Chương 264

Tác giả: Hồng Thứ Bắc

“vì Liên bang”
Vệ Tam chỉ đành coi như không nhìn thấy ánh mắt của Sơn Cung Ba Nhận, cô hỏi hai người: “Mọi người trong hiện trường trực tiếp ở đâu rồi?”
“Trong hầm bảo vệ dưới lòng đất.” Sơn Cung Dũng Nam cho hay, “Mấy ngày trước, toàn bộ người ở hiện trường rơi hết vào trong thế giới ảo, chúng tôi thì đi ra trễ. Chờ đến khi dẫn theo bọn họ chạy ra khỏi biển tinh thú và trốn vào hầm bảo vệ dưới lòng đất, dân chúng bình thường đã ૮ɦếƭ thảm trọng, ban tổ chức cũng có không ít người…”
Thời gian quay trở lại ngày tranh tài đầu tiên.
Năm trường quân sự lớn tiến vào đấu trường Willard. Cũng bởi Ứng Tinh Quyết trở lại thi đấu, khán giả xem ở hiện trường trực tiếp hưng phấn chờ biểu hiện tiếp theo của các trường quân sự, nhao nhao suy đoán lần này trường nào lấy được vị trí đầu tiên.
Toàn bộ mấy sinh viên vào rồi, lá chắn bảo vệ cửa ra vào được bung ra, tất cả mọi người đang chờ đợi để xem biểu hiện của các trường quân sự trong đấu trường.
Tuy nhiên sự tình cứ đột nhiên phát sinh như vậy.
Lá chắn bảo vệ bị người ta tắt, đám tinh thú thật sự không ngừng túa ra khỏi đấu trường Willard. Hoàn toàn chả có ai trông coi lối ra vào ngày đầu tiên, thế là bầy tinh thú đi ra mà chả gặp phải trở ngại gì. Trong vô tri vô giác, ai ai cũng mãi nhìn vào màn hình ánh sáng.
Nếu chỉ đơn thuần là tinh thú bỏ trốn thì họ hoàn toàn ứng phó được chuyện tiếp theo khi ở đây có nhiều người trong ban tổ chức và đội bảo vệ của các trường.
Nhưng có người thiết lập ván cờ khổng lồ, thế giới mô phỏng bao lấy hết toàn bộ hiện trường trực tiếp, có ai mà nhìn thấy tinh thú đâu. Trong mắt bọn họ chỉ có màn hình chiếu cảnh sinh viên quân sự ở đấu trường, hoàn toàn chả phát giác được sự xuất hiện của tinh thú.
Cứ như vậy, tinh thú trên đấu trường Willard ào ra khỏi biên giới không trở ngại gì. Chúng tới lối vào của hiện trường trực tiếp thì đầu tiên là cắn ૮ɦếƭ mấy nhân viên bên trong này, sau đó thuận đường đi tới hiện trường trực tiếp, chúng cắn xé người ở đây tựa như tiến vào một bữa tiệc phóng đãng.
Nhưng... Khán giả và những MC trên sân khấu chả nhận thấy sự bất thường, vẫn còn đắm mình trong buổi phát sóng trực tiếp hư cấu.
Ai nấy trong thế giới mô phỏng vẫn ngồi yên, thậm chí còn tâm trí để nói chuyện và cười đùa với những người khác. Họ nghĩ rằng những người biến mất chỉ tạm thời rời đi, đi đến nơi khác, nhưng không biết rằng vị trí của những người biến mất đã biến thành đám tinh thú nhìn lom lom như hổ rình mồi từ sớm.
MC Tập Hạo Thiên mờ mịt nhìn quét xung quanh trên sân khấu, ông bỗng cảm giác được nguy cơ sinh tử xuất hiện, rõ ràng trời xanh mây trắng, khán đài đầy tiếng người huyên náo, nhưng ông đội nhiên thấy da đầu tê dại.
Không chỉ có ông ấy, kể từ khi tinh thú bước vào hiện trường trực tiếp, tất cả những người từ cấp SS trở lên ở đây đã bắt đầu bất an mà chẳng hiểu vì sao.
Người phản ứng đầu tiên là Ứng Nguyệt Dung, sắc mặt bà lạnh lẽo, yêu cầu tất cả đội bảo vệ cảnh giác, dẫn toàn bộ khán giả trên khán đài xuống và tập hợp ở giữa sân khấu của MC.
Đội bảo vệ không thể nhìn thấy tinh thú, song tinh thú ra khỏi đấu trường thì lại thấy bọn họ, tiền thưởng tàng hình khiến đám tinh thú này thẳng tiến chả lùi. Bề ngoài mọi người chỉ nhìn thấy từng người trong đội bảo vệ lần lượt biến mất, trên thực tế thì khán đài đã có máu chảy thành sông, có chân gãy cơ thể không còn nguyên vẹn.
Ứng Nguyệt Dung hơi ngửa đầu đè nén cảm xúc rồi bình tĩnh đi tới sân khấu MC. Bà cầm micro: “Mọi người chuẩn bị chiến đấu, ở đây… đã bị cài chế độ thế giới ảo rồi, ở hiện trường có tinh thú cấp cao.”
Cảm giác của bà đã nhận ra có tinh thú cấp cao phát ra đòn tấn công bằng tinh thần.
Ba người MC giải thích chính bên cạnh đứng hết cả lên, Ngư Thiên Hà liên tưởng đến thân phận người bị nhiễm bệnh gần như trong nháy mắt. Bà ấy nhanh chóng dùng đường dây bí mật liên lạc với trường South Pasadena trong đấu trường thi đấu, muốn anh em Sơn Cung mang theo đội South Pasadena đi ra. Họ vẫn chưa đi quá xa, có lẽ họ còn ra ngoài được.
Ở một bên khác, Lê Trạch đã đưa đội bảo vệ của mình đến khán đài nhằm đưa khán giả ra ngoài.
Chẳng qua tất cả mọi người không nhìn thấy tinh thú, chỉ có thể lấy người biến mất làm điểm mốc và ra tay với cái “không khí” ở phạm vi bên kia, cực kỳ khó giải quyết.
“Các cậu đi vào phòng điều khiển, mở lá chắn bảo vệ ra. Chắc chắn có người đóng lại lá chắn đó rồi.” Ứng Nguyệt Dung quyết định nhanh chóng và ra lệnh cho các giáo viên của trường Đế Quốc đi vào phòng điều khiển.
Tuy nhiên tất cả mọi người bị mắc kẹt trong hoàn cảnh ảo này nên nào có tìm được phòng điều khiển thực sự. Giáo viên của trường Đế Quốc nhận chuyện đến phòng điều khiển để mở lá chắn bảo vệ lối vào, khi họ trở lại thì thấy người tử vong và bị thương ngày càng nhiều.
Toàn bộ chiến sĩ độc lập ở hiện trường trực tiếp đã tản hết ra bên ngoài, cố gắng hết sức để bảo vệ khán giả bình thường. Kế đó họ dần thu hẹp phạm vi, tụ tập phía dưới xung quanh sân khấu MC.
Vẻn vẹn có chuyện đơn giản thế này nhưng cũng bởi không nhìn thấy tinh thú, họ đã phải trả một cái giá rất nặng nề, các đội bảo vệ tử thương thê thảm.
Ứng Nguyệt Dung cố gắng liên lạc với thế giới bên ngoài thì liên lạc được; nhưng theo thời gian, bà không thấy có ai đến mới sực tỉnh ra, sợ rằng tín hiệu đã bị cắt đứt từ lâu, người bà gặp trên bản tin cũng là giả.
Các giáo viên ở đây đã từng đi qua hầm trú ẩn dưới lòng đất, nơi nó được xây dựng để tránh đám tinh thú, nhưng sau khi họ vào rồi thì vẫn còn những người “biến mất”.
Tại thời điểm này, họ hoàn toàn hiểu rằng khi bước vào thế giới mô phỏng này, tất cả những gì họ nhìn thấy và cảm thấy là giả mạo hết.
Ứng Nguyệt Dung, Lộ Chính Tân... còn có mấy thầy cô chỉ huy ở đây, chả có một ai tìm được cách phá thế trận, nếu muốn phá nó thì phải tìm được “công tắc thoát ra”.
Không có “công tắc thoát ra”, họ chỉ có thể chống cự trong bị động khi bao khán giả bình thường ở trong và có đội bảo vệ bên ngoài. Họ nhìn lăm lăm mãi vào “không khí” và chả ngừng dù chỉ là một tích tắc.
Không thể nhìn thấy cơ thể thật của tinh thú, không biết đòn tấn công của chúng, số lượng đòn tấn công vô ích của mấy chiến sĩ độc lập tăng lên rất nhiều. Thể lực họ lãng phí đến mức tối đa và dễ bị thương.
“Nơi này của chúng ta có vấn đề, thế trong đấu trường thi đấu cũng có vấn đề hay không?” Hạng Minh Hóa bắn một trận hướng về phía “không khí” rồi dành thời gian hỏi Giải Ngữ Mạn bên cạnh.
“Nếu có thể để cho chúng ta gặp chuyện, hiển nhiên có bản lĩnh ra tay động chân với môi trường mô phỏng trong đấu trường.” Trên mặt Giải Ngữ Mạn còn mang theo vẻ tàn bạo không xua đi được, “Thế này là muốn dùng một lưới bắt hết chúng ta. Hiện tại khẩu vị Quân Độc Lập đã lớn thế này à?”
Ngư Thiên Hà - Quân Độc Lập thực sự: “...”
Bản thân chiến sĩ độc lập có trình độ cao trong ban tổ chức thì đang làm nhân viên cứu hộ trong đấu trường thi đấu; bình thường thì đội bảo vệ chủ yếu chịu trách nhiệm duy trì kỷ luật của khán giả trên khán đài, sức chiến đấu chỉ có thể nói là bình thường. Nhưng với tình huống hiện tại, ngay cả một chiến sĩ độc lập có trình độ cao đến cũng muốn bó tay, toàn bộ đội bảo vệ bên ngoài được hỗ trợ hoàn toàn bởi sự chèo chống của đội ngũ do Ứng Nguyệt Dung và Lê Trạch mang đến cùng các giáo viên giảng dạy của các trường quân sự.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không ai chịu đựng nổi mất.
...
Trường South Pasadena vừa vào trận, Cao Đường Ngân và Quinley Eli đứng ở phía trước, kéo dài một khoảng với anh em Sơn Cung và Ngư Phó Tín.
Người ngoài nhìn thì nghĩ đây chỉ là một hình thức phòng ngự. Nhưng chỉ có đội chủ lực South Pasadena biết vì lần trước đàm phán không thành nên trong lòng Cao Đường Ngân và Quinley Eli mới có khúc mắt như thế với ba người kia.
Năm trường quân sự lớn vào sân dựa theo thứ hạng của trận đấu trước đó, lúc ấy trường South Pasadena không lấy được thứ hạng nên bị loại. Lần này vào sân không chỉ xếp chót mà còn bị phạt bởi vì toàn bộ đội bị loại, cho nên khi họ vào đã là lúc gần như muốn hết một ngày.
Bọn họ vừa đi chưa đầy một tiếng là Sơn Cung Dũng Nam nhận được tin tức bí mật từ Ngư Thiên Hà.
[Mau dẫn đội về!]
Bốn chữ ngắn ngủi, không có bất kỳ lời giải thích nào, Sơn Cung Dũng Nam lặng lẽ đưa tin tức này cho Sơn Cung Ba Nhận và Ngư Phó Tín xem.
Ngư Phó Tín vừa nhìn đã thấy được Ngư Thiên Hà nôn nóng đến mức nào. Quyền nói chuyện trong hai anh em Sơn Cung là của anh trai, người thường liên lạc với Quân Độc Lập cũng là Sơn Cung Ba Nhận, mà tin tức này của Ngư Thiên Hà lại gửi cho Sơn Cung Dũng Nam.
Nếu là những người khác, Ngư Phó Tín sẽ không phát hiện ra manh mối, dù sao là Sơn Cung Dũng Nam hay Sơn Cung Ba Nhận cũng gần như là một thể.
Nhưng cậu ta đã thấy danh bạ của Ngư Thiên Hà, cũng bởi vì cách dùng biệt danh nên vị trí tên của Sơn Cung Dũng Nam ở phía trước. Như vậy chỉ có khi Ngư Thiên Hà chả có nổi thời gian lật danh bạ thì mới có chuyện gửi tin cho Sơn Cung Dũng Nam trước.
Sơn Cung Ba Nhận lại gửi tin sang hỏi Ngư Thiên Hà, nhưng không có tín hiệu.
Tín hiệu liên lạc bí mật bị cắt nói rõ bên ngoài cũng chả có tín hiệu.
Ba người nhìn nhau mặt đối mặt, Sơn Cung Ba Nhận thử gửi tin cho Jill Gil Wood và Vệ Tam trong đấu trường, vẫn chả gửi được, tất cả tín hệu đã bị cắt.
“Có phải do đấu trường tạo ra thứ giả hay không?” Sơn Cung Dũng Nam còn không nghĩ ra vì sao Ngư Thiên Hà lại gửi sang một tin nhắn như vậy.
“Tôi chỉ nhìn thấy môi trường và tinh thú hư cấu trên đấu trường.” Ngư Phó Tín.
“Có phải đấu trường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?” Sơn Cung Dũng Nam vừa nói xong đã tự thấy không đúng ngay, tin tức này là dùng kênh bí mật để gửi, nếu trận đấu xảy ra vấn đề, cũng phải là do ban tổ chức thông báo cho nhân viên ở máy bay trên cao, cuối cùng trên đó mới thông báo cho mấy trường trong đấu trường.
Sơn Cung Ba Nhận trầm mặc một lúc lâu rồi tiến lên gọi Cao Đường Ngân và Quinley Eli: “Chúng ta cần phải đi ra ngoài.”
Đầu tiên Cao Đường Ngân đơ người: “Cậu nói cái quái gì vậy?”
“Toàn bộ chúng ta phải ra ngoài.” Sơn Cung Ba Nhận nhìn thoáng qua đội tuyển trường phía sau và kêu.
Cao Đường Ngân bị chọc cho tức nên bật cười: “Có thể đừng có muốn làm ba cái con thiêu thân ngày này qua ngày khác được không? Chúng ta vẫn đang thi đấu, dù cậu không muốn lấy được vị trí thì chúng tôi vẫn muốn.”
“Anh.” Sơn Cung Dũng Nam kêu Sơn Cung Ba Nhận, đột nhiên bảo như vậy thì có ai mà chấp nhận được, huống hồ bọn họ cũng không thể giải thích chuyện này trước mặt toàn Tinh Võng.
Sơn Cung Ba Nhận giơ tay ra hiệu cho cô ấy không nên lên tiếng, cậu ta nói với Cao Đường Ngân: “Tôi nhận được tin tức cô Ngư, cô ấy bảo hiện tại chúng ta nên dẫn đội trở về nhanh.”
Cao Đường Ngân: “...” Trong lúc nhất thời, cô ta không biết phải nói gì.
“Trong đấu trường có máy chặn tín hiệu, sao mấy cậu nhận tin tức được?” Quinley Eli cau mày, “Còn nữa, tự mình mang theo kênh liên lạc đã được cải tạo thì toàn đội bị phạt.”
Đương nhiên Sơn Cung Ba Nhận biết, nhưng hiện tại cậu ta đoán bên ngoài đã có chuyện rồi. Người bị nhiễm bệnh dám trắng trợn ra tay với Ứng Tinh Quyết ở trận đấu trước, nói không chừng bên ngoài bây giờ cũng có chuyện. Họ không đi quá xa, vẫn quay đầu tìm được lối vào để đi ra, họ không thể đi ra chậm thêm được nữa.
“Chúng ta đi ra ngoài trước, đi ra ngoài rồi giải thích sau.” Sơn Cung Ba Nhận dừng một chút, cứng rắn nói, “Chỉ cần ba người chúng tôi bị loại ngay bây giờ thì các cậu sẽ không thắng được.”
Mặt Cao Đường Ngân trong nháy mắt sa sầm cả: “Uy Hi*p tôi? Cậu vẫn còn là một người của trường South Pasadena, cậu có còn muốn tranh giành vinh quang thay cho South Pasadena không? Các cậu bị loại thì chúng tôi không thắng được. Nhưng chỉ cần chưa bị loại toàn bộ, trường South Pasadena sẽ không bị phạt.”
Mẹ kiếp, thằng điên, từ sau khi thay đổi cấp bậc thì Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam đã thay đổi.
“Tất nhiên chúng tôi muốn giành vinh quang cho trường South Pasadena.” Sơn Cung Dũng Nam nói với vẻ lo lắng, “Nhưng mục tiêu cuối cùng là vì Liên bang, hiện tại bên ngoài có thể xảy ra chuyện rồi.”
“Chỉ huy chính, chúng tôi đi ra ngoài trước. Nếu không có gì bên ngoài thì cũng chả sao cả, chờ trận sau lại tranh thứ hạng.” Ngư Phó Tín nói nghiêm túc, “Có cả hai người bọn họ, ít nhất vẫn cầm được điểm ở các trận đấu tiếp theo.”
“...”
Trong lúc hai bên vẫn còn tranh chấp, Sơn Cung Ba Nhận trực tiếp chủ động bị loại.
Cơn tức của Cao Đường Ngân tăng lên cực hạn nhưng nó nhanh chóng tiêu tán.
- -- Bởi vì không có kênh phát thanh xuất hiện.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, từ đầu tới cuối chả có phản ứng gì.
Sơn Cung Dũng Nam chọn bị loại lập tức luôn, cơ mà vẫn không có tiếng thông báo xuất hiện.
Cao Đường Ngân: “...”
“Nhân viên công tác không thấy đèn của chúng ta tắt rồi?” Sơn Cung Dũng Nam nhìn Cao Đường Ngân, “Chỉ huy chính, nhất định là xảy ra chuyện.”
Giằng co một lúc lâu, rốt cuộc Cao Đường Ngân đồng ý quay đầu trở về. Trong lúc đó còn có người cố gắng bị loại để cho máy bay tới đón người, nhưng trước sau gì vẫn chả có người đến, ngay cả tiếng thong báo cũng không.
Bản thân trường South Pasadena vào đấu trường không lâu, nhưng vì đã bước vào môi trường giả lập của đấu trường, cho nên việc tìm kiếm lối vào không suôn sẻ.
“Không thể tìm thấy lối vào trước 0 giờ, lỡ mà chúng ta bị dời đi thì hoàn toàn mất cơ hội để đi ra ngoài.” Ngư Phó Tín nhắc nhở.
Mặt Cao Đường Ngân đen đi: “Tôi biết.”
Cô ta cố gắng hết sức để khuếch tán cảm giác của mình để tăng khả năng tìm được chỗ biên giới.
Họ gần lối vào, chỗ biên giới chắc chắn là chỗ lối vào.
Sử dụng cảm giác để phát hiện môi trường xung quanh đúng là quá tốn kém năng lượng chỉ huy, Cao Đường Ngân chỉ tìm kiếm lối vào gần đó mà phải dừng liên tiếp mấy lần để bổ sung dịch dinh dưỡng.
May mắn thay, cuối cùng Cao Đường Ngân đã mang theo bọn họ tìm thấy lối vào, nhưng ngay sau đó, trái tim cô ta nặng nề hẳn: lối vào không có lá chắn bảo vệ.
Theo quy định, sau khi tất cả các trường quân sự vào cửa, lá chắn bảo vệ lối vào sẽ phải mở ra mới đúng chứ không phải là trạng thái bị tắt như bây giờ. Có một lỗ hổng lớn ở đây mà chả có người bảo vệ, rất khó để ngăn người ta phỏng đoán có chuyện gì đã xảy ra ở phía bên kia hiện trường khiến không có ai trong ban tổ chức đến.
Nhìn lại tín hiệu kênh liên lạc, nó vẫn bị ngắt kết nối. Rõ ràng là họ đã đi ra ngoài nhưng lại chẳng thể liên lạc với bất cứ ai.
Phía sau lưng Cao Đường Ngân lạnh lẽo, thậm chí cô ta không dám suy đoán có chuyện gì bên ngoài mới cắt đứt tín hiệu bên ngoài đấu trường.
“Tôi và Quinley Eli mang theo một nửa người canh giữ ở lối vào, đề phòng tinh thú đi ra.” Sau khi đi ra, Cao Đường Ngân lập tức quyết định, “Các cậu đi tìm nhóm người cô Ngư, xem đã xảy ra chuyện gì.”
Sơn Cung Ba Nhận nghiêm túc nói một câu cảm ơn rồi nhanh chóng dẫn người chạy tới hiện trường trực tiếp.
Khi anh em Sơn Cung dẫn một nửa đội South Pasadena đến hiện trường phát sóng trực tiếp, ai nấy cũng đều kinh hãi. Bọn họ đã nhìn thấy cảnh một lượng lớn tinh thú ૮ɦếƭ đi, cũng chính là sinh viên trường quân sự của bọn họ tự ra tay giải quyết biển tinh thú ở đấu trường lúc trước. Nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ nhìn thấy cảnh rất nhiều người dân bình thường gặp tai nạn, họ không nhìn thấy quá nhiều thi thể, khán đài chỉ có rất nhiều vết máu mà thôi.
“... Mấy thầy cô đang làm gì vậy?” Ngư Phó Tín nhìn bên sân khấu của MC và hỏi với giọng khàn khàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc