Chương 120

Tác giả: Hồng Thứ Bắc

“tuyên truyền tuyển sinh”
Kim Kha đứng tại chỗ, không có cách nào để đi vào trạng thái vừa rồi, ngược lại đầu còn đau như muốn nứt ra. Cậu không nói với bất cứ ai khác, cố gắng chống đỡ để cho tất cả mọi người tiếp tục lên đường.
Những người trường Damocles đã có lòng tin tăng lên rất nhiều vì thực thể hóa cảm giác vừa rồi của cậu.
Hơn nữa cơ giáp bị phá hủy toàn đã được sửa toàn bộ làm tốc độ di chuyển cũng tăng nhanh hơn đôi phần.
“Chẳng lẽ Kim Kha cũng là một cấp siêu 3S được ẩn giấu?” Liêu Như Ninh lải nhải, “Sao 3212 mấy cậu có phong thủy tốt như vậy sao?”
“Câm miệng!” Kim Kha bị cậu ta làm ầm ĩ đến đau đầu, “Siêu 3S đâu đơn giản như vậy?”
Bây giờ cậu cảm thấy một loạt các di chứng bắt đầu xuất hiện, thậm chí còn có vẻ loang lổ nhiều màu trước mắt.
Đội ngũ cắn răng đi về phía trước, trên đường lại gặp phải vài vòng xoáy phân chia. Cũng may lúc này mọi người đã có kinh nghiệm nên đã giữ cảnh giác tuyệt đối đối với mỗi một luồng xoáy đi tới, về sau không còn cơ giáp nào bị cuốn vào trong đó.
“Có phải chúng ta sắp ra ngoài hay không?” Hoắc Tuyên Sơn đột nhiên nói, “Sương trắng nhạt một chút này.”
Mọi người nghe vậy bèn quan sát cẩn thận, đúng là sương trắng bắt đầu mờ dần, hoặc là nói bọn họ bắt đầu tránh xa trung tâm của đợt rét đậm.
“Đi với tốc độ tối đa về trước, mọi người kiên trì.” Kim Kha mạnh mẽ chống đỡ cảm giác.
Hai mươi phút sau, cảm đám trường Damocles hoàn toàn thoát khỏi sương mù trắng dày đặc.
“Cuối cùng cũng ra ngoài.” Liêu Như Ninh cảm thán.
“Tụi mình ra khỏi cánh đồng băng.” Ứng Thành Hà đánh giá môi trường phía trước.
“... Chỗ này cũng gần như đông đặc lại rồi.” Liêu Như Ninh quay đầu lại nhìn vào trung tâm của đợt rét đậm, sương trắng dày đặc đã tạo thành một quả cầu màu trắng khổng lồ và chậm rãi di chuyển.
“Là thung lũng băng.” Kim Kha biết ở đây, “Trước khi đợt rét đậm đến thì trường Đế Quốc đã đi theo hướng này.”
“Cạu nói xem bọn họ có đi ra ngoài chưa?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi.
Kim Kha cũng không rõ.
“Giờ chúng mình đi tìm bọn Vệ Tam được hay không?” Liêu Như Ninh tới hỏi, “Cậu ấy chắc chắn còn ở đâu đó.”
“Tìm.” Kim Kha còn muốn nói cái gì nhưng lại ngất xỉu ngay trong khoang cơ giáp, khiến cơ giáp không có ai lái cũng ngã xuống đất luôn.
Hoắc Tuyên Sơn có phản ứng nhanh nhất, cậu ta sải bước tiến lên giữ chặt cơ giáp của Kim Kha.
...
Còn ở một nơi nào đó, Vệ Tam giờ phút này đang nói chuyện với hai người trong chiếc cơ giáp bị cuốn vào vòng xoáy.
Lúc ấy Vệ Tam chủ động bị cuốn vào trong vòng xoáy, dùng Vô Thường bảo vệ chiếc cơ giáp đã bắt đầu bị xé rách.
Không thể không nói, thêm nấm dịch tím vào Vô Thường làm vỏ ngoài cơ giáp bền đặc biệt cmnl.
Vòng xoáy không thể xé nát cơ giáp của cô, vỏ ngoài Vô Thường lúc bị lôi kéo mạnh là bị kéo ra dãn ngoài, nhưng một khi chỗ tác động bị mất đi, vỏ ngoài một lần nữa trở lại như cũ.
Vệ Tam che chở cho chiếc cơ giáp kia, mặc cho vòng xoáy tốc độ cao cuốn tới cuốn lui. Cuối cùng cơ giáp bị cuốn đến điểm cao nhất thì bị vòng xoáy ném ra.
Vệ Tam lắc lắc đầu lái cơ giáp đứng dậy và nói với cơ giáp phía dưới: “Các cậu còn sống không?”
Qua hơn một hồi lâu, bên trong khoang cơ giáp mới truyền đến âm thanh yếu ớt: “... Vẫn còn sống.”
“Còn sống là được.” Vệ Tam quay đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh, chậc một tiếng, “Chúng ta đã được mang ra từ trung tâm đợt rét đậm trước rồi.”
Chiếc cơ giáp phía dưới chậm rãi đứng lên, vỏ ngoài trên thân bị phá tới mức nhìn không ra hình dáng.
“Trong cơ giáp các cậu có cơ giáp sư hay là chỉ huy?” Vệ Tam hỏi.
“Chỉ huy.”
Vệ Tam nhìn chằm chằm cơ giáp của bọn họ một chút: “Chỉ huy, túi chuẩn bị chiến đấu cậu có vật liệu không?”
Chiến sĩ độc lập và chỉ huy bên trong tìm tới tim lui, cuối cùng trong túi chuẩn bị chiến đấu của chiến sĩ độc lập tìm thấy vật liệu thích hợp.
“Được, cho tôi.” Vệ Tam đi ra khỏi cơ giáp, cô bị gió lạnh thổi qua thì run rẩy một cái, “Nhanh lên, tôi giúp các cậu sửa chữa vỏ ngoài.”
Nếu nó không hở thế này thì cũng chả phải là vấn đề.
Chiến sĩ độc lập đội tuyển: “...” Năm nay ngó bộ chiến sĩ độc lập của đội chủ lực có quá nhiều tài nghệ.
“Các cậu nên thấy may mắn khi người đi cứu là tôi. Nếu đổi thành chỉ có hai cậu thì đã bị đông lạnh đến ૮ɦếƭ.” Vệ Tam hít mũi một cái rồi vùi đầu sửa cơ giáp.
Chờ Vệ Tam sửa xong, cô nhảy nhót tại chỗ đôi lần mới tiến vào trong cơ giáp.
“Chúng ta sẽ đi đâu, chỉ huy.” Vệ Tam hỏi.
Chỉ huy do dự một lúc: “... Tôi quyết định?”
Vệ Tam nói với vẻ đương nhiên: “Lúc này không do chỉ huy quyết định chẳng lẽ để tôi làm à?”
Chỉ huy và chiến sĩ độc lập trong khoang cơ giáp nhìn nhau, mới chậm rãi trả lời: “Cậu thuộc đội chủ lực.”
“Tôi mặc kệ, cậu chỉ một hướng đi. Trước kia tôi cũng thuộc đội tuyển trường, cũng phải nghe lời chỉ huy.” Vệ Tam tùy ý phất tay, “Hiện tại cậu quyết định chúng ta đi đâu.”
Cơ giáp sư và chiến sĩ độc lập đều dính tới cơ giáp, còn cái loại việc như chỉ huy thì cô không làm được.
Chỉ huy: “...” Chẳng hiểu sao lòng không vững dạ lắm.
Hai cơ giáp, ba người, chậm rãi đi về phía trước, chỉ huy cũng không biết bây giờ là ở đâu, cảm giác cũng không liên kết tới chỉ huy chính.
“Các cậu ở đâu?” Vệ Tam nhiều chuyện.
Chỉ huy: “Tôi là người ở Sao Đế Đô, cậu ta là người của Sao Phàm Hàn.”
Vệ Tam suy nghĩ một chút: “Các cậu đều là người trên sao lớn, ghê ha.”
Chỉ huy: “...”
Chiến sĩ độc lập: “...”
“Sao các cậu không báo danh vào trường Đế Quốc và viện Bình Thông?” Vệ Tam tiếp tục hỏi.
Chỉ huy bất đắc dĩ trả lời: “Trường Đế Quốc có cạnh tranh quá khốc liệt, có một đống lớn chỉ huy cấp S, chả ai muốn cấp A, cho nên tôi chọn nơi này.”
“Chiến sĩ độc lập, còn cậu?”
“Viện Bình Thông không lắp hệ thống sưởi ấm.” Chiến sĩ độc lập quăng ra một câu, “Tôi ghét lạnh, Sao Sa Đô mới là nhà của tôi!”
Vệ Tam: “...”
Chỉ huy mạnh dạn hỏi: “Tại sao cậu lại đăng ký vào trường Damocles?”
“Tôi?” Vệ Tam thở dài, “Ở đây cung cấp khoản vay trả học phí, còn gần ngôi sao của tôi nhất nên phí đi tàu rẻ nhất đấy. Ban đầu tôi còn tính đi trường Đế Quốc kìa.”
Chỉ huy im lặng, hóa ra có một lý do đơn giản như vậy.
Ba người nói chuyện cá nhân làm tâm trạng dần dần thư giãn, thậm chí quên đi họ đang ở trong hoàn cảnh nào.
Hai chiếc cơ giáp chậm rãi đi tới, Vệ Tam đột nhiên dừng lại: “Nơi này nhìn hơi quen á?”
Chỉ huy nhìn xung quanh, đánh giá địa hình khắp nơi hồi lâu mới từ từ nói: “Giống như… là điểm cuối của đấu trường.”
Tất cả họ đều nhìn thấy bản đồ và, điểm đích dường như là ở đây.
“Đi, chúng ta đi tìm bục kết thúc.” Vệ Tam hưng phấn nói.
Chiến sĩ độc lập: “?”
“Có thể gặp phải tinh thú cấp 3S không?” Chỉ huy nhớ tới chuyện gần điểm cuối toàn có tinh thú 3S.
“Đợt rét đậm đang đến, ngay cả tinh thú cấp cao cũng nhượng bộ, chả ở lại nơi này.” Chiến sĩ độc lập là người Sao Phàm Hàn, ít nhiều gì cũng hiểu rõ hơn bọn họ.
Vệ Tam nhướng mày trong khoang cơ giáp: “Vậy chúng ta càng phải đi tìm bục kết thúc.”
Chỉ huy hỏi trong sự khó hiểu: “Trước đó chỉ huy Kim nói trận đấu đã kết thúc, chúng ta còn phải đi tìm vạch đích để làm gì?”
Điểm cuối không phải là lối ra, không có ai ở đó.
“Cậu có nghe kênh thông báo nói trận đấu đã chấm dứt chưa?” Vệ Tam quay đầu hỏi cậu ta.
“Chưa, đợt rét đậm đến đột ngột nên trận đấu tạm thời chấm dứt. Ngay cả các trường quân sự khác cũng có khả năng bị bao vây bên trong.” Chỉ huy trả lời.
“Nếu chúng ta không nhận được thông báo từ loa phát thanh tức là bọn họ chủ quan dừng trận đấu, không tính.” Vệ Tam ở trong khoang cơ giáp vỗ tay thành tiếng, “Hiện tại bắt đầu thôi, trận đấu vẫn đang tiến hành.”
Chỉ huy: “...” Còn có dạng này nữa?
“Đợt rét đậm có nhiệt độ quá thấp, chắc loa phát thanh thông báo trên bục kết thúc cũng đóng băng rồi.” Chiến sĩ độc lập vẫn còn một chút suy nghĩ hợp lý.
“Đi qua xem trước, sau đó không được thì chúng ta rinh cờ đi ra ngoài.” Vệ Tam bước về phía trước.
Hai chiếc cơ giáp đón gió lạnh đi về phía bục kết thúc, họ không thể đi tới trong một thời gian ngắn.
“Có phải chúng ta đang đi vòng quanh không?” Chỉ huy do dự hồi lâu mới hỏi.
Đang ngẩng đầu ưỡn иgự¢ đi ở phía trước, bước chân Vệ Tam chậm lại: “...”
Cũng may theo lời chỉ huy dẫn đi, cậu ta lập tức điều khiển cơ giáp đi trước Vệ Tam nhằm dẫn đường.
Vẫn còn sương mù trắng xung quanh, mặc dù có thể nhìn thấy một chút bóng mờ nhạt nhưng tầm nhìn vẫn còn thấp.
Chỉ huy dựa vào cảm giác trong trí nhớ cuối cùng đã đi đúng hướng. Ba người nhìn thấy bục kết thúc từ xa, năm lá cờ phía trên đã bị gãy.
Nhìn tư thế này, e rằng kênh thông báo của bục kết thúc cũng sớm đã bị phá hủy bởi đợt rét đậm.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến vạch đích.
Vệ Tam khom lưng nhặt lá cờ của trường Damocles lên, cô nhìn xung quanh thấy cờ của các trường quân sự khác đều ở đây, hiển nhiên không có trường nào nhổ cờ thành công.
“Thưa các bạn, nhà vô địch của cuộc thi cực lạnh này là trường Quân sự Damocles chúng tôi.” Vệ Tam kéo cờ của trường Damocles ra đặt trước иgự¢, “Chỉ huy, cậu mở máy quay ghi lại cảnh này làm bằng chứng.”
Chỉ huy: “...” Đột nhiên thấy hơi mừng thầm là chuyện gì xảy ra vậy?
Dù kênh liên lạc không chạy nhưng chức năng ghi hình vẫn còn, chỉ huy và chiến sĩ độc lập đồng loạt mở quang não, mở quáy ghi hình về phía cửa sổ cơ giáp, cố sức quay Vệ Tam.
“Còn nữa, quay lại lá cờ của bọn họ luôn, không có trường quân sự nào tới đây gỡ cờ.” Vệ Tam chậc chậc vài tiếng, “Trường Quân sự Damocles chúng tôi chính là đỉnh nhất.”
Chỉ huy và chiến sĩ độc lập nghe vậy ngay lập tức chĩa ống kính về phía bốn lá cờ quân đội bị bẻ gãy nằm ở dưới, chụp mỗi lá cờ thật rõ ràng.
Vệ Tam rũ những mảnh vụn băng còn sót lại trên lá cờ Damocles, kéo nó đến gần máy quay: “Nhìn đây, lá cờ của trường Quân sự Damocles của chúng tôi đẹp hơn nhiều so với bốn lá cờ trên mặt đất. Đường vân gợn sóng trên đây đại diện cho sa mạc, đó là Sao Sa Đô. Gợn sóng trên thanh kiếm này là thanh kiếm của Damocles, đại diện cho trường Quân sự Damocles của chúng tôi.”
Cô gấp lá cờ trước ống kính, nhét vào bên trong cơ giáp, sau đó ngẩng đầu lên: “Bạn bè khán giả, nếu bạn vẫn còn do dự về bản thân, do dự con em mình sẽ đăng ký trường quân sự nào, hãy đến trường Quân sự Damocles của chúng tôi. Môi trường giản dị, không phồn hoa làm mê mắt, thích hợp nhất cho những người muốn nâng cao sức mạnh. Đàn anh và đàn chị ở đây đều giống như tôi, vừa có trình độ cao vừa nói chuyện dễ chịu. Muốn báo danh trường quân sự thì chọn Damocles là chính xác.”
Vệ Tam tâng bốc xong một đợt, rời khỏi ống kính: “Được rồi, cất máy ghi hình đi. Chờ chúng ta ra bên ngoài được thì gửi cái này cho Truyền thông Lam Phạt, để cho bọn họ tuyên truyền.”
Chỉ huy: “!”
Cái đợt tuyên truyền tuyển sinh này là điều cậu ta không ngờ tới.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Cũng cầm hạng nhất rồi, không quảng bá thì quá có lỗi với bản thân.
- -----oOo------
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc