“cô phải đi cho hết con đường này”
Từ sau khi Tông Chính Việt Nhân bị loại, viện Bình Thông vẫn hậm hực.
Trước khi cuộc thi bắt đầu, ngay cả khi trường Đế Quốc có một chỉ huy cấp siêu 3S thì viện Bình Thông là một ứng cử viên hàng đầu cho chức vô địch. Trong mắt các thế lực Liên bang thì bọn họ vẫn tranh giành được bởi vì Tông Chính Việt Nhân có thể chống lại Cơ Sơ Vũ, một trong hai Đôi Sao Đế Quốc.
Mà bây giờ Tông Chính Việt Nhân lại bị người của trường Damocles loại, loại chênh lệch tâm lý này đúng là hoàn toàn chẳng thể chấp nhận được.
Vì vậy họ liều mạnh chạy tới đảo kết thúc, vượt qua trường Đế Quốc và cuối cùng đã đi đến bãi đá ngầm.
“Chúng ta đi thẳng từ đây thì rất nhanh vượt qua được con đường biển cuối cùng, đến đảo kết thúc.” Lộ Thời Bạch nhìn về phía sau: “Trường Đế Quốc đang tăng tốc, chúng ta cần phải đến đích càng sớm càng tốt.”
Trong thời gian họ đi qua bãi đá ngầm, họ chưa nghe thấy chùm ánh sáng và kênh thông báo về trường Damocles từ đầu tới cuối.
Lộ Thời Bạch suy đoán rằng có thể trường Damocles đã đi vào đoạn đường biển cuối cùng, thậm chí đã gặp phải tinh thú cấp cao của đảo đích.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện trường Quân sự Damocles có thể giành được chức vô địch đấu trường Tháp Tây lần này, Lộ Thời Bạch khó chịu như bị ngàn con kiên cắn trong lòng. Tất cả mọi người viện Bình Thông lại một lần nữa tăng tốc chạy đi.
Ngay cả khi không thể ngăn cản trường Damocles giành được vị trí đầu tiên thì nó vẫn cần thiết để lột một lớp da của bọn họ, khiến họ trả giá đắt cho những gì đã xảy ra trước đó.
...
Trường Damocles vẫn đang chiến đấu hắng hái với xúc tu dưới nước, hoàn toàn không biết viện Bình Thông đã đi đến đâu.
Cơ thể con vật khổng lồ này chỉ đơn giản bao quanh toàn bộ hòn đảo cuối cùng, mỗi xúc tu có thể lên đến 20m và co duỗi theo ý muốn; trên xúc tu có giác hút chi chít kín hết và bên trong miệng giác hút cũng vươn râu nhỏ hơn để tấn công mục tiêu.
Liêu Như Ninh cứ bị quăng tới lui thảm thương trên mấy giác hút này. Thân đao của cậu rộng nên chém một đao tới thì bị giác hút hút tới, cậu ta tốn sức mới rút về được thì suýt nữa bị dây râu từ trong giác hút vươn ra và tấn công.
Mũi tên băng của Hoắc Tuyên Sơn ngược lại có thể bắn trúng xúc tu một cách chính xác, chuyên môn nhắm vào giác hút của xúc tu. Con thú có thể cho rằng đây là con mồi gì nên nào có tránh, và thế nó đã bị tên băng của cậu ta bắn xuyên thẳng qua.
Về sau, xúc tu này đã tránh được mũi tên do Hoắc Tuyên Sơn bắn ra, còn lỡ mà không tránh được sẽ vươn ra râu nhỏ ở bên trong để giữ vật tấn công. Tốc độ mũi tên băng quá nhanh, sau khi râu xúc tu kéo lại là đứt ngay. Chuyện quan trọng là mấy cái râu trong xúc tu này sau khi đứt vẫn tái sinh được, hiệu quả từ tên băng của Hoắc Tuyên Sơn chỉ có thể xem là thứ bình thường.
Đây là lần thứ 10 Liêu Như Ninh cố sức rút đao của mình lại từ trên xúc tu. Cậu ta nhìn phía xúc tu đã rơi vào trạng thái im lìm do bị Ứng Tinh Quyết và Kim Kha dùng cảm giác tấn công bèn không khỏi hâm mộ chỉ huy tốt hơn. Bọn họ nào giống như chiến sĩ độc lập bọn cậu, khi cứ lui tới giữa mưa máu gió tanh.
Về phần Vệ Tam, cô muốn đối phó với hai xúc tu nên không dùng đao tu di mà lại chọn roi dao găm.
Cô lái Vô Thường đến giữa hai xúc tu rồi rút ra hai con dao găm, cô vung mạnh là roi bung ra.
Vệ Tam đứng ở giữa, hai tay cầm roi cuốn lấy hai xúc tu rồi dùng sức kéo về phía mình. Hai xúc tu bị cô kéo đến mức ᴆụng vào nhau.
Cùng lúc đó Vệ Tam chìm xuống, phóng dao khi nãy về phía nửa người phía dưới của con quái vật khổng lồ, cuối cùng đâm con dao găm vào nửa dưới của nó. Cô toan xoay người rút đao tu di ra chuẩn bị chặt đứt hai xúc tu.
Chẳng qua cô vẫn nghĩ quá đơn giản về xúc tu này, bên trong giác hút của nó có dịch tiêu hóa ăn mòn, dịch này nhỏ lên roi làm roi da găm tan rã. Lúc này hai xúc tu giãy ra rồi quất thẳng về phía Vệ Tam.
Vệ Tam nhận thấy động tĩnh muốn né tránh, nhưng hai xúc tu vừa dài vừa to lớn gồ ghề, quan trọng là nó còn có thể cuộn thành hình sóng, cô bị nó quấn lấy không ngơi.
“... ”
Ba chiến sĩ độc lập chủ lực của trường Damocles đều thất bại thảm hại thì chả cần kể đến đội tuyển trường.
Hầu hết sự chú ý của khán giả trong hiện trường trực tiếp đều nằm trong màn hình của trường Damocles. Dù sao bọn họ không chỉ ở gần đảo cuối cùng nhất mà còn mang theo chỉ huy chính của trường Đế Quốc. Hiển nhiên chuyện này thu hút hơn một nửa số người hâm mộ của trường Đế Quốc.
“Đảo cuối của cuộc đua Tháp Tây năm nay lại được đặt ở đây. Tôi nhớ trước đây ban tổ chức sẽ cố ý tránh vùng biển này.” Lộ Chính Tân nhìn tình hình chiến đấu trong ống kính thì ngạc nhiên, “Cũng bởi vì con tinh thú này đây. Làm sao ban tổ chức đặt được cờ lên vậy?”
“Đi đường hàng không.” Tập Hạo Thiên nói, “Tôi dẫn đội vào cắm cờ.”
Khán giả ở hiện trường nghe vậy âm thầm mặc niệm 3 giây trường Quân sự Damocles trong trận đấu.
“Lần đầu tiên năm trường quân sự có nhiều cấp 3S như vậy, còn có cả cấp siêu 3S, không nâng độ khó lên thì sao được.” Tập Hạo Thiên dựa vào ghế, “Hiện tại tinh thú có hành động khá lạ trên các phòng tuyến càng ngày càng nhiều, đám sinh viên này nên tôi luyện nhiều hơn.”
“Tôi luyện thì không sai nhưng cần vừa phải.” Lộ Chính Tân lắc đầu, “Chuyện trên sân đấu cực lạnh chính là bài học, nếu không phải sinh viên may mắn thì chắc gì cuộc thi còn tiếp tục được.”
“Ban tổ chức có sắp xếp.” Tập Hạo Thiên chỉ nói một câu này thì không nhiều lời nữa.
Những thứ như tinh thú này chẳng như đấu trường lạnh lẽo khi không thể kiểm soát. Ban tổ chức đã sắp xếp rất nhiều nhân viên cứu hộ gần đó để ngăn ngừa tai nạn.
...
Dưới biển, Vệ Tam làm hư hai roi dao găm còn phải tránh hai xúc tu tấn công lần nữa nên cô chạy khắp nơi.
“Ứng Tinh Quyết, anh có thể mở rộng cảm giác một chút hay không?” Vệ Tam vừa chạy vừa hô về phía Ứng Tinh Quyết bên kia.
Kim Kha nghe vậy thì không vui: “Tớ mới là chỉ huy của cậu, tớ còn ở ngay đây đấy?”
Vệ Tam nghiêng người tránh được một đòn do xúc tu đâm tới, cô hỏi Kim Kha: “Vậy cậu làm được không?”
“Không được.” Kim Kha thẳng thắn cho hay, nếu có thể thì cậu đã khua chiêng gõ trống nói mình làm được ngay từ đầu rồi.
Vệ Tam: “...”
Cảm giác của Ứng Tinh Quyết vẫn duy trì trong phạm vi ban đầu, anh nói từ từ: “Tôi cũng không thể làm được, cô tự mình giải quyết đi.”
Hai xúc tu vẫn đang tấn công Vệ Tam.
Cô kéo đao thanh hợp đao, gấp nó lại thành một cây đao hình quạt rồi bàn tay siết chặt.
Hiện trường trực tiếp.
“Vệ Tam muốn cận chiến?” Lộ Chính Tân hỏi, “Đây không phải là lựa chọn sáng suốt, bên trong xúc tu có thể tiết ra dịch ăn mòn nên thời gian dài thì cơ giáp tất bị ăn mòn hư hỏng. Đó là chưa đề cập đến lực hút của giác hút mạnh đến mức nào.”
“Vỏ ngoài cơ giáp của em ấy được thêm nấm dịch tím, chả dễ bị ăn mòn thế đâu.” Ngư Thiên Hà ở bên cạnh nói.
“Tôi quên mất cái này.” Lộ Chính Tân cười, “Cơ giáp của em ấy đúng là không tệ thật.”
MC giải thích chính ở hiện trường nhìn hai xúc tu kia cuốn Vệ Tam lên trong nháy mắt. Em ấy cứ thế chẳng giãy dụa, ngược lại tùy cho xúc tu tùy ý vươn râu quấn chặt lấy cơ giáp.
Hạng Minh Hóa ở phía dưới nhìn thấy từ trong giác hút xúc tu phóng ra dịch ăn mòn và nó men theo râu bao trùm cơ giáp Vệ Tam, cả người ông căng thẳng. Ông không biết Vệ Tam có tính toán gì, nhưng cái này là đang đùa giỡn với chính mình không thể nghi ngờ gì.
Quan trọng nhất là người trong cuộc thi không biết, chứ ông ở bên ngoài thấy được người của viện Bình Thông đã nhanh chóng tiếp cận đoạn đường biển cuối cùng. Một khi họ xuống nước, chắc chắn có thể phát hiện động tĩnh của Damocles, đến lúc đó bị viện Bình Thông thừa cơ mà vào...
Dưới mặt nước.
Vệ Tam nhìn cửa sổ bị râu quấn quanh thì chả quan tâm gì. Cô chờ hai xúc tu này quấn chặt lấy cô với ý cố gắng dùng lực hút của giác hút xoắn nát Vô Thường.
Áp lực cực lớn xuyên thấu qua cơ giáp truyền cho Vệ Tam, lúc này cô mới chịu ra tay.
Cây đao hình quạt trong tay cô bắt đầu cắt đứt râu xúc tu. Vệ Tam cũng không vội vàng ra ra khỏi cơ giáp mà chỉ giải thoát cho hai tay, dùng đao hình quạt cắt râu nó cho đến khi tới gần giác hút gần đó là đâm thẳng vào. Kế đó cô cắt từ trong ra ngoài.
Có lẽ cảm thấy đau đớn, giác hút trên hai xúc tu bị thương đã liên tục co Ϧóþ, muốn Ϧóþ gãy cây đao hình quạt đã đi vào, đồng thời cũng có một lượng lớn dịch ăn mòn được phun ra.
Đáng tiếc, Vệ Tam nếu đã đưa tay đi vào thì phải làm đến cùng. Cây đao hình quạt cắt thẳng từ bên trong ra tới ngoài, hai tay Vệ Tam xoay đao quăng một vòng, một chỗ trên xúc tu đã bị cô cắt đứt.
[Bộ não của xúc tu được phân bố trên toàn bộ xúc tu, không phải ở một chỗ.]
Lúc này Ứng Tinh Quyết bỗng nhiên nhắc nhở cô.
Vệ Tam: “...”
Cho nên cắt một đoạn xúc tu cũng chả có ảnh hưởng lớn?
Vệ Tam không quan tâm được nhiều như vậy. Cô chặt đứt một đoạn xúc tu rồi thì ljai nhanh chóng cắt đứt râu trên người, cưỡi thẳng lên trên một cái xúc tu để tránh một xúc tu khác tấn công.
Trong khoảng trống, cô nhìn lên con quái vật khổng lồ. Nó không có mắt thì những xúc tu này không thể tấn công bọn cô một cách chính xác như thế này.
Vệ Tam bật chế độ lảng tránh xúc tu, mỗi cử động là mỗi lần tới gần con quái vật gần hơn một tí. Nhưng khi cô còn cách nó một khoảng, những xúc tu này dường như phát hiện ý đồ của cô bèn điên cuồng tấn công.
“Giúp tôi chặn một chút.” Vệ Tam nói với Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh ở bên cạnh.
Hai người này tự mình đối mặt còn khó khó giải quyết xúc tu, song khi nghe lời Vệ Tam nói thì họ mặc kệ, lợi dụng cơ giáp của mình làm mồi nhử, muốn chia mỗi người một cái xúc tu.
Xui cái là chúng hoàn toàn không bị thu hút mà chỉ nhìn lăm lăm vào Vệ Tam, như thể biết cô là một mối đe dọa lớn.
Mặt Vệ Tam tối sầm lại.
[Vệ Tam, lực hút của giác hút chỗ cô ᴆụng phải mới hình thành được lực cản, chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì hai xúc tu này không phải là vấn đề.]
Giọng nói của Ứng Tinh Quyết lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Vệ Tam.
Vệ Tam cảm thấy cáu kỉnh, cô làm sao không biết chuyện tốc độ nhanh là giải quyết được, nhưng vấn đề là tốc độ của cô có hạn, làm cái gì được đây.
Dường như Ứng Tinh Quyết có thể nghe thấy suy nghĩ của cô.
[Cô làm không được thật à? Thế thì tôi đã thấy gì trong trận đấu lạnh lẽo trước đây?]
Ứng Tinh Quyết vừa dùng cảm giác kiềm chế xúc tu vừa nhìn Vệ Tam. Trên tàu biển vũ trụ, anh kêu Vệ Tam một lần vì muốn muốn cô phát huy ra thực lực lúc ở đấu trường lạnh lẽo. Cơ mà lần đó cô ra tay cũng tầm thường, thậm chí còn kém nếu so với Cơ Sơ Vũ.
Nếu cô có thể làm được ở đấu trường lạnh lẽo, không có lý gì Vệ Tam chẳng làm được lúc này.
Vệ Tam nhìn về phía gần đây, giờ cô chẳng tìm thấy viện trợ bên ngoài, các thành viên của Damocles xung quanh cũng đang nhao nhao gặp rắc rối. Đội viên chủ lực có cơ giáp đẳng cấp cao và thực lực mạnh thì cùng lắm họ chỉ lâm vào bế tắc với xúc tu mà thôi. Cơ mà với thành viên đội tuyển trường có cấp thấp, họ hoàn toàn dùng cơ giáp của mình lấp đầy chỗ đây để tạo cơ hội tấn công xúc tu cho những người khác trong đội tuyển trường.
Nhìn chằm chằm vào các thành viên không ngừng tiến lên chiến đấu này, Vệ Tam trong khoang cơ giáp bỗng nhiên nhớ tới vẻ mặt của các đàn anh đàn chị trên bãi tập khi họ lặng người xem trận chung kết cuối cùng của trường Damocles. Rồi còn có cái anh khóa trên gào khóc nói muốn nhìn thấy trường Quân sự Damocles đứng trên bục nhận thưởng cuối cùng.
Bây giờ chỉ còn lại một chặng đường như vậy, dù thế nào cô cũng phải đi tới, leo lên đảo kết thúc và rút cờ Damocles.
Vệ Tam nhíu mày nhưng trái tim dần dần bình tĩnh lại.
Tòa nhà y tế ở sân tập Tây Tháp.
“Bác sĩ Tỉnh, hình như quang não của anh lóe lên kìa.” Y tá đi ngang qua nhắc nhở.
Tỉnh Thê cúi đầu nhìn xuống sau đó chạy về phía phòng của mình, mở quang não rồi lại mở ra một biểu đồ đường cong.
Là số liệu thời gian thực của cơ thể Vệ Tam.
Bây giờ nó vẫn tiếp tục tăng lên.
Tỉnh Thê lập tức mở kênh phát sóng trực tiếp của trường Quân sự Damocles, đúng là nhìn thấy Vệ Tam đang chiến đấu.
Dưới mặt nước, Vệ Tam cầm đao hình quạt ráng sức vung lên, cuối cùng vẫn sử dụng hợp đao cho nó đâm xuyên qua hai xúc tu.
Tỉnh Thê chớp chớp mắt: Vừa có cảm giác bóng dáng Vệ Tam lóe lên.
Nhưng cả người con bé vẫn còn tại chỗ, là máy quay trực tiếp có vấn đề à?
Bác ấy dợm tua lại, giảm tốc độ và xem lại thì đột nhiên hai xúc tu khổng lồ dưới nước bị đã gãy thành nhiều đoạn.
Tỉnh Thê: “…”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ: Khá lắm, cái này là chém tới hai lần?
PS: Hôm nay làm một lần Hồng Ba Ngàn ( ̄O ̄;)
(editor: Ý của chị tác giả là viết được một chương tầm 3 ngàn chữ á 😊)))