“IQ âm vô cực”
Sơn Cung Dương Linh là chiến sĩ độc lập cấp 3S xuất sắc, vừa xuất thân từ nhánh gia chủ, không cần nói cũng biết quyền nói chuyện trong nhà họ Sơn Cung.
Chỉ có bà ấy mới phù hợp với tất cả các điều kiện.
“Nói như vậy, Sơn Cung Dương Linh cũng là người của Quân Độc Lập.” Hoắc Tuyên Sơn nói.
“Vì sao cô Ngư không khuyên Ứng Tinh Quyết gia nhập Quân Độc Lập?” Vệ Tam hỏi Kim Kha, “Anh ta là chỉ huy cấp siêu 3S.”
“Đơn giản, anh ta là bia ngắm.” Kim Kha chả lấy làm lạ, “Lúc trước Ứng Du Tân đột nhiên phản bội, tương đương ánh mắt một bộ phận đã tập trung ở nhà họ Ứng, ai cũng không ngờ được nhà họ Ứng còn có thể xuất hiện một Ứng Tinh Quyết mạnh mẽ hơn. Những lãnh đạo cấp cao Quân khu 1 tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện tương tự nữa nên cài cắm vô số người bên cạnh anh ta. Một khi Quân Độc Lập đi lôi kéo Ứng Tinh Quyết, họ sẽ bại lộ chính mình không thể nghi ngờ gì.”
Mấu chốt nhất chính là Sơn Cung Dương Linh là người thuộc Quân Độc Lập ẩn núp, bà ấy biết được cấp siêu 3S sẽ dẫn tới cái gì từ đầu. Người nhà họ Ứng đã sớm cắt đứt hết thảy dính liếu tới Ứng Du Tân. Từ ngày cảm giác siêu cao của Ứng Tinh Quyết bị phát hiện và báo cáo, anh ta chính là một mục tiêu sống động.
“Vậy ai cố ý hãm hại anh họ tôi?” Ứng Thành Hà hỏi, “Cũng không thể là mấy trường quân sự cùng nhau kéo cấp siêu 3S xuống nước thật.”
“Không rõ lắm, chuyện này dù có nhìn từ mặt nào cũng không thông.” Kim Kha cũng không hiểu được, vì sao lại cứ mãi là Ứng Tinh Quyết, cứ mãi là Kosai Musashi bị nhiễm bệnh. Chuyện này từ đầu đến cuối vẫn lộ ra cảm giác quái dị làm sao.
“Lần này Ứng Tinh Quyết không dự thi, vừa lúc có thời gian điều tra.” Vệ Tam tựa vào ghế, xoay 乃út trên ngón tay, “Với năng lực của anh ấy, chắc là điều tra được thôi.”
Nhắc đến điều tra, Kim Kha nhớ lại một điều. Cậu ấy mở quang não, ngón tay trượt về phía trước, bức màn ánh sáng ngay lập tức dựng lên ở bàn họp.
“Trước đây đã có một cuộc điều tra về những người đã uống dịch dinh dưỡng gần bãi rác Sao 3212” Kim Kha ra hiệu cho họ nhìn về phía bức màn ánh sáng, “Tổng cộng 83 người. Dựa theo độ tuổi của Vệ Tam để chia ra, 69 người lớn, 14 trẻ vị thành niên, cho đến nay chỉ còn lại 17 người còn sống.”
“17 người?” Hoắc Tuyên Sơn nghe vậy thì đứng thẳng.
“Trong số 17 người này có tính cả Vệ Tam.” Kim Kha tiếp tục trượt trên và dừng lại trên một bảng thống kê, “Đây là những người sống gần bãi rác trong những năm qua. Với các yếu tố môi trường, tỷ lệ sống sót của những người gần đấy không cao. Tôi đã thống kê dữ liệu của thập kỷ này, biến động tỷ lệ tử vong vẫn trong khoảng hợp lý.”
“Nguyên nhân cái ૮ɦếƭ là gì?” Vệ Tam hỏi cậu ấy.
“Hầu hết là vì không đủ hất dinh dưỡng nên gây ra các bệnh khác nhau.” Kim Kha nhìn vào dữ liệu trên màn hình ánh sáng, “Một số ít là do nhiễm trùng vết thương khi do ẩu đả và ૮ɦếƭ.”
“Cho nên nhóm dịch dinh dưỡng bị vứt bỏ kia đã được xác định là không có vấn đề?” Ứng Thành Hà hỏi.
Kim Kha lắc đầu, vuốt ra một bảng thống kê khác: “Đây là tỷ lệ tử vong trong một năm dịch dinh dưỡng bị vứt bỏ, đã tăng gấp đôi trực tiếp. Những năm tiếp theo không có những dịch dinh dưỡng này thì dữ liệu trở lại bình thường, cũng là một biến động bình thường.”
“Tất cả đều vì suy dinh dưỡng?” Vệ Tam nhìn nguyên nhân tử vong thống kê phía dưới thì nhíu mày, “Lúc tớ uống không thấy có cảm giác gì.”
“Tớ càng nghiêng về chuyện nhóm dịch dinh dưỡng kia có vấn đề, khi đó nhà họ Ứng chả phát hiện được.” Kim Kha nhìn màn ánh sáng nói, “Nhưng mà không có chứng cớ.”
“Thật ra…” Vệ Tam do dự hồi lâu, “Tớ còn giữ lại một ống dịch dinh dưỡng.”
Kim Kha: “?”
Vệ Tam kéo kéo quần áo, nói với vẻ hợp tình hợp lý: “Lúc trước để đề phòng lỡ mà trở về lại trạng thái nghèo rớt mùng tơi, tớ đã chôn một ống dịch dinh dưỡng ở dưới gốc cây ở cửa sau trường.”
Vào thời điểm đó, cô lấy ra một ống dịch dinh dưỡng ngậm ngay răng mình và bí mật chôn nó dưới đó.
“Đợi lát nữa tớ gọi điện thoại cho vợ thầy, bảo bà ấy giúp tớ gửi qua đường bưu điện.” Vệ Tam bảo.
“Thứ quan trọng vậy mà để gửi qua đường bưu điện?” Kim Kha có vẻ khó tin về cách làm của cô.
“Quá quý trọng lại làm người ta phát hiện manh mối.” Vệ Tam không sao cả, “Dù sao tụi mình thường xuyên đặt đồ trên Tinh Võng, chả có ai nghi ngờ đâu.”
“... Cũng được.”
Vừa ra khỏi phòng họp, Vệ Tam bắt đầu gọi điện thoại cho vợ thầy nói chuyện này, đặc biệt còn bảo với bà ấy đừng nói cho Lý Bì, tránh cho thầy ấy lại bắt đầu phê phán cô.
Giang Văn Anh ở đầu dây bên kia đồng ý: “Được, cô không nói cho ông Lý đâu. Tiểu Vệ, em có ăn cơm đầy đủ không đấy?”
“Có chứ.” Vệ Tam tiến đến trước ống kính, “Cô à, cô kiểm tra xem.”
Giang Văn Anh nhìn Vệ Tam thì không nhịn được bật cười: “Biết rồi, Tiểu Vệ, em thi đấu cho tốt đấy.”
...
Khi tàu vũ trụ của các trường quân sự đến Sao Bạch Ải, người hạnh phúc nhất là sinh viên trường Samuel, những người đã rời đi hơn nửa năm.
Shaω Eli là người đầu tiên lao ra, gia đình gã nói sẽ kéo biểu ngữ lớn ở cảng để cổ vũ cho gã.
Quả nhiên, khi họ đi ra là đã nghe thấy đủ các loại âm thanh la lên, tất cả đều hét tên của Shaω Eli.
Thậm chí giữa không trung còn có một số chiếc máy bay treo biểu ngữ siêu to khổng lồ với nội dung trường Quân sự Samuel tất thắng, còn có kèm cả hình của Shaω Eli.
“Nhà Eli giàu thế á?” Vệ Tam vừa đi ra vừa nhìn những biểu ngữ khổng lồ lập lòe tỏa sáng giữa không trung, có vẻ như đã được dùng vật liệu đặc thù.
“Thế gia hạng nhất của Sao Bạch Ải, hiển nhiên là có tiền.” Kim Kha ngẩng đầu nhìn biểu ngữ siêu to khổng lồ giữa trời, “Người nhà Eli không có mấy người có đầu óc linh hoạt, chẳng qua có vận may cao thôi."
Vệ Tam nhìn về phía Kim Kha với vẻ ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô thấy biểu hiện cảm xúc của cậu ấy như vậy.
“Gia đình Eli không có người xử lý tài sản, nhưng mà hễ họ mua gì là món đó sẽ tăng giá.” Hoắc Tuyên Sơn giải thích, “Mua một mảnh đất xong, phía dưới có toàn là xác tinh thú, giá trị lập tức tăng gấp mấy chục lần.”
Năm người của trường Damocles đồng loạt theo dõi theo Shaω Eli.
Không khí ngay lập tức tràn ngập một mùi ganh tị.
Cái gì gọi là thổ hào địa phương, hôm nay người của trường Damocles được rửa mắt một phen. Hàng chục hàng trăm máy bay xa hoa liên tục xoay quanh gần bến cảng chỉ để cổ vũ cho Shaω Eli.
Shaω Eli nhìn đắc ý về phía trường Damocles: “Sao Sa Đô tụi bây tuyệt đối không thấy cảnh tượng này đâu, dù sao cũng quá nghèo.”
Vệ Tam dùng mấy bước chân là nhảy tới được chỗ của gã, khiến Shaω Eli giật mình.
“Làm gì vậy? mày dám ra tay ở chỗ này sao?” Shaω Eli theo bản năng lùi lại, muốn né Vệ Tam.
Gã còn nhớ rõ một cái tát kia ở bến cảnh ở Sao Đế Đô lúc trước!
“Cậu Eli, lời này của cậu khách sáo quá.” Vệ Tam cho một tay khoác lên vai gã, nói vô cùng “thân thiết”, “So tài được hơn phân nửa giải đấu rồi, tụi mình là bạn tốt cả, sao mà ra tay được đây?”
“Ai là bạn tốt với mày?”, Shaω Eli hất vai, cố gắng thoát gông cùm xiềng xích là Vệ Tam.
“Hiển nhiên là cậu Eli rồi.”
Hoắc Tuyên Sơn cùng bọn Liêu Như Ninh chen chúc tới, thân thiết hô lên “Cậu Eli”.
Mọi người: “...”
“Cậu Eli, nhà cậu giàu thât đấy.”
“Cậu Eli, cha mẹ cậu thật tuyệt vời.”
“Cậu Eli, nhà cậu có rất nhiều thức ăn ngon hen.”
Đội chủ lực Damocles vây quanh Shaω Eli cứ khen rồi lại khen. Cuối cùng Vệ Tam vỗ tay: “Cậu Eli, cậu muốn mời tất cả mọi người trong trường Damocles của chúng tôi ăn tối? Sao mà có ý tốt như vậy chứ?”
Shaω Eli: “Tao...” Nói như thế khi nào?!
Chữ đầu vừa thốt ra là vai của gã đã bị ấn đau đớn.
Shaω Eli vừa phân tâm, Hoắc Tuyên Sơn lập tức chêm một câu: “Nếu cậu Eli đã nhiệt tình mời thế này, vậy tụi này cũng chỉ có thể cố đồng ý.”
Lúc này Liêu Như Ninh hướng về phía đội tuyển trường hô một tiếng, nói Shaω Eli sẽ mời họ đến nhà Eli ăn tối.
Đội tuyển trường Damocles dừng lại ở đó và hét lên tuyệt quá.
Năm người lập tức tản ra, Vệ Tam vỗ vỗ vai Shaω Eli: “Các phương tiện truyền thông đang theo dõi đấy.”
Shaω Eli đứng ở lối ra bến cảng, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác bi thương: Vừa rồi gã ở Sao Bạch Ải, là địa bàn của mình, thế mà giữa ban mặt ban mặt lại bị phường ςướק lưu manh trường Damocles tống tiền.
Vấn đề là họ đã đi ra, các phương tiện truyền thông đang quay và chụp, ghi lại tất cả những gì họ vừa nói.
Shaω Eli một lần nữa ngẩng đầu nhìn vào những biểu ngữ giữa không trung, chỉ cảm thấy trên đó viết đầy hai chữ “ăn ςướק”.
“Được rồi, đừng đùa nữa, trước tiên đi sân diễn tập đã.” Hạng Minh Hóa nói với năm người.
Thành công thay trường Damocles lừa được một bữa cơm, tâm tình mấy người Vệ Tam tốt hơn không ít và ngoan ngoãn lên máy bay.
Vệ Tam ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn xuống, tình cờ nhìn thấy trường Đế Quốc bước ra từ lối ra.
Ứng Tinh Quyết phía dưới quyết như cảm giác được bèn ngửa đầu nhìn về phía cô.
Vệ Tam không dời ánh mắt cứ thế nhìn thẳng anh, cảm giác Ứng Tinh Quyết có phần quá nhạy bén.
Cuối cùng trước khi máy bay của trường Damocles rời đi, Ứng Tinh Quyết rời mắt, rũ mắt đi về phía một chiếc máy bay khác.
...
Dù là thiết bị hay cao ốc của sân diễn tập ở Sao Bạch Ải cũng chẳng tệ, trước mắt xem ra chỉ có sân diễn tập của Sao Sa Đô và Sao Cốc Vũ là tương đối cũ kỹ.
“Toàn bộ sân diễn tập đã đóng cửa, có lưới laser bao phủ. Nếu các em muốn đi ra ngoài thì cần phải xin phép trước.” Hạng Minh Hóa nhấn mạnh nhắc nhở, “Đừng nghĩ đến chuyện lén ra ngoài.”
“Thầy à, ra ngoài lấy đồ chuyển phát nhanh được không?” Vệ Tam giơ tay lên, “Em có mua đồ.”
Hạng Minh Hóa: “... Đến lúc chuyển phát nhanh đến thì em xin ra ngoài lấy.”
“Ngày mai sẽ bắt đầu hợp tác huấn luyện, nhưng nếu rảnh rỗi thì mấy em cũng tới khoang mô phỏng được.” Giải Ngữ Mạn bảo, “Về sau tôi sẽ phát thời khóa biểu cho mấy em. Từ giờ tới đó mấy em tự sắp xếp thời gian một chút. Và... Ứng Thành Hà, em cần huấn luyện chống gió, cũng là ở cùng với cơ giáp sư chủ lực của trường khác. Chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy.”
Ứng Thành Hà gật đầu: “Dạ hiểu.”
Tất cả công việc đã được phân chia xong, cả thảy mọi người trở lại ký túc xá để nghỉ ngơi.
Vệ Tam vừa ngồi xuống đã nhận được cuộc gọi của Shaω Eli. Cô sững sờ, sau đó mở ra.
Shaω Eli xuất hiện trên màn ánh sáng với gương mặt như bị táo bón. Gã nhìn Vệ Tam vừa khó chịu vừa không cam lòng: “10 ngày hợp tác huấn luyện xong thì tụi bây đến nhà tao ăn cơm.”
Toàn bộ đội ngũ trường Damocles hơn 1,000 người mà gã đồng ý thật kìa.
Vệ Tam nhướng mày nở nụ cười: “Cậu Eli, cậu không tiếc à.”
“Ha ha, khi nhà Eli của tao là quỷ nghèo à? Chẳng qua là mời tụi bây ăn một bữa cơm mà thôi.” Không biết đột nhiên Shaω Eli lấy được cảm giác tự hào kỳ quái từ đâu, “Đừng nói một bữa, mà mời tụi bây ăn cho tới trận đấu kết thúc cũng không sao.”
“Tôi đã quay lại những gì cậu nói rồi.” Vệ Tam nói ngay, “Cũng không cần cơm đâu, cậu phụ trách món tráng miệng mỗi ngày là được.”
Shaω Eli: “...” Có thể quay lại một phút trước được không? Gã hối hận đấy.
Sợ mình lại bị lừa, Shaω Eli cúp máy luôn, không nói chuyện với Vệ Tam nữa.
Vệ Tam đóng quang não, không khỏi lắc đầu, chỉ sợ Shaω Eli này là tên có trí thông minh âm vô cực của trường Samuel.
“Ngày mai hợp tác huấn luyện chung, không biết Sơn Cung Dũng Nam và Sơn Cung Ba Nhận có biểu hiện như thế nào.” Kim Kha nhìn Vệ Tam, “Cậu chú ý bọn họ một chút.”
“Biết.”
Sáng sớm hôm sau, đội chủ lực tập trung trên sân tập riêng, Shaω Eli thì cứ trốn tránh năm người trong trường Damocles, sợ họ lại tới nói “cậu Eli” không ngừng rồi cố gắng chiếm món hời từ gã.
Các thành viên trong đội của Samuel, đã hoàn toàn bỏ lơ tất cả các loại hành vi của gã, chỉ ngồi vào mấy cái ghế riêng biệt.