“nhìn thấy cậu là phiền”
Chỉ có ba trường quân sự trong đấu trường, hai trường quân sự đã giành được vị trí, hiển nhiên trường Đế Quốc còn lại sẽ có hạng thứ 3.
Mặc dù cuộc hỗn chiến kéo dài 15 phút nhưng chả có thương vong lớn trong ba trường. Họ lên máy bay liền kề nhau và đi tới lối ra.
Các phương tiện truyền thông đứng ở lối ra đang suy nghĩ mấy câu để hỏi. Lúc bọn họ xem đánh sáp lá cà là đã bắt đầu chuẩn bị câu hỏi, dự đoán tất cả các loại tình huống.
Rốt cuộc bây giờ đã có thứ hạng, nhưng thủ đoạn đạt được thứ hạng thì… Đúng là một lời khó nói hết, khiến tất cả các phương tiện truyền thông phải bỏ hết mấy câu đã chuẩn bị, suy nghĩ lại lần nữa.
“Có muốn đi ra chỗ lối ra không?” Tam Vệ ở trên khán đài hỏi Ứng Tinh Quyết.
Ứng Tinh Quyết gật đầu, hai người đã đi xuống từ khán đài và đi về phía lối ra.
Không chỉ họ mà các đội viên đội chủ lực đã bị loại cũng đi về phía đó y như vậy.
Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết đi cùng nhau, khoảng cách giữa hai người ít nhất là tầm năm cái nắm tay, cơ mà nếu ai đó ở xa nhìn tới thì khoảng cách này cũng không cách nhau là bao.
Ban đầu Giải Ngữ Mạn đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài đón sinh viên cùng Hạng Minh Hóa, bà nhìn lơ đãng về phía khán giả là đã nhìn thấy cảnh hai người đi cùng nhau.
Dù Ứng Tinh Quyết có bệnh quấn thân triền miên nhiều năm, nhưng dung nhan của anh đúng là dạng tuyệt đỉnh, xương lông mày rõ rành. Nếu không phải anh có một đôi mắt sắc nét đen lay láy đè ép người ta, Tinh Võng đã sớm thảo luận về tướng mạo của anh tới mức lật trời.
Bây giờ bà nhìn từ chỗ xa, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy hai người này đi cùng nhau và giữa các bước chân lại có một cảm giác hài hòa khó nói thành lời.
Giải Ngữ Mạn ngạc nhiên: Không biết từ lúc nào, mối quan hệ Giữa Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết lại gần như vậy.
Bà nhìn sang các trường quân sự khác vẫn còn phân biệt rõ tới bây giờ, Shaω Eli cứ như là một con virus lớn, xung quanh em ấy trống vắng một vòng tròn thật to.
Lần này có rất nhiều chiến sĩ độc lập chủ lực như vậy, ai nấy toàn là tuyển thủ hạng nặng bị loại, họ đứng lối ra chờ người của trường quân sự đi tới thì cũng là một dạng kỳ quan.
Trong khi chờ các trường đi ra, các kênh truyền thông đang chụp ảnh mấy thành viên của đội chủ lực đã bị loại.
Phóng viên Truyền thông Lam Phạt liều mạng chụp ảnh Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết, một người là cổ đông, một người là Ngôi Sao Đế Quốc. Hai người bị loại ở cùng khung hình thì bức ảnh này không cần viết tiêu đề cũng đủ lấy làn sóng lượt vieω.
Dù sao Lam Phạt của họ không làm những điều xấu, chỉ chia sẻ với khán giả Tinh Võng mà thôi.
Một đen một trắng đứng chung một chỗ, không bàn tới cái khác, đúng là đẹp mắt, rất là đẹp mắt.
“Bạn Vệ, bạn có thể dựa vào bên phải một chút được không?” Phóng viên Truyền thông Lam Phạt nhìn ống kính trên quang não của mình, “Bạn Ứng, bọn nhìn sang bên này này.”
Nhìn thấy là phóng viên Lam Phạt, Vệ Tam hiển nhiên phối hợp. Thế là cô nhích lại gần bên phải, mà Ứng Tinh Quyết cũng không từ chối nhìn, anh cứ thế nhìn về phía ống kính.
Lần này phóng viên chợt như quên hết cả, bản năng nghề nghiệp của phóng viên trước kia đã xuất hiện: “Tốt tốt. Bạn Vệ lại khẽ nghiêng thêm gần vào bạn Ứng đi, úi đúng rồi! Hai người cười một cái.”
Những ký giả này lần lượt giơ ống kính lên với tốc độ nhanh nhất rồi chụp được cảnh này, về sau bọn họ cũng có tài liệu để cắt xén chuyện.
Cái gì mà chuyện xưa của một cặp đối thủ, một kẻ là con cưng của trời, kẻ còn lại cọng cỏ không ngừng vươn lên trong nghịch cảnh… đúng là phù hợp nhất cho tấm hình này.
Shaω Eli đến đây để chờ đợi cho đội trường Samuel đi ra, kết quả nhìn thấy cảnh này thì gã không thể không chửi: “Làm gì thế, đang chụp ảnh thảm đỏ hay là...” ảnh cưới?
Gã còn chưa dứt lời đã bị người của trường South Pasadena là Sơn Cung Ba Nhận ᴆụng phải, trơ mắt nhìn người của trường South Pasadena đi ngang qua mặt mình và đi tới trước.
Shaω Eli: “...” Đội chủ lực có nhiều chiến sĩ độc lập bị loại thì ghê gớm lắm à?
Ở lối ra, tiếng bấm chụp của phóng viên truyền quá lớn cơ mà lỗ tai Vệ Tam chính xác bắt được câu nói của Shaω Eli. Cô híp mắt nhìn về phía gã rồi lập tức nhích người sát vào Ứng Tinh Quyết bên này luôn.
Lần này ngay cả khoảng cách nửa cú đấm cũng không có.
Vệ Tam nâng một tay đặt trên vai Ứng Tinh Quyết, một tay còn lại thì giơ ngón cái lên bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười thật lớn, có thể nói là vô cùng đắc chí.
Đầu tiên Ứng Tinh Quyết theo bản năng nghiêng mặt hạ mắt nhìn ngón tay đặt trên vai mình, kế đó lại quay đầu nhìn Vệ Tam, nhưng trước sau vẫn không từ chối chuyện cô tới gần.
Về phần phóng viên truyền thông, ai nấy giống hệt như điếng hết rồi, họ sống ૮ɦếƭ đè nút chụp, trong lòng hò hét: Đánh nhau đánh nhau đi!
Theo quan điểm của họ, Ứng Tinh Quyết sẽ không bao giờ cho phép ai đó choàng tay nhẹ lên vai mình như vậy. Song chờ thật là lâu, các phóng viên cũng không chụp được hình ảnh tranh chấp, cuối cùng họ đành an ủi mình bảo nếu các thành viên chủ lực của trường Đế Quốc đi ra, chắc chắn họ sẽ xử luôn Vệ Tam.
Chẳng bao lâu, có một trường quân sự ở lối ra, đó là trường Samuel.
Trường Samuel bị đuổi ra ngoài, chưa hoàn toàn ra khỏi sân là đã nghe thấy ba trường quân sự chia xong vị trí xếp hạng, nhất là còn biết họ chia thắng bại làm sao. Trong lúc nhất thời, toàn bộ sinh viên quân sự trên máy bay đã uể oải suy sụp hẳn.
Quét tất cả tụi tôi ra ngoài rồi, còn tưởng ba trường mấy cậu sẽ đánh nhau dữ dội sao đó kế tiếp, ai dè đâu lại cứ nhẹ nhàng làm xong chuyện?
Không muốn ra tay thì để cho trường Samuel bọn họ tới đi!
Cả ba trường quân sự bị bệnh hết rồi! Tinh thần cứt chó! Tinh thần phá phách! Còn cái gì mà thiếu niên khí phách, cả người toàn khí phá banh mới đúng!
Nhìn thấy những người từ trường của mình đi ra, Shaω Eli như thấy đã trải qua bao cuộc bể dâu, hốc mắt đỏ lên như có như không: “Chỉ huy, cuối cùng các cậu cũng ra ngoài rồi, đám người trường South Pasadena bắt nạt tôi.”
Cao Học Lâm cũng không muốn nói chuyện, toàn bộ trường Samuel bọn họ đã bị người ta bắt nạt hết, có mình Shaω Eli bị bắt nạt thì tính là cái gì. Anh ta còn muốn vỗ tay khen tốt đấy.
Mặc dù trong đầu có mấy cái suy nghĩ, Cao Học Lâm vẫn không biểu lộ ra. Dù gì Shaω Eli cũng là một thằng ngốc, anh ta cũng biết từ lâu rồi nhưng không chịu đựng được.
Tập Ô Thông tiến lên đấm thẳng vào mắt Shaω Eli, bình tĩnh nói: “Nhìn thấy cậu là thấy phiền.” Rồi sau đó lách qua người gã và rời khỏi đấu trường.
Shaω Eli ôm một con mắt bầm tím: “???”
Không biết tại sao một cú đấm này của Tập Ô Thông đi tới đã làm đội chủ lực của trường Samuel thở phào một hơi, họ thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cái cảnh như thế đúng là hiếm thấy.
Vệ Tam vỗ tay tại chỗ: “Ép bạn Tập đến mức này, cậu Eli, cậu có công lực thâm hậu ghê.”
Shaω Eli rất ấm ức, gã cảm thấy mình không làm gì cả, thậm chí còn muốn cáo trạng với Cao Học Lâm nhưng người ta phớt lờ mình.
Cơ giáp sư chính của Samuel là Nam Phi Trúc có sự hài lòng trong mắt, đánh tốt đấy, loại ngu xuẩn nghe không hiểu nói làm người ta bực này làm cậu ta thấy cũng phiền.
Phớt lờ gã à, Shaω Eli cảm thấy thế nhân thật hiểm ác, ngay tại lúc gã sắp mất hy vọng, có một người vươn tay ra giúp đỡ.
Jill Gil Wood nói với vẻ tốt bụng, “Để tôi xem mắt cậu coi.”
Shaω Eli buông tay: “Chắc chắn sưng rồi.” Hóa ra có người quan tâm đến gã, mặc dù là người gã xem thường.
“Sưng thật.” Jill Gil Wood cau mày, kế đó đấm luôn vào con mắt khác của gã, “Làm thế này là đối xứng này.”
Shaω Eli che mắt ngay và ngồi xổm trên mặt đất, gã thấy quá thê lương.
“Làm việc hấp tấp, bị đánh là đáng!” Giáo viên của trường Samuel đến, nhìn thấy thảm trạng của gã thì cũng lạnh tanh, thậm chí còn muốn tự mình ra tay, “Nếu không phải em bị loại khiến chỉ còn hai chiến sĩ độc lập đội chủ lực, sao mà đội chúng ta lại chật vật bị loại như vậy!”
“Chuyện này liên quan gì tới em.” Shaω Eli ấm ức, “Không phải trường Damocles cũng còn hai chiến sĩ độc lập đội chủ lực à. Hơn nữa có em thì cũng vô dụng, ba trường quân sự liên thủ còn không phải vì thanh danh trường Samuel kém hay sao.”
“Lúc trước nghe nói trường Đế Quốc mà thua trận thì sinh viên trường sẽ bị phạt?” Vệ Tam quay đầu nhìn về phía Ứng Tinh Quyết bên cạnh, hỏi.
“Trước kia thì có.” Ứng Tinh Quyết nhìn lối ra, “Nhận thức rõ tình hình hiện tại thì sẽ không.”
Vệ Tam há miệng đang định nói cái gì đó, lối ra lại có một trận xôn xao.
- --Ba trường quân sự đã lần lượt tới lối ra.