như băng,nhưng người này thật lạ nha.
Tuy rằng xác định chưa từng gặp qua người đàn ông này, nhưng hắn lại cảm thấy người đàn ông này có chút quen mặt,giống như là từng ở nơi nào thấy qua gương mặt như vậy.
Người đàn ông kia vô cùng cao lớn,còn có khí thế bức người,con ngươi lạnh lùng như sao băng, bất luận kẻ nào cũng không dám xuất hiện ở trong tầm mắt hắn. Ngũ quan như có điêu khắc, trên mặt chỉ có thể tìm thấy tàn khốc chứ không nhìn ra cảm xúc khác.
Lê Định Duệ cau mày đi đến trong phòng,gõ hai cái ở trên cửa
“Bà chủ của mẹ tìm đến cửa kìa.” Hắn tuyên bố , ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Bên trong của truyền đến tiếng nguyền rủa, sau đó là tiếng dụng cụ vang lêm rầm rầm, hiển nhiên là bị người ta lấy тһô Ьạᴏ, tiếp theo là tiếng bước chân ầm ầm, nhanh chóng đi đến trước cửa. “Rầm” một tiếng cửa lại đột nhiên bị kéo ra.
“Đáng ૮ɦếƭ, cô ta tới đây làm cái gì nha?” Một cô gái mặc quần áo làm việc rộng thùng thình từ trong phòng đi ra, đỉnh nhọn trên đầu là cái mũ an toàn chuyên dụng tinh vi, một đôi mắt trợn thật lớn ở phía sau mũ, bộ dáng kia rất giống là Rose Will người ngoài hành tinh đáp xuống trái đất, trên người còn có áo sơmi thùng thình, trên chân mang dép lê hoạt họa.
“Mẹ con các người từ khi nào lại nhiệt tình như vậy nha?” Thượng Quan Mị mỉm cười, giọng châm chọc đáp trả, không có vì chút đó dọa lui.
“Không có ngăn các người ở ngoài cửa cũng đã xem như khách khí.” Cô gái đẩy nón an toàn kia ra, ngồi vào bên cạnh bàn ăn,dùng hai tay chống đỡ đầu.“Ông trời, đầu của tôi thật nặng quá.” Cô oán giận.
“Cởi nón đó ra có phải sẽ đỡ hơn hay không?” Hỏa Nhạ Hoan đề nghị nói.
“Té ngã thì không sao, đại khái là quá mệt mỏi.” Cô quay đầu đi nhìn về phía đứa con bảo bối.“Nấu chút cà phê đến, không thêm đường, đậm một chút.”
“Mẹ nên đi ngủ một chút, không thể uống cà phê.” Lê Định Duệ không chịu làm theo, đi ra phía sau Tiểu Dụ, tiếp tục giúp cô bé bện tóc đuôi sam.
“Như vậy còn có thiên lý sao? Ngay cả một ly cà phê cũng không cho tôi uống.” Không cho cô uống cà phê nâng cao tinh thần,cô làm sao nào có tinh thần ứng phó với Thượng Quan Mị nha? Quay đầu đi nhìn nhóm người không mời mà tới.“ Thời gian chúng ta hẹn còn chưa tới, bản thể νũ кнí đã muốn hoàn thành, còn lại chính là thủ công điêu chế bộ phận tinh vi, còn phải thêm vài ngày thời gian mới có thể làm xong việc.” Cô đơn giản giải thích tiến độ.
“Việc đó thì không có gấp,tôi đến tìm cô là vì chuyện khác.” Thượng Quan Mị mím môi cười, tao nhã ngồi ở trên sô pha.
“Hay là cô muốn tìm tôi làm cái khác?”
“Không cần, cô chuyên tâm chế tác cái trên tay là được.” Thượng Quan Mị lắc đầu.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.“Như vậy còn nhớ rõ chúng ta hiệp nghị sao? Thời gian khi tôi công tác không được quấy rầy tôi, nhất là sáng sớm. Tôi là con cú sáng sớm đầu óc tôi không tỉnh táo lắm, lát nửa tôi sẽ lên giường đi ngủ, thứ tôi không thể chiêu đãi các người.” Phủ sau nón bảo hộ, nhìn qua kính quang lọc,mặt những người đó cũng sang ngời a, thấy không rõ diện mạo lắm.
Lê Thiên Vẫn thật ra lười quan sát dáng vẻ của những người đó, một lòng chỉ nghĩ nhanh chóng đuổi đám khách không mời mà đến này đi, sau đó trở về trong phòng xử lý xong công việc, tiếp theo lên giường mộng chu công.
“Ngủ sớm dậy sớm đối với thân thể có vẻ tốt.” Hỏa Nhạ Hoan vui mừng cho lời khuyên.
Thiên Vẫn thở ra một hơi, biết tạm thời đuổi không được những người này. Hơn nữa cho dù có tức hơn nửa nhưng trước mặt Hỏa Nhạ Hoan kia vẫn cười tươi, cũng không chịu đứng dậy a!
“Nói đi, có chuyện gì? Mau nói xong rồi ra về, tôi còn một đống chuyện để làm nha.” Cô nhận mệnh ngồi xuống. Những người này sáng tinh mơ đến là vì khuyên cô khôi phục nghỉ ngơi bình thường sao? Trời ạ, thầy tu cũng không cần cù như bọn họ.
“‘Trí Giả’, ngươi tới giải thích.” Thượng Quan Mị kêu, mười ngón tay nắm lại, cười mà không nói.
Người đàn ông mắt bạt cao lớn đi đến phía trước, đưa tới một chồng tư liệu.“Đây là tình báo mới nhất từ Nhật Bản cung cấp, mới nhất đưa ra thị trường VS2, đã muốn liệt vào quản chế thương phẩm, bị quản chế trao đổi cho ngoại quốc,cùng ngoại quốc giao dịch.
Sau nón an toàn vang ra tiếng ՐêՈ Րỉ.“Bị phát hiện?” Chuyện cô lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra.
“Ít nhiều cũng có tình báo nhiều mặt, tin tức lan truyền thật sự rất nhanh.”
Muốn đem máy trò chơi chuyển thành νũ кнí Gi*t người, nghe tới dường như rất là khó tưởng tượng, nhưng mà tin tức đã truyền ra thân là thành viên Lê gia, đối tượng lại là người nhậm chức “Võ giả” thần bí cho “Tuyệt thế” cho nên cô không thể không tin.
Lê gia là một gia tộc truyền kỳ, trăm năm qua trong tộc chỉ có thành viên nữ, chưa bao giờ từng từng có thành viên nam. Các cô gái này đặc biệt có tài, tỷ như mẫu thân Lê Thiên Vẫn, chính là thiết kế νũ кнí danh chấn giang hồ “Bách Thủ Sinh”, am hiểu chế tạo đủ loại đao kiếm,mẹ cô có không ít khách hàng là nhân vật lớn.
Thiên Vẫn kế thừa năng lực của mẹ mình, chẳng những giỏi về chế tác νũ кнí, ngay cả νũ кнí khoa học kỹ thuật mới nhất cô cũng có thể năng lực chế tạo. Chẳng qua là cô biết νũ кнí lực sát thương rất lớn,cho nên không muốn tùy tiện thay người ta thiết kế νũ кнí, vài năm trước liền vào làm trong “Tuyệt thế”, phụ trách chế tác những binh khí cần thiết trong tập đoàn, danh hiệu “Võ giả”.
Người của nhà Thượng Quan tuy rằng biến hoá kỳ lạ khó lường, nhưng mà tối thiểu sẽ không đem νũ кнí làm xằng làm bậy .
“Bách Thủ Sinh có người kế tục, bà ấy nhất định rất vui đây!” Thượng Quan Mị nói như lửa đổ thêm dầu.
“Bà ấy mà vui mừng thì ồn ào,ta nhất định sẽ xui xẻo.” Thiên Vẫn lấy tay đặt lên đầu, cảm giác mũ an toàn trở nên quá nặng.
“Cô có được tin tức kỹ thuật độc môn một khi tiết lộ nhất định sẽ có không ít người cảm thấy hứng thú, tìm tới cửa.” Trí Giả phân tích.
Đúng vậy, trong đó đa phần là phần tử khủng bố đối với kỹ thuật này cảm thấy hứng thú, đến lúc đó chỉ sợ cô không chỉ là bị người ta quấy nhiễu thời gian nghỉ ngơi đơn giản như vậy, nói không chừng tánh mạng một nhà ba người đều rất nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, đầu không những nặng mà Thiên Vẫn bắt đầu cảm thấy đau đầu. Mẹ ơu, khoe ra con gái có khả năng đồng thời không nghĩ tới đưa con gái tới họa sát thân sao?
Thượng Quan Mị mỉm cười, ôm lấy con mèo Ba Tư bị quấy rầy thét chói tai.
“Ta hy vọng đem kỹ thuật này giữ lại ở trong tập đoàn, tối thiểu phải bảo vệ cô tránh bị ‘Flores’ quấy rầy.‘Flores’ đối với sung ống đạn dược dường như cảm thấy rất hứng thú, nói không chừng sắp tới sẽ ra tay với cô nha.” Cô lấy ngữ khí bình thản, vô tình kèm theo uy Hi*p.
“Lại là ‘Flores’, bọn họ tại sao luôn gây phiền toái cho chúng ta nha?”
Thượng Quan Mị nhún nhún vai, điệu bộ tuyệt đẹp cũng không nói ra là nguyên nhân gì.