“nhận đồ ăn vặt chính là bạn bè”
Một ngày trước, tất cả năm trường quân sự lớn đã đến Sao Willard từ Sao Bạch Ải.
Lê Trạch đã tới từ sớm từ chỗ Quân khu 13, thành công hội tụ với đội ngũ của trường Damocles.
Anh mang theo một đội đi cùng phù hợp với yêu cầu của ban tổ chức, tương tự như đội Ứng Nguyệt Dung. Mặc dù bây giờ bà ấy không còn là MC chính, nhưng đến đây cũng được coi như là người của ban tổ chức, vị trí của bà ấy lại cao nên dẫn theo đội đi cùng được.
Dù Lê Trạch không có chức vị cao như Ứng Nguyệt Dung, cơ mà anh lại vừa được lên chức lần này, tương lai rộng mở. Thế nên khi anh muốn dẫn đội đi cùng, phía ban tổ chức dứt khoát làm bộ không thấy và cho qua.
“Lúc này dẫn đoàn tùy tùng tới đây thì người ở Quân khu 13 bọn họ có đủ không?”
“Có đủ hay không cũng tới bày mặt ra chứ. Trường Damocles của họ đã không có uy phong như vậy trong nhiều năm rồi, sao mà không nắm bắt thời gian?”
“Hiếm khi sinh viên có sức tranh giành trong giải đấu lần này thì phải khoe ra.” Có người nói với giọng điệu chua xót.
Mới qua có một ngày, chuyện Lê Trạch thăng chức và dẫn theo đoàn tùy tùng đã truyền khắp sân tập.
Bởi vì mỗi năm, 3 MC chính sẽ được chọn từ thành viên thuộc quân khu có xuất thân từ ba trường khác nhau, cho nên hai trường còn lại sẽ chọn ngồi ở dưới để được gọi đi bất cứ lúc nào, cũng chính là thành viên dự bị. Nếu có gì bất ngờ, người này sẽ đi lên thay thế luôn. Qua mấy năm gần đây, chuyện Lộ Chính Tân thay thế Ứng Nguyệt Dung vẫn là chuyện xảy ra lần đầu tiên.
Mấy năm nay năm trường quân sự lớn tranh đấu ở mọi phương diện, cho dù là loại tình huống này cũng không ngoại lệ. Trường quân sự không có người giải thích chính sẽ phái người có chức vụ cao nhất đến đây, như vậy có tư cách dẫn theo đội tùy tùng. Cái này chả có ý gì khác ngoài chuyện bày ra bộ mặt của trường mình.
Nhưng trường Damocles không chú ý đến điều này, những người có đẳng cấp cao đã đi canh giữ Quân khu 13 và 12. Nếu mà dùng người có chức thấp sang để làm MC dự dự được thì cứ để người đó sang, dù sao cũng đi qua loa lấy có thôi.
Năm nay cũng tương tự, nhưng bây giờ Lê Trạch mang theo đoàn tùy tùng để thay vị trí cho người MC dự bị nọ.
Mấy người ở các trường quân sự khác tự mình bàn chuyện riêng, mấy thầy cô ở trường Damocles cũng chả nghĩ thông vì sao Lê Trạch lại mang theo đội tùy tùng.
“Trên đường trở về lúc làm xong nhiệm vụ nên mang thẳng bọn họ đến đây.” Lê Trạch giải thích.
“Bây giờ năm đội chủ lực đang hợp tác huấn luyện, người bên phía ban tổ chức có thể đi qua chỉ bảo cho sinh viên.” Giải Ngữ Mạn cho hay, “Có cơ hội thì cậu đi qua xem.”
Lê Trạch gật đầu: “Em đã xem phát lại trận bọn họ thi đấu, đúng là có tiến bộ rất lớn. Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh xuống tay cũng tàn nhẫn không ít, đủ dứt khoát. Vệ Tam... em ấy thật sự vừa là thợ vừa là chiến sĩ?”
Ngay cả khi tận mắt nhìn thấy trong buổi phát lại trực tiếp, Lê Trạch vẫn không thể tin được. Vừa thợ vừa chiến sĩ tựa như một truyền thuyết xa xôi không chạm vào được, cho dù có là người như thế thì là ai cũng được đừng nên là Vệ Tam.
Em ấy có xuất thân quá tệ, lấy đâu ra nguồn lực?
“Không cần hoài nghi, thật sự đấy.” Giải Ngữ Mạn nói, “Hai ngày trước ở trên tàu vũ trụ, tôi còn nhìn thấy Vệ Tam lên học khóa của Ngư Thanh Phi.”
Nhắc tới chuyện này, Giải Ngữ Mạn đã nhíu mày: Chẳng biết sao mà mấy ngày nay bà cảm thấy bọn Kim Kha lặng im không ít, ngược lại mấy giáo viên khác nói bọn họ đã trưởng thành.
“Hai chiến sĩ nửa thợ nửa chiến sĩ đều ở trường Damocles chúng ta.” Lông mi nặng nề của Lê Trạch hơi buông lỏng như mang theo sự nhẹ nhõm.
Không nghi ngờ gì nữa, trong thời đại của Ngư Thanh Phi ở Damocles, trường Damocles xứng đáng đứng hạng nhất. Giờ đây người vừa thợ vừa chiến sĩ thứ hai cũng cho người ta nhìn thấy sự trỗi dậy của trường Damocles như thế.
...
Bắt đầu hợp tác huấn luyện, Lê Trạch đi theo Giải Ngữ Mạn đến sân huấn luyện để quan sát thật.
Trường Damocles hiếm khi không làm người cuối cùng và chạy vội tới. Họ tới sớm là đã đứng ngay trong sân huấn luyện, các đội chủ lực của các trường quân sự khác nhìn thấy bọn họ thì không ai không giật mình cả.
“Tụi mày hoàn lương?” Shaω Eli liếc mắt nhìn Vệ Tam một cái rồi đi lại gần hỏi.
Vệ Tam liếc nhìn gã: “Cậu Eli, dùng từ linh tinh dễ bị người ta đánh lắm.”
Shaω Eli lúc này kéo dài khoảng cách giữa mình và Vệ Tam: “Hứ.”
Thực ra thì dù đến sớm thì họ cũng chả thể che giấu phong cách cà lơ phất phơ của đội chủ lực Damocles, năm người biếng nhác, cứ thế hoặc tựa hoặc đứng ngay tường.
Khi Ứng Tinh Quyết tới, anh đã nhìn thấy Vệ Tam đứng bên cửa sổ, khuỷu tay đặt ở mép cửa, nói câu được câu không với Liêu Như Ninh bên cạnh.
Chẳng nhìn ra có bất kỳ điểm bất thường nào.
Bảy giờ vừa đến, sĩ quan huấn luyện đứng ở giữa và la lên một tiếng rồi tất cả các đội tập hợp.
Mọi người đứng nghiêm nhìn vào sĩ quan huấn luyện đối diện, lần này người huấn luyện là giáo viên hướng dẫn của viện Bình Thông.
Tâm tình của các sinh viên quân sự ít nhiều có chút phức tạp, có chút không điều khiển được ánh mắt của mình, tầm mắt rơi vào Ứng Tinh Quyết của đội chủ lực trường Đế Quốc.
Kể từ lúc bọn họ ra ngoài từ đấu trường trước, họ biết hết chuyện thầy hướng dẫn của trường Đế Quốc hãm hại Ứng Tinh Quyết, đến bây giờ cũng không tìm được người đứng sau giáo viên này là ai.
Bây giờ mấy sinh viên nhìn thấy giáo viên hướng dẫn là thấy là lạ, luôn cảm thấy rằng họ là gián điệp của một tổ chức không rõ và đến đây để hại mình.
Giáo viên hướng dẫn của viện Bình Thông có vẻ mặt nghiêm trang, ông ta quét một vòng sinh viên quân sự rồi mở miệng trong sự chậm rãi: “Chư vị đừng có mà tự cao tự đại, chỉ có một Ứng Tinh Quyết mà thôi. Thực lực của mọi người cũng chỉ có như vậy, nếu dùng một giáo viên hướng dẫn đổi lấy một sinh viên trường quân sự đúng là không đáng giá.”
Đám người: “...” Nên thấy vui hay là thấy buồn đây?
Đấu trường của Sao Willard có nhiều môi trường khác nhau, vì vậy lúc đào tạo sẽ mệt mỏi hơn bình thường, đồng thời cũng có nhiều cách hơn, sĩ quan huấn luyện không chỉ là có mỗi một thầy ở viện Bình Thông.
Sau khi xem huấn luyện gần một buổi sáng, Lê Trạch mới đi ra và nói muốn chọn một trường quân sự để đánh theo nhóm.
Không phải với chỉ một mình anh mà là đánh chung với cả đội tùy tùng ở Quân khu 13.
Họ đã thấy loại chiến đấu nhóm này ở đấu trường, mấy người trong trường cũng chả để tâm, chả có cảm giác căng thẳng gì.
“Mô hình bồi dưỡng của viện Bình Thông từ trước đến nay luôn rất gần với quân đội.” Lê Trạch chỉ vào bọn người Tông Chính Việt Nhân và bảo, “Các em đi ra.”
Những người đứng bên cạnh Lê Trạch đều là người từ chính đội của anh, vào sinh ra tử nhiều năm, hoàn toàn khác với đội huấn luyện của Hoắc Sở ở đấu trường trước đó.
Điểm này đã hoàn toàn thể hiện rõ sau khi ba chiến sĩ độc lập của viện Bình Thông chống lại bọn Lê Trạch.
Ba người Lê Trạch phảng phất như một chỉnh thể, dù có ra chiêu gì cũng ăn ý đến trình độ không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả sau khi Tông Chính Việt Nhân phát hiện ra và cố ý muốn phá vỡ tình huống này thì cũng chả làm nên trò gì.
Bởi vì ba người này giống như một vũng nước, sau khi bị ngoại lực phá vỡ thì chỉ cần họ thu tay lại là khôi phục lần nữa, tuyệt nhiên không làm rối loạn tiết tấu của bọn họ được.
Trình độ này còn ăn ý hơn hẳn anh em Sơn Cung.
Các sinh viên trường quân đang xem ở đây ai ai cũng dâng lên cảm giác sợ hãi: Đây chính là chiến sĩ độc lập thực sự của quân khu?
Thầy giáo chỉ đạo của viện Bình Thông ôm tay đứng ở bên cạnh nói với giọng lạnh lùng: “Các em còn cần học nhiều nữa.”
Rất nhanh, bọn Tông Chính Việt Nhân bị đánh bại, tất cả bị đè hết xuống đất chả di chuyển nổi.
“Cơ giáp Lê Trạch đã đổi mới rồi, thực lực đã giảm xuống một chút so với trước kia. Tông Chính Việt Nhân ở trong tay cậu ấy mà vẫn không đi được bao nhiêu chiêu.”
“Bởi vì cậu ấy có đồng đội làm tăng sức mạnh. Nếu khi nãy Hoắc Tử An và Đỗ Dã có thể liên thủ và bảo vệ bầu trời và vị trí thấp thật tốt, Tông Chính Việt Nhân cũng phát huy ra thực lực được, ít nhất cũng không thua nhanh như vậy.”
Mấy người trong các trường quân sự đứng tản ra, mấy chỉ huy nói về tình hình chiến đấu vừa rồi.
Vệ Tam đứng ở gần nhất để xem. Cô không biết trước kia Lê Trạch dùng cơ giáp trình độ như thế nào, nhưng hiện tại khả năng điều khiển của anh ấy với cơ giáp mới của mình đã đạt ít nhất tới 80%.
Đối với một người ra chiến trường chân chính mà nói, điều khiển cơ giáp đạt tới 80% có lẽ không quá mạnh, nhưng anh phối hợp với đồng đội thì vô hình trung kéo cao thực lực của mình một lần nữa.
“Hợp tác huấn luyện chung xong, các cô muốn đi ra ngoài một ngày?” Không biết Ứng Tinh Quyết tới hồi nào, anh đứng ngay bên cạnh Vệ Tam.
“Đúng.” Vệ Tam quay đầu nhìn về phía Ứng Tinh Quyết, tầm mắt bất giác rơi xuống dưới cổ anh.
“Mặt dây chuyền” không lộ ra ngoài, nó được đặt trước иgự¢ của anh và bị chặn bởi lớp áo lót bên trong đồ huấn luyện.
“Sao Willard là ngôi sao về khoa học kỹ thuật, thứ nổi tiếng nhất là thế giới mô phỏng của bọn họ. Các khoang mô phỏng hiện có của Liên bang đều do bọn họ sản xuất.” Ứng Tinh Quyết coi như không nhìn thấy ánh mắt của cô, anh tỏ vẻ chả có gì xảy ra, “Môi trường thật của đấu trường Willard chỉ là bãi đất trống, các loại hoàn cảnh toàn là cảnh giả lập nhân tạo hết.”
Vệ Tam nghe vậy ngẩn ra: “Cảnh giả lập? Còn tinh thú thì sao?”
“Có thật có giả.” Ứng Tinh Quyết nói từ tốn, “Có đôi khi sau khi ra tay Gi*t xong cũng chưa chắc xác định được nó là thật hay giả, đấu trường Willard là nơi có công nghệ kỹ thuật cao nhất của Sao Willard.”
Từ đầu Shaω Eli còn đang xem đánh nhau, lúc Tông Chính Việt Nhân bị đè lên mặt đất và các chỉ huy bên cạnh đang nghiêm túc thảo luận thì gã nghe tới đau cả đầu. Anh mắt gã bắt đầu đảo dáo dác bốn phía, kết quả lại nhìn thấy Ứng Tinh Quyết và Vệ Tam đứng cùng một chỗ đang nói chuyện lặng lẽ.
Shaω Eli lén lút chen ra, di chuyển ra phía sau cả hai rồi dựng tai lên và lắng nghe những gì hai người đang nói.
Sao có nhiêu đó nói mãi chả hết.
Lắng nghe hồi lâu mà họ toàn nói về Sao Willard.
Cuối cùng gã không thể không xen vào: “Vũ trụ ảo có vui không?”
Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết cùng nhau quay đầu lại và nhìn gã với khuôn mặt không có biểu cảm.
“Có vui không?” Nếu Shaω Eli biết nhìn sắc mặt người ta thì gã cũng không phải là Người Thừa Kế Nhà Họ Eli. Gã lại hỏi thêm một lần nữa, “Thật sự làm được thế giới rộng lớn mà năm giác quan cảm nhận được như thật luôn?”
Khoang mô phỏng cũng có thể làm được môi trường mà năm giác quan vẫn cảm nhận được là thật này, nhưng phạm vi có hạn, chỉ có thể dùng để đánh nhau.
“Cậu có thể đi xem một lần.” Ứng Tinh Quyết nói với vẻ thản nhiên.
Shaω Eli không nghe ra sự lãnh đạm của Ứng Tinh Quyết. Dù sao gã thấy người này mà mở miệng nói chuyện là cứ có giọng điệu như thế. Gã nhìn sang Vệ Tam: “Vậy hai người dẫn tao đi xem đi.”
Vệ Tam: “... Cậu không thể đì cùng người của Samuel à?”
Nói về điều này, Shaω Eli không khỏi bĩu môi lẩm bẩm: “Bọn họ không để ý tới tao. Chả phải mày tính đi ra ngoài chơi cùng Ứng Tinh Quyết à? Mang theo tao đi nữa.”
Vệ Tam: “?” Cô nói sẽ đi ra ngoài cùng Ứng Tinh Quyết hồi nào.
“Thêm một cái cũng là nhiều, cứ mang theo hai cũng được mà.” Shaω Eli nghe lén hồi lâu mà gã vẫn cho rằng bọn họ đang thảo luận cùng nhau đi chơi. Gã nói từ chính nghĩa và nhìn Vệ Tam nghiêm túc, “Trước khi đến Sao Willard, mày cầm đồ ăn nhẹ của cha tao thì đó chính là bạn của tao. Là bạn hữu thì phải đi chơi cùng nhau chớ.”
Cha gã cứ dặn dò tới dặn dò lui trong cuộc gọi, muốn gã làm bạn với Vệ Tam, dù có mặt dày mày dạn cũng phải xem trọng chuyện này.
Vệ Tam: “...”
“Chờ hợp tác huấn luyện xong thì bàn.” Ứng Tinh Quyết nói.
“Được rồi, đừng quên đó. Tụi bây ăn hết cả một thùng đồ ăn nhẹ của cha tao.” Lúc này Shaω Eli mới đi về.
Thật ra gã đã tới thế giới giải lập, trước đây cha đã đưa gã đến chơi một lần. Nhưng bây giờ là chuyện đánh vào nội bộ của quân địch, kiên quyết không phải là dạng muốn đi chơi với mấy người khác.
Sau khi gã rời đi, Vệ Tam cúi đầu cười một tiếng: “… Thế mà tôi cũng có ngày bị người ta ỉ vào. Sớm biết thế thì không ăn hộp đồ ăn nhẹ đó rồi.”
Ứng Tinh Quyết nghiêng mặt nhìn cô, cuối cùng vẫn không lên tiếng mà cứ im lặng đứng bên cạnh cô.
Một ngày hợp tác huấn luyện kết thúc, Lê Trạch mới chính thức đến trước mặt năm người của trường Damocles: “Đã lâu không gặp.”
“Trung tá!”
Liêu Như Ninh vừa hô một tiếng đã bị Kim Kha chọt cho một cái. Cậu ta nhắc nhỏ: “Tăng cấp lên rồi, là trung tướng.”
Lần này Lê Trạch ở phòng tuyến Quân khu 13 có biểu hiện xuất sắc, thậm chí còn cứu được đại tướng Cơ đang bị thương cho nên mới thăng chức một lần nữa. Bây giờ anh đã vượt qua cấp thiếu tướng của Giải Ngữ Mạn và ở cùng cấp với Tập Hạo Thiên.
Lê Trạch nghe thấy thì cũng chả thấy sao cả: “Là cái xưng hô mà thôi, gọi là đàn anh hay là thầy cũng được.” Ngay cả chức thiếu tá anh còn chưa quen, bỗng được lên tới tận trung tướng thì lại càng không quen.
“Vừa rồi tôi nhìn phương thức chiến đấu của các em, Vệ Tam khác với trước kia.” Lê Trạch gật đầu, “Sửa rất nhanh, tôi nhớ trận đấu trước Hoắc Sở còn đề cập tới em, nói em chậm ít nhất 10 phút từ lúc mở màn.”
“Sĩ quan huấn luyện Hoắc còn nhắc em với anh á?” Vệ Tam ngồi xổm ở góc tường và hỏi.
“Lúc trao đổi thông tin công việc thì thuận miệng nói một câu.” Lê Trạch hồi tưởng lại những gì vừa rồi nhìn thấy, “Cứ duy trì phong cách hiện tại là được, phải nắm cơ hội ngay từ đầu.”
Vệ Tam: “Em biết, em đang sửa.”
Lê Trạch cũng không thể nói nhiều về cái khác, đã người của ban tổ chức thì hoặc là đối xử bình đẳng bằng cách chỉ dạy hết, hoặc là không nói gì cả.
Chờ anh đi xa, Liêu Như Ninh mới quay đầu lại hỏi: “Tại sao thiếu tá Lê đột nhiên lại tăng cấp lên trung tướng?”
“Cứu đại tướng Cơ ở Quân khu 13, xem như đã lập được công to.” Kim Kha trả lời.
Vệ Tam nhíu mày trong ngạc nhiên: “Không phải đại tướng Cơ ở Quân khu 1 sao?”
“Tuần tra cách vài năm.” Kim Kha biết nhiều nhất, “Vừa đúng lúc bắt gặp tinh thú bạo động ở phòng tuyến Quân khu 13, đại tướng Cơ đi cùng tới. Kết quả là cơ giáp của ông ấy bị tinh thú bao phủ dẫn đến chuyện cơ giáp đại tướng Cơ không được chữa trị, thiếu chút nữa bị tinh thú xé rách. Thiếu tá Lê chạy tới cứu họ, cho nên lập công thăng và chức.”
“Có phải tinh thú đã tiến hóa hết rồi không?” Hoắc Tuyên Sơn nhíu mày, từ một đoạn Kim Kha nói đã ngửi được mùi bất an.
Cơ Nguyên Đức chính là đại tướng, hiển nhiên không thể nghi ngờ thực lực của ổng ấy được, chưa kể tiểu đội của ống ấy đều là người trải qua cả trận chiến, thế mà thiếu điều gãy luôn ở Quân khu 13.
“Bên kia không nói, nhưng chắc là vậy. Song, bấy giờ đã ổn định tạm rồi.” Khi Kim Kha nói chuyện, cậu ấy có liếc nhau với nhau rồi nói nhỏ, “Cô Ngư... mà thành công, có lẽ còn đáng tin cậy bọn người tiến hóa.”
“Mục tiêu của tụi mình bây giờ là đánh cho xong trận đấu.” Vệ Tam đứng dậy xoay eo và nói trong thờ ơ, “Còn những thứ khác rồi sẽ có biện pháp giải quyết.”
Năm người cùng nhau ra khỏi sân huấn luyện, mấy trường quân sự xung quanh cũng một trước một sau đi ra ngoài, bóng dáng họ bị ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt đất, kéo nó thành một đường thật dài.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Shaω Eli: Dù có mặt dày cũng phải đi ra ngoài chơi với người ta. Ứng Tinh Quyết đi được sao tôi không được đi chứ? ( ̄??  ̄)