“Kim Mập, cậu có lộc ăn rồi!”
“Thế nào rồi?” Kim Kha hỏi Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn chạy về.
Vỏ ngoài cơ giáp của hai người đều phủ đầy băng sương, lòng Liêu Như Ninh vẫn còn sợ hãi: “Tầng bên ngoài của luồng rét đậm có sức mạnh quá lớn, còn có một luồng rét đậm nhỏ khuếch tán xoắn lên thông thôc với tốc độ cao, cơ giáp tiến vào là bị xé rách ngay. Nếu không phải tôi phản ứng nhanh thì các cậu chả còn thấy tôi đâu.”
Kim Kha đi vòng quanh cơ giáp của cậu một vòng nhưng không thấy vết thương, thế là Kim Kha xoay người hỏi Hoắc Tuyên Sơn.
“Cơ giáp hạng nhẹ cũng không bay ra được.” Hoắc Tuyên Sơn nói, “Chỉ có thể đi, vừa rồi tôi đi một đoạn đường nhưng rất khó.”
“Đi được không?” Kim Kha hỏi.
“Có thể, nhưng mà sẽ làm cơ giáp hao tổn rất lớn.” Hoắc Tuyên Sơn nhìn về phía đội tuyển trường, “Có thể động cơ cơ giáp của một số người trong bọn họ không chống đỡ nổi.”
“Chỉ cần có thể ra khỏi trung tâm của đợt rét đậm, tình huống phía sau sẽ tốt hơn một chút.” Anh mắt Kim Kha nghiêm nghị, “Ba người các cậu ở bên ngoài, đề phòng thành viên đội tuyển trường gặp chuyện không may.”
Hoắc Tuyên Sơn gật đầu: “Mắt ở trung tâm đã bắt đầu di chuyển, chúng ta cần phải rời đi càng sớm càng tốt.”
Vệ Tam và Ứng Thành Hà bên kia còn cùng nhau giúp cơ giáp sư cải tạo, họ nghe vậy thì động tác hai người lại tăng nhanh vài phần.
Các cơ giáp sư khác: “!”
Thua Ứng Thành Hà còn được, kiên quyết không thể để Vệ Tam hạ thấp mình!
Tốc độ tay của các cơ giáp sư tăng vọt đến cực hạn, chờ bọn họ phục hồi tinh thần, còn chưa kịp vui mừng vì mình đột phá được lịch, họ đã thấy Vệ Tam bên kia đã thay sang cơ giáp khác.
Các cơ giáp sư của trường: “...” Chắc là do thể lực của chiến sĩ độc lập tốt quá đó, chắc chắn như vậy, không phải trình độ của họ quá kém.
“Được rồi!” Tất cả cơ giáp sư hoàn thành việc cải tạo cơ giáp của tiểu đội, Vệ Tam và Ứng Thành Hà cũng dừng tay.
Kim Kha và Ứng Thành Hà đứng ở vị trí trung tâm, để cho người của đội tuyển trường vây quanh, ở giữa đó có xen kẽ chiến sĩ độc lập, còn ba chiến sĩ độc lập của đội chủ lực thì đứng ở ba góc.
Toàn bộ đội Damocles nhìn từ trên cao xuống là hình tam giác chứa một vòng tròn đặc.
“Tất cả mọi người tay trong tay, đợi đến khi tiến vào trong đợt rét thì không được buông lỏng.” Kim Kha đứng ở giữa, “Khu vực trung tâm của đợt rét đậm sẽ có một dòng xoáy nhỏ có tốc độ cao, bị cuốn vào chỉ có một con đường ૮ɦếƭ. Mọi người nâng cảnh giác lên 120%, đến lúc đó tôi sẽ chỉ các cậu di chuyển.”
Người trong vòng tròn tay nắm tay, Vệ Tam, Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh cầm tay thành viên đội tuyển trường gần mình nhất ở cuối.
Liêu Như Ninh là một góc của tam giác, cậu ta đứng ở phía trước và di chuyển đầu tiên. Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn đứng ở hai góc song song.
Toàn đội thẳng tiến vào trung tâm của đợt rét đậm với đội hình tam giác.
Tất cả mọi người rời khỏi mắt đợt rét đậm, khoảnh khắc bước vào trung tâm của đợt rét, hơi thở họ không thể không đông lại. Ngay cả khi họ ở bên trong cơ giáp cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của môi trường bên ngoài.
Giả sử lúc đó bọn họ ở vị trí này mà không ở mắt trung tâm, thêm chuyện chưa tiến vào cơ giáp, e rằng đã sớm mất mạng.
Do sương mù lạnh dày đặc, tầm nhìn vô cùng thấp ở trung tâm của đợt rét đậm, chỉ có thể dựa vào cảm giác của chỉ huy để di chuyển.
[Hướng năm giờ và hướng chín giờ có một dòng xoáy nhỏ có tốc độ, tất cả mọi người dời trận.]
Giọng nói của Kim Kha xuất hiện trong tâm trí của toàn bộ thành viên. Họ nhanh chóng thay đổi trận hình, hướng tam giác thay đổi, nhưng góc tổng thể và vòng tròn không đổi, chỉ né tránh vòng xoáy.
Vòng xoáy lướt sát qua bên người Hoắc Tuyên Sơn, cậu ta đưa tay dùng sức kéo một lần, kéo chiến sĩ độc lập bên cạnh chưa kịp phản ứng thẳng về.
“Giữ vững tinh thần.” Hoắc Tuyên Sơn nhắc nhở.
Chiến sĩ độc lập này không chỉ là sinh viên mới mà còn là người dự bị được thay vào. Kết quả vừa lúc gặp cảnh đấu trường xảy ra chuyện, nên tâm tính hắn cũng không đủ ổn định: “Tôi hơi... sợ.”
Hắn thậm chí còn không có cơ hội chém tinh thú.
“Bên trong là chỉ huy và cơ giáp sư.” Hoắc Tuyên Sơn không an ủi hắn, “Cậu vừa thất thủ sẽ làm phòng tuyến bị đứt, bọn họ cũng chẳng còn đường sống.”
Chiến sĩ độc lập giật mình: “Tôi xin lỗi.”
“Không cần phải nói điều này, từ thời điểm cậu trở thành một người lính đã không có tư cách nói sợ.” Hoắc Tuyên Sơn giữ chặt tay hắn, “Đi thôi.”
Nhiệt độ ở trung tâm của đợt rét đậm rất thấp, trạng thái cơ giáp của tất cả mọi người đã được mở ra, động cơ Ⱡồ₦g trong động cơ liên tục rung lên để duy trì nhiệt độ bên trong cơ giáp.
“Báo số liệu.” Ứng Thành Hà ở giữa tổng hợp số liệu khi tất cả cơ giáp di chuyển, “Động cơ cơ giáp số 562 sau hai mươi phút sẽ xuất hiện trục trặc, số 439 và 215 giữ chặt cậu ta để đi cùng nhau.”
...
Ứng Thành Hà không ngừng chú ý đến cơ giáp trong vòng tròn, Kim Kha thì liên kết với chỉ huy đội tuyển trường nhằm phát hiện vòng xoáy tốc độ cao xung quanh, đề phòng bị cuốn vào.
Bọn họ không biết trung tâm đợt rét đậm còn bao xa, chỉ có thể cắn răng đi về một hướng. Trên đường lục tục có người trong đội tuyển trường có chuyện nhưng cơ giáp sư không thể ra ngoài sửa chữa, chỉ có thể dựa vào người của tiểu đội xung quanh lôi kéo đi cùng.
Vỏ ngoài cơ giáp của tất cả mọi người đã sớm đóng một lớp băng sương thật dày, sương mù không nhìn thấy đầu hoàn toàn không có dấu hiệu tiêu tán, bóng ma trong lòng mọi người càng ngày càng nặng.
[Phía sau có vòng xoáy tốc độ cao, né mau.]
Đội ngũ của trường Quân sự Damocles một lần nữa thay đổi, chỉ là lần này khi vòng xoáy phía sau quét tới gần thì đột nhiên tách ra, biến thành hai dòng xoáy.
[Góc Vệ Tam tản ra đi!]
Kim Kha lập tức nhắc nhở, nhưng nó lại tách ra làm hai làm một chiếc cơ giáp chưa kịp phản ứng đã bị cuốn vào.
“Các cậu nắm tay nhau.” Vệ Tam dùng sức kéo hai tay mình để cho cơ giáp hai bên trái phải giữ chặt nhau, còn cô tự mình rời khỏi.
Ngẫu nhiên để mặc cho mình bị cuốn vào vòng xoáy tốc độ cao và giữ chặt chiếc cơ giáp kia.
“Vệ Tam!” Liêu Như Ninh đi song song với cô vừa, lúc nhìn thấy một màn này bèn không khỏi la to lên.
Nhưng đã không còn kịp, hai chiếc cơ giáp theo vòng xoáy chuyển đến xa với tốc độ cao, chỉ còn lại vài khối vỏ cơ giáp.
“Vệ Tam bị cuốn vào rồi!” Liêu Như Ninh la to với Kim Kha đứng trong vòng.
[Đinh Hòa Mỹ bổ sung vào vị trí Vệ Tam, tất cả mọi người duy trì đội hình cho tốt, không được hỗn loạn.]
Kim Kha không trả lời, vẫn chỉ huy tất cả mọi người.
Toàn bộ đội ngũ im lặng bất thường, bọn họ vừa mất một thành viên chủ lực và thành viên của đội tuyển trường.
Liêu Như Ninh lôi kéo cơ giáp chiến sĩ độc lập bên cạnh và quay đầu nhìn về phía chỗ vừa rồi, hiện tại ngay cả mảnh vụn cơ giáp cũng không nhìn thấy vì bị sương trắng che khuất sạch sẽ.
“Vỏ ngoài cơ giáp của Vệ Tam có phối với nấm dịch tím, tính dẻo dai rất tốt.” Khi lại một lần nữa chuyển đội hình, Ứng Thành Hà nói với Liêu Như Ninh ở phía trước, “Tự cậu ấy có chừng mực.”
“Cậu ấy có có cứt chừng mực,” Liêu Như Ninh lặng thinh một hồi rồi nổ tung nói tục.
Ứng Thành Hà: “... Cậu ấy đi vào có lẽ còn có một đường sống.” Nếu không hai người bên trong chiếc cơ giáp kia sẽ không còn hy vọng sinh tồn.
Vừa rồi bị cuốn vào là cơ giáp của chỉ huy đội tuyển trường, bên trong có chỉ huy và chiến sĩ độc lập.
“Huống hồ đổi thành cậu thì cậu cũng đi vào cứu người.”
Liêu Như Ninh vẫn không thể chấp nhận được.
Ứng Thành Hà đột nhiên lại nói: “Vừa rồi câu nói kia của cậu đã bị tôi ghi lại rồi.”
Liêu Như Ninh: “...??”
“Chờ đi ra ngoài gặp Vệ Tam, phát cho cậu ấy nghe.” Ứng Thành Hà mang theo ý cười nói tiếp, “Cậu toi rồi.”
Liêu Như Ninh cắt ngang: “Chẳng qua là mời cậu ấy ăn cơm thôi, có bản lĩnh đi ra ngoài sau đó ăn thiếu gia đây cho nghèo luôn đi.”
Kim Kha trong vòng vẫn không nói gì khác, thậm chí dường như không biết Vệ Tam đã bị cuốn đi. Cậu ấy quan sát hoàn cảnh xung quanh chẳng ngơi và ra lệnh cho đội ngũ.
Vòng xoáy tốc độ cao này ở đây có thể bỗng chia làm vài luồng, cậu ấy muốn tìm được quy luật trong đó để lần tiếp theo ᴆụng trúng mới không có cơ giáp nào bị cuốn vào.
Đội ngũ lại tiến về phía trước một tiếng, lúc này đã có một phần ba cơ giáp của thành viên đội tuyển trường có chuyện.
Bọn họ vẫn đánh giá thấp sự đáng sợ của vùng trung tâm đợt rét đậm, động cơ cơ giáp cấp A ở bên trong chống đỡ ít thời gian hơn so với dự liệu của Ứng Thành Hà.
“Tôi đi ra ngoài sửa, túi chuẩn bị chiến đấu còn có một cái động cơ dự phòng.” Có cơ giáp sư chủ động xin.
“Không muốn sống nữa à?” Ứng Thành Hà là người đầu quát bảo ngưng lại.
Đi ra trung tâm mà không có bảo vệ thì có thể chịu đựng được bao lâu?
“Tôi mặc quần áo chiến sĩ độc lập bên cạnh thêm đồ giữ nhiệt nữa, có thể chống lại một hồi.” Người cơ giáp sư kia vẫn kiên trì, “Không ra ngoài sửa chữa thì cơ giáp chúng ta càng hỏng không đi được nữa. Chức vụ của cơ giáp sư chúng tôi chính là sửa chữa cơ giáp, bất luận trong hoàn cảnh nào.”
Lời nói của người cơ giáp sư này khiến cho các cơ giáp sư khác của các đội tuyển trường cộng hưởng, nhao nhao yêu cầu đi ra sửa cơ giáp.
“Cho các cậu năm phút.” Cuối cùng Kim Kha đồng ý, “Năm phút sau, tất cả mọi người phải tiến vào cơ giáp.”
“Năm phút cũng chỉ đủ để dỡ động cơ xuống.” Cậu chàng cơ giáp sư nói trong do dự.
“Không thể dỡ hoàn toàn thì vẫn tiếp tục lên đường.” Kim Kha nói thẳng, có hai lớp áo ấm gia trì, năm phút đã là giới hạn của cơ thể con người, nếu vẫn ở bên ngoài thì cơ thể con người sẽ bị tổn thương không thể chữa được.
Chưa kể có mối đe dọa của vòng xoáy xung quanh, họ không thể ở yên một chỗ trong thời gian quá dài.
Các cơ giáp sư cắn răng, cuối cùng cũng đáp ứng.
Kim Kha tìm một vị trí dừng lại, các cơ giáp sư mặc quần áo đi ra. Bọn họ vừa xuống đã đông lại, vẫn là Kim Kha dùng cảm giác k.ích thích những cơ giáp sư này phản ứng.
Các cơ giáp sư leo lên cơ giáp, một số người vì kiểm soát bàn tay của họ cho không run nữa nên cắn thẳng vào mu bàn tay, làm cho đau đớn kí.ch thích chính mình, sau đó nhanh chóng tháo rời động cơ.
[Các cậu còn hai phút.]
Trên người các cơ giáp sư của đội tuyển trường Damocles đã kết băng, bất cứ khi nào họ cử động cũng có vụn băng rơi xuống, họ dùng ngón tay cứng ngắc thay đổi động cơ.
“Được rồi!” Có cơ giáp sư thay xong, trong nháy mắt tiến vào bên trong cơ giáp.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Có mấy cơ giáp sư thay đổi động cơ còn chưa thể thay cho tốt, cả người đã vô cùng cứng ngắc thế là đập đầu thật mạnh vào vỏ cơ giáp cho mình tỉnh táo lại mới có thể tiếp tục ra tay.
[10 giây, 10 giây sau chắc chắn phải vào.]
Các cơ giáp sư đi ra bộc phát ra tiềm lực cực lớn, hoàn toàn hoàn thành trong vòng năm phút.
Còn lại mấy cơ giáp sư vẫn không chịu trở về, kiên trì muốn sửa chữa động cơ; thậm chí có một cơ giáp sư còn sửa cơ giáp của mình. Người đó không mặc hai lớp áo giữ nhiệt, sau khi tháo động cơ xuống thì bên trong cơ giáp cũng mất đi nhiệt độ, trong cơ giáp còn một chiến sĩ độc lập cùng đội.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...” Cơ giáp sư này đỏ mắt lẩm bẩm, nước mắt nơi khóe mắt còn chưa trượt xuống đã bị đóng thành băng.
Trong khoảnh khắc đó, иgự¢ Kim Kha dâng lên nỗi buồn khôn cùng, Vệ Tam và thành viên đội tuyển trường bị cuốn đi, bây giờ lại tới lượt cơ giáp sư của đội tuyển.
Trong đầu cậu không ngừng lóe lên những chuyện trước đây, những chuyện bây giờ…
“Đây là?!” Hoắc Tuyên Sơn nhìn mấy cơ giáp sư bên ngoài có cảm giác bao lấy với vẻ đầy ngạc nhiên trong mắt.
Ánh mắt cậu ta chuyển sang Kim Kha: Cảm giác được thực thể hóa!
Người của trường Damocles không kịp khi*p sợ, có người bắt đầu hô lên cho mấy cơ giáp sư bên ngoài: “Các cậu nhanh lên! Sửa xong thì vào đi!”
Mấy cơ giáp sư không để ý đến cảm giác đã được thực thể hóa bên cạnh, họ nhanh chóng thay đổi động cơ. Hai phút sau, toàn bộ tất cả mọi người tiến vào cơ giáp.
“Kim Kha.” Ứng Thành Hà kêu lên một tiếng với cậu ấy.
Lúc này Kim Kha mới lấy lại tinh thần từ ảo giác kỳ quái vừa rồi.
“Là thực thể hóa cảm giác.” Liêu Như Ninh hô một tiếng, “Kim Mập, cậu có lộc rồi!”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam bị cuốn đi: Hello, còn ai nhớ tôi không?