“nói một câu”
Tình hình trong sân đấu trở nên phức tạp hơn một chút. Đội chủ lực trường South Pasadena và trường Samuel chỉ còn lại một chiến sĩ độc lập; hai trường quân sự khác vẫn còn trong trận chiến lúc này và trường Damocles chiếm thế thượng phong khi ba chống một; còn mỗi trường Đế Quốc là đang đứng xem.
Trên thực tế, chỉ huy chính của các trường quân sự luôn liên tiếp nhìn về phía trường Đế Quốc, họ không biết tại sao Ứng Tinh Quyết phải mang đội ngũ quay trở lại. Có lẽ chỉ có một mình Kim Kha mới có thể hiểu được một chút.
Phần lớn thời gian, ánh mắt Ứng Tinh Quyết rơi vào trên người Kosai Musashi và Vệ Tam, đại khái là quan sát sự thay đổi của người bị nhiễm bệnh trong thời gian đánh nhau cùng với… Vệ Tam?
Vừa rồi Vệ Tam ra tay phá hủy cơ giáp của Kosai Musashi, dù người bên phía trường Đế Quốc có sợ hãi nhưng chẳng hoang mang, như thể đã biết Vệ Tam có loại bản lĩnh này từ trước.
Kim Kha nghi ngờ có phải bọn họ đã biết Vệ Tam sửa cơ giáp cấp 3S từ trước rồi hay không, cho nên Ứng Tinh Quyết mới quay đầu trở về vì muốn tận mắt xác nhận tình huống.
“Chúng ta đi thôi.” Ứng Tinh Quyết xoay người và nói.
Trường Quân sự Đế Quốc tới nhanh mà quay đi cũng nhanh, chỉ còn lại các trường khác chiến đấu tại chỗ.
...
“Xác định được chưa?” Trên đường đi, Ứng Tinh Quyết hỏi Công Nghi Giác.
Công Nghi Cảm Giác gật đầu: “Cơ giáp của đội chủ lực trường Damocles không phải do cơ giáp sư của trường quân sự khác sửa chữa. Nếu Vệ Tam không phải là người ra tay sửa lấy thì chứng tỏ trong đội ngũ trường Damocles còn có một cơ giáp sư cấp 3S.”
Nhưng từ lúc đánh hồi nãy mà xem, hiển nhiên Vệ Tam tinh thông kết cấu cơ giáp, nếu tìm cái cớ khác thì hoàn toàn không nói rõ được.
Hơn nữa... Công Nghi Giác thấy Vệ Tam có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Dù là vỏ cơ giáp của Liêu Như Ninh hay là của Hoắc Tuyên Sơn, toàn bộ đã được sửa chữa giống như mới, muốn có một chút trầy xước cũng chả có.
Bình thường trong loại thi đấu thế này thì cơ giáp sư rất ít khi làm được tới trình độ này, họ chỉ mong nhanh chóng ổn định tình trạng của cơ giáp và sửa chữa nó.
“Sơn Cung Ba Nhận của trường South Pasadena có chuyện gì thế? Đột nhiên trở nên mạnh mẽ thế này, còn Kosai Musashi của Viện Bình Thông nữa.” Tư Đồ Gia nhịn hồi lâu nhưng vẫn nhịn chẳng được bèn hỏi ra.
“Cơ giáp của Sơn Cung Ba Nhận đã đổi sang cấp 3S.” Công Nghi Giác làm cơ giáp sư, xem xong trận đối đầu là xác nhận được ngay, “Khi đánh dây dưa với nấm ham muốn khổng lồ, cơ giáp của cậu ta chỉ có cấp SS thôi. Chắc chắn Ngư Phó Tín đã biến nó trở về đêm qua.”
“Biến nó trở về?” Tư Đồ Gia không hiểu ý mấy lời này của anh ta.
“Trong thời gian ngắn như vậy thì không thể nào cải tạo một cái cơ giáp cấp SS lên cấp 3S được. Chỉ có thể là cái cơ giáp này có cấp 3S từ đầu, rải qua việc tháo dỡ thay thế chất lỏng động cơ và cố ý giữ gìn mới khiến chúng ta tưởng là cấp SS.” Công Nghi Giác càng muốn biết Sơn Cung Dũng Nam đã bị loại có tình huống tương tự hay không, nếu như phải thì bên South Pasadena đang có mưu đồ gì.
“Chỉ huy chính, bọn họ làm thế mà không phạm quy à?” Tư Đồ Gia cau mày, cảm giác đột nhiên không hiểu tính toán của các trường quân sự.
Ứng Tinh Quyết đưa mắt nhìn thẳng về phía trước và nói lạnh lùng: “Trận đấu không quy định hành vi này phạm quy.”
Quy định hạn chế đội tuyển trường không thể sử dụng cơ giáp cấp cao, nhưng không hạn chế đội chủ lực che giấu trình độ cơ giáp của mình.
Tư Đồ Gia nói nhỏ: “... Mắc gì mấy trường này cứ giả ngu thế?”
Sức mạnh của các chiến sĩ độc lập viện Bình Thông và South Pasadena bỗng tăng mạnh, trường Damocles thì có người vừa thợ vừa chiến sĩ, chỉ có trường Đế Quốc và trường Samuel vẫn giậm chân tại chỗ.
Ứng Tinh Quyết đang tự hỏi về ý định của cặp song sinh nọ. Thường giấu giếm mới giành chiến thắng tốt hơn, nhưng nhìn lại các trận đấu trước đó, rõ là họ chẳng có ý nghĩ này.
Có một chuyện khác cũng khiến anh chú ý. Dường như người của trường South Pasadena cũng không biết thực lực của Sơn Cung Ba Nhận, lúc ấy ánh mắt Cao Đường Ngân nhìn về phía Ngư Phó Tín rõ ràng đang hỏi.
...
Người của trường Đế Quốc vừa rời đi, Cao Học Lâm đã nói với Kim Kha và Cao Đường Ngân ngay: “Không bằng chúng ta hợp tác, để cho viện Bình Thông và Đế Quốc bị loại?”
Vừa rồi trường Đế Quốc ở đây làm anh ta chả dám nói vì sợ bị Ứng Tinh Quyết ra tay giải quyết. Bây giờ đúng lúc họ đã rời đi, Cao Học Lâm liền tính toán cho tốt. Chỉ cần trường Damocles xuất ra lực lượng lớn nhất thì kiểu gì trường Samuel cũng có xếp hạng.
Bây giờ trường South Pasadena và trường Samuel chỉ còn lại một chiến sĩ độc lập chủ lực, sự hợp tác này đúng là hoàn toàn có lợi.
Kim Kha cong ngón tay rồi thổi bụi không tồn tại: “Chỉ huy Cao quá đề cao chúng tôi rồi. Trường Đế Quốc mạnh như thế thì chúng tôi chắc gì đã đánh được.”
“Trường Đế Quốc bây giờ đã đi tới điểm cuối, nếu chúng tôi có thể tham gia vào cuộc chiến thì sẽ giúp mấy cậu tiết kiệm thời gian.” Tầm nhìn của Cao Học Lâm rơi vào người bọn Tông Chính Việt Nhân, “Cơ hội giành chức vô địch của các cậu sẽ cao hơn một chút.”
Kim Kha nhìn kỹ móng tay của mình: “Chỉ huy Cao nói lời này cũng hợp lý đấy, cơ mà…” Cậu ấy ngước mắt nhìn về phía Cao Đường Ngân.
“Cô cảm thấy thế nào?” Cao Học Lâm hỏi Cao Đường Ngân, “Dù là thứ hai hay thứ ba, chúng ta cũng có điểm hết.”
Cao Đường Ngân còn đang cân nhắc thì Sơn Cung Ba Nhận đã ra tay ngay với Tập Ô Thông.
Tập Ô Thông là chiến sĩ độc lập hạng trung mạnh nhất trong trường Samuel, nhưng cậu ta lại bị mấy cái chiêu tốc độ nhanh của Sơn Cung Ba Nhận ép liên tục lui về phía sau.
“Không cần hợp tác.” Ngư Phó Tín tiến lên một bước và nói nhỏ với Cao Đường Ngân, “Sơn Cung sẽ thắng.”
Cao Đường Ngân nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ngư Phó Tín: “... Lúc trước các cậu hợp tác lừa tôi?”
Ngư Phó Tín vẫn nói nhỏ: “Tôi chỉ nghe được mệnh lệnh rồi làm thôi.”
“Mệnh lệnh? Tôi là chỉ huy chính của cậu, cậu cần phải tuân theo mệnh lệnh của tôi trên sân.” Cảm giác bị người ta giấu giếm không dễ chịu gì, nhất là khi họ cố tình che giấu sức mạnh dẫn đến chuyện mấy trận đấu trước có thứ hạng rất thấp. Cao Đường Ngân hít sâu một hơi, nói, “Lại tin các cậu một lần.”
Nhìn hai thành viên của đội chủ lực South Pasadena ở phía xa đang thì thầm, Kim Kha híp mắt lại.
Quả nhiên một giây sau, Cao Đường Ngân từ chối hợp tác, tùy ý để Sơn Cung Ba Nhận đánh nhau với Tập Ô Thông.
Cao Học Lâm: “...”
Trước mắt, Tông Chính Việt Nhân bị Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn vây công, Hoắc Tử An thì đánh nhau với Liêu Như Ninh. Dưới tình huống này hiển nhiên phần thắng của Damocles rất lớn. Hơn nữa trong lòng Tông Chính Việt Nhân bị vả vào rất mạnh, chiêu thức bất ổn, thua cuộc cũng chỉ là sớm hay muộn thôi.
Vệ Tam đá một cước vào vai Tông Chính Việt Nhân rồi nhường khoảng trống, tạo cơ hội cho cung băng của Hoắc Tuyên Sơn tấn công.
Thương dài của Tông Chính Việt Nhân xoay chuyển và đẩy cung tên của Hoắc Tuyên Sơn ra, đồng thời anh ta nâng tay kia chặn nắm đấm của Vệ Tam. Ai ngờ cô giơ tay lên, siết chặt cổ anh ta và kéo anh ta ngã xuống đất.
Trong nháy mắt hai người xáp gần, Vệ Tam nói nhỏ một câu làm Tông Chính Việt Nhân trong khoang cơ giáp ngẩn ra quên phản kháng, bị cô tháo nguồn năng lượng.
[Tông Chính Việt Nhân, chiến sĩ độc lập viện Bình Thông, bị loại.]
Kênh phát thanh thông báo, trong lòng mọi người có loại cảm giác hết thảy đã kết thúc. Lại nhìn Tông Chính Việt Nhân đi ra khỏi khoang cơ giáp, lần này anh ta lại bình tĩnh ngoài ý muốn, thiếu đi vẻ khó mà tin được lúc trước.
“Ây dà, lúc đánh nhau phải chuyên tâm, không thể phân tâm đâu.” Vệ Tam vừa tháo dỡ cơ giáp của Tông Chính Việt Nhân chẳng ngừng vừa nói, “Anh Việt Nhân, tố chất tâm lý của anh còn cần phải luyện thêm.”
Chờ sau khi trận đấu kết thúc, cô phải cải tạo lòng bàn tay cơ giáp, thêm một ít công cụ bên trong để dễ dàng tháo rời cơ giáp của người khác chứ giờ bất tiện quá.
Nghe Vệ Tam nói cạnh khóe, nội tâm Tông Chính Việt Nhân chẳng có bất kỳ dao động gì, trong đầu anh ta chỉ có câu nói vừa rồi của cô.
- -- Chú ý đến Kosai Musashi.
Điều đó có nghĩa gì?
Tông Chính Việt Nhân nhìn chằm chằm Vệ Tam, có một giọng nói đang liều mạng hô lên với anh là Vệ Tam đang ly gián chiến sĩ độc lập viện Bình Thông, nhưng vừa rồi giọng điệu của cô...
Anh ta không muốn tin Vệ Tam có lòng tốt, nhưng rồi sâu trong nội tâm cứ mãi nhớ lại bộ dáng của Kosai Musashi từ khi bắt đầu giải đấu đến bây giờ. Chú ý cái gì? Cô ấy biết gì?
...
“Các cậu giúp tôi một phen coi.” Liêu Như Ninh bị Hoắc Tử An đuổi nên cứ chạy, hai cơ giáp hạng nặng chạy rầm rầm tới lui làm mặt đất cũng rung theo.
“Đến ngay.” Hoắc Tuyên Sơn xoay người gia nhập cuộc chiến của bọn họ.
Kết quả không cần ai nói cũng biết, hai chọi một, mà lại là dạng đối đầu giữa cùng cấp 3S, hiển nhiên là đa số thắng thiểu số.
[Hoắc Tử An, chiến sĩ độc lập đội chủ lực viện Bình Thông, bị loại.]
Đi ra khỏi khoang cơ giáp, Hoắc Tử An đi tới bên cạnh Tông Chính Việt Nhân mà chả nói một lời.
“Chỉ là một trận tranh tài, còn cơ hội ở phía sau.” Tông Chính Việt Nhân nói khàn khàn, hiển nhiên cũng không thấy nhẹ nhàng như trong lời nói.
Hoắc Tử An thì sững sờ, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe được lời thế này được thốt ra từ miệng các chủ.
Đội chủ lực bị diệt toàn quân, trong khoảng thời gian mà bọn họ chờ đợi nhân viên cứu hộ tới đón người mới là lúc tra tấn người ta nhất.
Không có sự che chở của những chiến sĩ độc lập chủ lực, đội tuyển trường cũng bị giải quyết dễ dàng bởi đội chủ lực trường Damocles, hết người này tới người khác bị loại.
Nhất là Lộ Thời Bạch, anh ta gặp phải kinh nghiệm y như Quý Giản, cũng bị Vệ Tam ấn xuống đất rồi phá dỡ bằng một trận điên cuồng.
Anh ta tức giận không thôi, cố sức chống lại đến cùng, sau đó… anh ta bị Vệ Tam đánh.
Trong khi đó, Tập Ô Thông trường Samuel đã bị loại.
Vệ Tam đứng dậy và hội hợp với hai người khác. Cô nhìn chằm chằm Sơn Cung Ba Nhận phía đối diện.
“Ghê gớm thế á?” Liêu Như Ninh nhìn Sơn Cung Ba Nhận bên kia, “Roi cậu ta vung lên chả kém cô Sơn Cung. Sao lúc trước lại thua thảm như vậy?”
“Tôi mà đối đầu với Tập Ô Thông thì chỉ có một nửa cơ hội giành chiến thắng.”
Hiện tại Sơn Cung Ba Nhận đánh bại ba chiến sĩ độc lập của trường Samuel, không cần bàn cũng biết thực lực của cậu ta mạnh bao nhiêu, đây còn chưa tính tới Sơn Cung Dũng Nam bị loại trước đó.
Nếu Sơn Cung Dũng Nam cũng mạnh như vậy, thế thì thực lực của trường South Pasadena tất nhiên sẽ tăng lên trên phạm vi lớn.
Hai anh em tài giấu tài cũng quá sâu.
“Chúc các cậu giành quán quân.” Cao Đường Ngân nói với Kim Kha rồi mang theo đội ngũ trường South Pasadena chậm rãi lui về phía sau và rời đi.
Hiện trường trực tiếp.
“Trận đấu này thật đúng là ngoài dự liệu, không ngờ được trường South Pasadena lại còn ẩn giấu chiến sĩ độc lập cường hãn như vậy.” Tập Hạo Thiên nhìn Tập Ô Thông bị loại, ông sững sờ hồi lâu mới nói, “Hiện tại chỉ xem trường Damocles có đánh thắng được trường Đế Quốc hay không.”
“Họ đang ςướק năng lượng của viện Bình Thông.” Ngư Thiên Hà nhìn vào màn hình xem người Damocles không bỏ qua bất kỳ thành viên nào trong viện Bình Thông, hiển nhiên họ muốn tận dụng hết năng lượng.
Sau khi lấy được năng lượng của viện Bình Thông, trường Damocles có thể tiến lên dùng cơ giáp với tốc độ tối đa tiến lên ít nhất có hơn phân nửa đường.
“Trường Đế Quốc không nên quay đầu trở lại.” Tập Hạo Thiên nói, “Ít nhất họ còn có cơ hội đến đích sớm.”
Lộ Chính Tân đã khôi phục lại sự bình tĩnh, ông dựa lưng vào ghế: “Lá cờ kết thúc cắm ở giữa đầm lầy. Đầm lầy rộng lớn, năng lượng của một chiếc cơ giáp không đủ để phụ nhổ cờ, ít nhất là cần gấp đôi khối năng lượng. Nhưng đồng thời đầm lầy cũng có cá sấu khổng lồ, một khi rơi xuống đầm lầy để chiến đấu, năng lượng bị mất sẽ nhiều hơn nữa. Thời gian rút cờ không ít, cho dù trường Đế Quốc đến đích nhưng vẫn bị đuổi kịp, nên có quay đầu lại xem hay không cũng chẳng sao.”
Trận đấu đã gần đến hồi kết, khán giả hơi bồn chồn, không chỉ vì cuộc chiến xếp hạng tiếp theo mà còn vì một số chiến sĩ độc lập của mấy trường đã bị loại.
Mấy giáo viên của các trường quân sự cũng đang nghị luận. Về phần Hạng Minh Hóa, ông đang cúi đầu nhắn tin cho Ứng Thành Hà, ngón tay bấm vô cùng mạnh trong hư không.
Hạng Minh Hóa: [Nói mau, Vệ Tam học học kiến thức cơ giáp 3S khi nào?]
Ứng Thành Hà: [... Thầy ơi, giờ em đau иgự¢ quá.]
Hạng Minh Hóa: [Ha ha, vậy tôi qua ấn giúp em.]
Ứng Thành Hà: [Không cần đâu thầy, em ổn rồi. Em buồn ngủ quá, tạm biệt thầy.]
Hạng Minh Hóa nhìn sinh viên đột nhiên logout: “...” Chờ tụi nhóc đi ra phải nhéo tai tụi sinh viên này, hỏi xem tụi nó che giấu cái gì.
...
“Bị loại hết rồi?” Vệ Tam nhìn người của viện Bình Thông và hỏi Kim Kha.
“Không còn nữa.” Kim Kha nhìn lướt qua một vòng, “Chỉnh đốn tại chỗ nửa tiếng, sau đó chạy hết tốc lực.”
Nửa tiếng này nhằm giúp các cơ giáp sư đến sửa chữa cơ giáp của chiến sĩ độc lập. Đội chủ lực của trường Damocles không có cơ giáp sư chủ lực, chỉ đành để Vệ Tam ra sân. Cô kiểm tra cơ giáp cho Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh chả ngơi.
Mặc dù khán giả bên ngoài sân thi đấu đã biết Vệ Tam sẽ sửa cơ giáp, nhưng nhìn lại một lần nữa thì họ vẫn cảm thấy rung động không thôi.
Là chiến sĩ độc lập đang yên lành thế này mà sao lại thuần thục sửa cơ giáp đến vậy?
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Các cơ giáp sư bên ngoài sân đấu: Xong đời, bát cơm đã bị chiến sĩ độc lập này ςướק đi.