Chương 153

Tác giả: Hồng Thứ Bắc

“anh vào làm gì?”
Sau khi nghe tiếng thông báo, các thành viên của trường Quân sự Đế Quốc cảm thấy như mơ, hoàn toàn không hiểu tại sao Ứng Tinh Quyết sẽ rời bọn họ để tới đảo có điểm đích một mình.
Bọn họ muốn đi lên tới cái bục điểm kết thúc để xem có chuyện gì xảy ra. Cơ Sơ Vũ mang theo đội ngũ của trường Đế Quốc chạy lên, cơ mà họ đang đuổi tới thì đã bị người trên máy bay gọi lại lúc nó hạ xuống.
“Đừng chạy nữa, cờ đã được rút rồi, mau lên đây đi tới lối ra.” Máy bay vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, ở cửa máy bay có một nhân viên đứng đó đang la lên với một cái loa lớn, “Nói mấy em đó, người của trường Đế Quốc.”
Cơ Sơ Vũ và các thành viên khác của đội chủ lực: “…”
Kênh phát sóng trực tiếp.
[Ha ha ha ha ha, mau tranh thủ chụp lại cái cảnh này nhanh đi, xem mấy đứa con trời đã ngáo ngơ thành cái dạng gì rồi.]
[Nhân viên đang làm gì vậy, ha ha ha ha, tại sao không để cho họ đi lên?]
[Nhân viên này tựa như xuất thân từ trường Damocles.]
Các trường quân sự nhổ cờ rồi thì đa phần phải chờ máy bay tại chỗ để tới đón mình, đội ngũ của trường Đế Quốc chỉ có thể dừng lại và lên máy bay.
Những chiếc máy bay lớn này mất nửa tháng để làm lớp sơn phủ bên ngoài nhằm tránh được tinh thú bay trên cao, tinh thú Sao Tây Tháp sợ chất lỏng thân cây biến dị
Sau khi Cơ Sơ Vũ lên máy bay, cậu ta quan sát bên trong xong và hỏi nhân viên Ứng Tinh Quyết ở đâu.
“Em ấy? Lúc này cũng đi về hướng lối ra rồi.”
“Hả? Chỉ huy chính không ở trên chiếc máy bay này.” Công Nghi Giác tìm khắp chỗ sinh viên chờ sẽ ở trên máy bay nhưng mà chẳng thấy Ứng Tinh Quyết.
Nhân viên gãi mặt rồi nhẹ nhàng nói một câu: “Em ấy đang ở trên máy bay của trường Damocles.”
Tất cả mọi người ở trường Đế Quốc: “???”
Đây là chuyện gì chứ? Chỉ huy chính của trường bọn họ ở trên máy bay của người khác?
Người của đội chủ lực muốn níu nhân viên hỏi rõ ràng nhưng mấy nhân viên đều bận rộn kiểm kê tinh thú, nào có thời gian.
Nhân viên ném một câu: “Trong một thời gian nhất thời cũng không thể nói rõ được, mọi thứ hơi phức tạp. Đi ra ngoài rồi các em hỏi thẳng Ứng Tinh Quyết, hoặc là tự mình xem phát lại video trực tiếp cũng được.”
Nhìn bóng lưng của nhân viên rời đi, những người của trường Đế Quốc: “...”
Mười phút trước.
Đỉnh đảo đích, Vệ Tam xoay người nhìn Ứng Tinh Quyết nhổ cờ xong rồi nhắc nhở: “Tài nghuyên khi nãy anh nói rồi thì đừng quên đấy.”
Ứng Tinh Quyết cất kỹ quân kỳ và gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.
Vệ Tam đi ra khỏi cơ giáp, lấy hình tượng nhét hai miếng giấy ở mũi cứ như vậy xuất hiện trong ống kính, rõ ràng có thể nhìn thấy cô chảy máu cam.
Vệ Tam trông cứ như không có việc gì xảy ra, chỉ chuyên tâm chờ máy bay đến đón người. Vừa lúc máy bay trên bầu trời trường Damocles cách đỉnh đảo gần hơn nên đã xuống đón cô trước.
Toàn bộ khán giả ở hiện trường trực tiếp đều thấy kế đó Ứng Tinh Quyết theo bản năng đi theo Vệ Tam vào máy bay.
Trong nháy mắt đó, giáo viên của trường Đế Quốc dưới sân khấu như choáng váng. Trước đây bị người khác vớt được thì thôi đi, giờ còn chủ động đi theo người khác là chuyện gì đây.
Lúc này, trong màn hình trực tiếp cuối cùng truyền ra một câu nghi ngờ của Vệ Tam: “Anh theo vào làm gì?”
Không có ống kính bên trong máy bay nên khi các sinh viên quân sự đi vào, họ đã không còn kết nối với màn hình nữa.
Ứng Tinh Quyết lặng thinh. Mấy trận trước đây toàn là máy bay trên bầu trời trường Đế Quốc đến đón người đầu tiên nên anh đã quen.
Vệ Tam cẩn thận quan sát sắc mặt tái nhợt của anh ta, cuối cùng quay đầu hỏi nhân viên: “Có thể dẫn người của các trường khác ra ngoài không? Em thấy anh ta không ổn lắm.”
Ứng Tinh Quyết: “…”
Anh không lên tiếng, coi như chấp nhận.
Nhân viên: “... Được rồi.”
Cứ như vậy, máy bay mang theo Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết hạ xuống đảo đón người của trường Damocles.
Mọi người của trường Damocles vừa lên, chẳng chú ý đến Ứng Tinh Quyết ở góc mà lại vây quanh Vệ Tam.
“Cậu lên đảo khi nào? Tớ chả thấy người mà cũng không nghe được thông báo nhắc nhở.” Kim Kha hỏi trước.
“Người của viện Bình Thông và tôi đánh nhau còn nhớ thương tình huống của cậu và đầu quái vật xúc tu nọ. Kết quả cậu lặng yên không một tiếng động lên đảo nhổ cờ.” Liêu Như Ninh đặt ௱ôЛƓ ngồi ở bên cạnh Vệ Tam, “Nhổ lá cờ đầu tiên có sướng không? Tôi còn chưa từng nhổ thứ.”
Vệ Tam nhướng mày: “Trận tiếp theo cậu đến rút là liền biết có cảm giác gì.”
Ứng Thành Hà ngồi ở phía bên kia: “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của Kim Kha.”
Vệ Tam khoanh tay: “Tôi đã phế bỏ hoàn toàn xúc tu của con quái vật đó rồi vội vàng đuổi theo các cậu. Tôi lên tới bờ mà đâu thấy ai nên cho rằng các cậu đang ở trên đỉnh đảo.”
“Tụi này vừa lên bờ đã đuổi kịp viện Bình Thông rồi đánh nhau với bọn họ.” Kim Kha dựa vào bàn nhỏ bên cạnh cho hay, “May là cậu có động tác nhanh, đi một con đường khác.”
Hoắc Tuyên Sơn nói sâu xa: “Sợ là lạc đường mới đi tới con đường khác.”
Vệ Tam dừng lại và duỗi chân đạp qua: “Có thể đừng vạch trần tôi không?”
“Lại giành được quán quân, chờ tụi mình đi ra ngoài thì để cho thầy cô khao một bữa.” Liêu Như Ninh đã bắt đầu tính toán làm sao kỳ kèo với thầy cô.
“Chỗ nào ở Sao Tây Tháp có đồ ăn ngon chỗ chơi vui?” Ứng Thành Hà hỏi mấy người.
Vệ Tam: “... Không biết.”
Kim Kha: “Thời gian trước toàn tập luyện, không chú ý.”
Hoắc Tuyên Sơn: “Ra ngoài tìm tòi thử.”
Ứng Tinh Quyết ngồi ở trong góc, ánh mắt anh đảo qua tất cả mọi người trong trường Damocles, cuối cùng để ánh mắt rơi vào trên người em họ Ứng Thành Hà.
Trước cuộc thi, em ấy chỉ như có một cái tên đối với anh. Em ấy đã là cơ giáp sư 3S của trường Damocles thì họ không phải là người cùng một đường.
Hoặc là nói Ứng Thành Hà cũng không thân thiết với người nhà họ Ứng. Nhưng trong trí nhớ Ứng Tinh Quyết, Ứng Thành Hà rất khách sáo và mang theo cảnh giác đối với tất cả mọi người, chẳng bao giờ cười hạnh phúc như bây giờ và không phòng bị gì cả.
Bên kia đội chủ lực trường Damocles thảo luận hồi lâu làm thế nào để trả giá được với thầy cô, cuối cùng Kim Kha mới đi về phía Ứng Tinh Quyết.
Hai chỉ huy ngồi đối diện nhau chỉ đơn giản là cuộc đọ sức giữa hai trường quân sự, khi nói chuyện còn phải mang theo tất cả các loại tính toán.
Bây giờ anh không muốn cạnh tranh, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.
“Một nửa tài nguyên trận này sẽ giao cho cậu sau khi đi ra ngoài.” Ứng Tinh Quyết nói thẳng.
“Không phải nói với anh cái này.” Kim Kha đã đạp Liêu Như Ninh và Ứng Thành Hà ở bên kia ra, tự mình chiếm một cái ghế dài mà Vệ Tam đang nằm xuống ngủ, “Sau khi ra ngoài thì chúng ta tìm thời gian nói chuyện đi.”
Ứng Tinh Quyết ngước mắt lên: “Chúng ta? Có gì thì nói qua kênh liên lạc.”
Kim Kha tiện tay lấy một thứ từ trong túi ra và ném về phía Vệ Tam đang nằm trên băng ghế dài.
Vệ Tam nhắm mắt nhưng đưa tay bắt lấy, cô mở mắt ra và nhìn về phía Kim Kha: “Làm gì vậy?”
Kim Kha nhìn Vệ Tam rồi lại quay đầu thoáng nhìn qua bên hông Ứng Tinh Quyết bên cạnh, giọng điệu càng thêm nặng nề: “Chúng ta nói chuyện.”
Ứng Tinh Quyết trầm mặc, cuối cùng cũng mở miệng: “... Được.”
...
Đấu trường Tháp Tây nhanh chóng vang lên một tiếng phát thanh thứ ba, là kênh thông báo viện Bình Thông thành công đến đích.
Và tại thời điểm này, Samuel và South Pasadena cũng gặp nhau trên con đường biển cuối cùng, nhưng hai trường chả may mắn khi gặp phải một nửa còn nguyên vẹn của quái vật xúc tu. Hai trường quân sự chỉ có thể làm việc cùng nhau.
Chống lại nó rã rời.
Dù sao trường Damocles trước đây có một Ứng Tinh Quyết nên kiểm soát được một nửa xúc tu. Tuy nhiên con quái vật xúc tu này rốt cuộc vẫn bị thương nên thực lực suy giảm rất nhiều, hai trường liên thủ vẫn là qua được.
Sau khi lên bờ, thỏa thuận hợp tác giữa hai trường đã bị xé toạc ngay lập tức và đánh nhau luôn.
Ngay cả khi hạng thứ tư và thứ năm không có điểm cộng dồn nhưng vẫn có lợi thế về lúc xuất phát. Chả ai trong hai trường muốn từ bỏ cả.
Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam của trường South Pasadena hợp sức lại là có thể chống lại cấp 3S, còn Jil Gil Wood của Samuel thì có thực lực tăng lên làm người cấp 3S cũng không thể ngăn chặn cô ấy trong một thời gian ngắn. Hai trường quân sự bất phân thắng bại, lúc này lợi thế của đội tuyển trường xuất hiện.
Trước đó có không ít người ở Samuel bị tổn thương trên tàu biển vũ trụ, còn South Pasadena dù là người cuối cùng vào sân nhưng làm gì chắc nấy, khiến đội tuyển trường vẫn còn nguyên vẹn. Thế là có một đội thoát khỏi tình trạng đánh dây dưa, xông lên bục đảo đích và rút cờ của South Pasadena.
[Chúc mừng trường Quân sự South Pasadena đã về đích thành công. Lặp lại...]
Hai trường quân sự dưới đảo nghe thấy kênh thông báo thì dừng hết lại.
“Cái giống ôn gì mà hạng thứ năm lại thuộc về chúng ta.” Shaω Eli chửi một tiếng.
Tất cả các vị trí của cuộc thi đã được đưa ra, trường Damocles và trường Đế Quốc đã đến lối ra gần như là một trước một sau.
Những người của trường Đế Quốc đứng ở phía sau, nhìn chỉ huy chính của họ đứng trong đội ngũ của trường Damocles với tâm trạng cực kỳ phức tạp và bối rối trong một thời gian.
Làm sao mà mọi thứ phát triển đến được bây giờ?
Vừa ra khỏi là truyền thông bắt đầu đưa micro vào thành viên đội chủ lực của hai trường. Trường Damocles có quá nhiều thao tác nên câu hỏi của phóng viên đã bủa vây trăm bề, trái ngược với người của trường Đế Quốc vừa đi ra. Truyền thông Lam Phạt trực tiếp tiến lên hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
“Xin hỏi các cậu có cảm giác thế nào khi thấy chỉ huy chính trường Quân sự Đế Quốc bị trường Quân sự Damocles vớt đi?”
Cơ Sơ Vũ cau mày, Tư Đồ Gia bên cạnh mở miệng: “Chỉ có ngồi máy bay một lần mà thôi.”
Phóng viên Lam Phạt cầm micro ở đối diện nói: “’Vớt đi’ này không phải là tính từ để hình dung mà là động từ.”
Bên cạnh có phóng viên truyền thông chen vào: “Họ không biết chuyện này đâu.”
“Chuyện gì?” Cơ Sơ Vũ hỏi bọn họ.
Đúng lúc này, Ứng Tinh Quyết đi tới từ phía trường Quân sự Damocles, phóng viên đã chỉa micro vào anh để hỏi lại vấn đề này.
“Sau này sẽ sửa chữa từng cái một về những vấn đề còn tồn tại của trường Quân sự Đế Quốc.” Ứng Tinh Quyết chẳng bao giờ trả lời trực tiếp.
“Đây là lần thứ hai trường Quân sự Đế Quốc mất vị trí quán quân, các bạn có nghĩ trường Đế Quốc còn giành được quán quân toàn giải đấu hay không?”
“Chẳng qua là một trận đấu thôi, quán quân của mùa giải sẽ chỉ thuộc về trường Quân sự Đế Quốc.” Cơ Sơ Vũ tiến lên đứng bên cạnh Ứng Tinh Quyết, cậu ta nhận micro và một lần nữa nhắc lại.
Hầu hết các kênh truyền thông bên cạnh đang chen chúc bên trường Damocles bên kia.
“Vệ Tam, bạn cảm thấy thế nào khi Ứng Tinh Quyết không giữ lời hứa?”
Mấy kênh truyền thông đứng ở ghế đẩu phía sau, giơ micro và hét lên, làm mọi người trong cả hai trường có thể nghe thấy rõ ràng.
Tất cả mọi người đều đang dõi theo Vệ Tam.
Vệ Tam vừa nghe đã quay đầu nhìn về phía Ứng Tinh Quyết: “Anh không có ý định cho chúng tôi một nửa tài nguyên hả?”
Phóng viên đứng trên ghế: “... Không phải cái này, mà là lúc trước đánh với con tinh thú dưới đáy biển kia. Bạn ấy cố ý buông xúc tu ra, muốn đẩy bạn vào chỗ ૮ɦếƭ.”
Vệ Tam nghe vậy bèn suy nghĩ một chút rồi cầm đại một cái micro trước mặt: “Thỏa thuận chúng tôi đạt được là một nửa tài nguyên của hai trận đấu, anh ta giữ xúc tu để cho trường Quân sự Damocles đi qua, nhưng về sau không làm được nữa vì không ráng chống được.”
Phóng viên im lặng một lúc lâu, tuyệt đối không nghĩ tới Vệ Tam vẫn là một người khéo hiểu ý người.
Thấy các kênh truyền thông khác bắt đầu hỏi Vệ Tam, hắn ta lại hét lên: “Cấp siêu 3S làm sao mà không kéo nổi mấy xúc tu như vậy, cậu ta chắc chắn cố ý.”
Vệ Tam: “Cấp siêu 3S cũng là con người, cũng có thời điểm con người là kiệt sức.” Đây rõ là mê tín dị đoan về cấp siêu 3S, siêu nhân còn có lúc xảy ra chuyện đấy.
Sau khi nói xong câu đó, Vệ Tam đã đẩy micro cho Kim Kha bên cạnh: “Có vấn đề gì thì hỏi chỉ huy chính đi.”
Người của trường Đế Quốc đã bắt đầu đi ra ngoài, Cơ Sơ Vũ đi theo phía sau Ứng Tinh Quyết và thấp giọng hỏi anh vừa rồi phóng viên nọ có ý gì.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh tiêu chuẩn kép: Chúng ta nói chuyện? Liên lạc qua kênh liên lạc là được rồi. Còn có cô ấy nữa? Được chứ, chúng ta nói chuyện đi. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc