“bị bệnh”
Sân diễn tập Sao Phàm Hàn mấy ngày nay lục tục có một nhóm sinh viên trường quân sự không chịu nổi nên bệnh, phần lớn là chỉ huy và cơ giáp sư. Còn chiến sĩ độc lập có thể chất tốt, ngay cả Liêu Như Ninh ngay từ đầu đã không thích ứng được đủ kiểu thì nay cũng bắt đầu quen.
“Phong thủy luân chuyển.” Liêu Như Ninh nhìn Kim Kha bắt đầu uống thuốc, cậu ta mang theo giọng cười trên nỗi đau của người khác lắc lư bên cạnh.
“Hai ngày trước không phải vẫn tốt à?” Vệ Tam đi ra khỏi phòng và thuận miệng hỏi, hiện tại chỉ huy toàn dễ mắc bệnh như vậy?
Kim Kha quấn chăn mỏng: “Cảm giác dùng quá mức trong phòng huấn luyện, đi ra đỡ không nổi.”
Gần đây cậu ấy đã được huấn luyện để cho cảm giác tấn công, cậu muốn tăng sức lên để không làm liên lụy đến đội ngũ, nhất là không thể bị động như ở đấu trường thung lũng mưa được.
“Tụi này đi huấn luyện.” Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn là người đầu tiên đi ra ngoài.
Liêu Như Ninh vào phòng mình ôm chăn ra ném cho Kim Kha, lúc này mới rời đi.
Chương trình học của ba người có chút khác biệt, nhất là Vệ Tam còn có huấn luyện thêm, nên rất nhanh họ đã tách ra. Cả đường này cô còn phải chạy bộ mới có thời gian bắt kịp khóa huấn luyện tiếp theo.
Huấn luyện buổi chiều kết thúc, Vệ Tam chuẩn bị đi tìm Ứng Thành Hà nhưng trên đường gặp được thượng tá Lê Trạch. Anh mặc quân phục, bước đi vội vã, trên cổ áo còn dính chút máu.
“Vệ Tam.” Lê Trạch là người đầu tiên phát hiện Vệ Tam, anh gọi cô lại, “Gần đây huấn luyện thế nào?”
“Rất... tốt.” Vệ Tam bây giờ nhìn thấy Lê Trạch là trong đầu lại hiện hình ảnh Giải Ngữ Mạn đánh người, cô rất muốn hỏi anh một câu rằng cô Giải có đá ௱ôЛƓ anh hay không?
“Vừa rồi trên đường tôi có kiểm tra chương trình giảng dạy của em, như thế nào vẫn mãi sắp xếp như vậy?” Lê Trạch nhíu mày hỏi, “Còn chưa chọn thứ thích hợp?”
“Chọn cái gì?” Vẻ mặt Vệ Tam mờ mịt.
“Quên đi, đợi lát nữa tôi đi tìm thầy Hạng.” Lê Trạch tựa hồ đang vội vàng. Đi được hai bước, anh bỗng nhiên lui về, nhìn chằm chằm Vệ Tam, “Gần đây em lại làm cái gì, quầng thâm thấy rõ thế kia.”
Vệ Tam: “Căng thẳng, không ngủ được.”
Lê Trạch: “...” Lời này ai nói cũng có thể tin chỉ trừ mỗi Vệ Tam.
“Gần đây đừng làm bậy.” Anh cảnh báo xong một câu mới bước nhanh rời đi.
Vệ Tam không rõ, lắc đầu đi tới tòa nhà huấn luyện. Gõ cửa phòng Ứng Thành Hà, cô đi vào và nhạy bén phát hiện có gì khác biệt.
“Thầy Hạng và Ngư Thiên Hà đã đàm phán xong, hiện tại trong phòng đã bôi chất đặc thù, vừa đóng cửa là mở hộp che được.” Ứng Thành Hà lấy hộp ra, ý bảo Vệ Tam kiểm cửa nẽo chokỹ.
Vệ Tam đóng cửa lại thật cẩn thận và lại gần: “Cậu có hỏi sau khi lấy dịch màu tím ra thì còn để tới bao lâu dùng vẫn được?”
“Hỏi rồi.” Ứng Thành Hà lấy ra một cái vỏ cây mềm lớn màu xanh lá từ túi, “Bà ấy nói tất cả những thứ này đều được Ngư Thanh Phi để chung một chỗ. Dùng ống kim lấy dịch tím bên trong nấm, sau đó dùng cái này bọc đầu nấm là có thể bảo tồn, nhưng chỉ có thể giữ lại một năm. Sau một năm, hiệu suất của dịch tím sẽ dần tiêu tan.”
Nói xong, Ứng Thành Hà mở hộp che.
“Ọe!” Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Ứng Thành Hà vẫn bị mùi hỗn hợp giữa hôi và thơm nồng đậm xộc vào đầy mũi. Anh nhợn một tiếng, không khỏi lui ra sau một bước, giơ tay che mũi lại.
Vệ Tam ngược lại không có phản ứng gì, cô cô tiến lên một bước đưa tay chọc chọc nấm dịch tím rồi lập tức xích lại gần ngửi ngửi: “Mùi thối truyền tới từ gốc rễ, mùi thơm chắc là từ trên đầu nấm phát ra.”
Ứng Thành Hà đã xoay người mò được một cái mặt nạ. Anh nghe vậy bèn lập tức mở quang não ghi lại, thuận tiện chụp ảnh nấm dịch tím.
Vệ Tam mang theo một chiếc thước mềm để đo kích thước, cô đọc cho anh ghi chép. Làm xong những thứ này, nấm đã được cất đi, cô còn phải tiếp tục học cấu tạo cơ giáp.
Ngư Thanh Phi dạy kiêủ vừa nhảy chỗ vừa rải rác khiến Vệ Tam Học hơi vất vả. Nhưng mà sau khi thích ứng được thì cô còn có thể theo kịp.
Cô ở bên trong bốn tiếng đồng hồ mới đi ra, như thường lệ cô lắc lư một hồi mới tháo mũ kết nối não: “Thành Hà, chuyện cơ giáp chống đông cậu làm thế nào?”
“Chỉ có thể ép đến 0. 08%.” Ứng Thành Hà tra xét không ít tư liệu, hiện tại chỉ có thể làm được đến mức này.
Vệ Tam đi đến bên cạnh Ứng Thành Hà, đưa tay di chuyển phần tiết diện cơ giáp mà anh đã thiết kế cải tạo: “Vừa rồi ở bên trong tôi nhìn thấy Ngư Thanh Phi cũng từng đến Sao Phàm Hàn, ông ấy làm chút thay đổi ở trên động cơ. Chúng ta không có nhiều vật liệu như vậy, nhưng cũng có thể thử một tí xem.”
Cũng không phải Ngư Thanh Phi dạy cô mà là giữa chừng ông ấy nói mệt mỏi rồi ngồi trở lại bàn, bắt đầu cải tạo cơ giáp của mình. Lần sau xuất hiện đã ở Sao Phàm Hàn.
Vệ Tam nhìn thấy một chút, phần lớn đọc không hiểu nhưng có mấy chỗ cũng hiểu, đúng lúc cho cô gợi ý.
Ứng Thành Hà nhìn Vệ Tam ᴆụng mấy chỗ đó: “Cố ý tạo thành động cơ quá nóng, tăng nhiệt độ bên trong cơ giáp, triệt tiêu tỷ lệ giảm hiệu suất cơ động?”
“Làm như vậy sẽ tạo gánh nặng cho động cơ, vì vậy chỉ có thể dùng tạm thôi.” Vệ Tam đưa ra đề xuất thay đổi này thì có hiệu quả rõ ràng nhưng nhược điểm cũng rõ chẳng kém.
“Tôi thử xem.” Ứng Thành Hà nhìn chằm chằm vào bộ phận cơ giáp trên quang não suy nghĩ một lúc lâu, anh bắt đầu kiểm tra nhiệt độ động cơ ở điểm giới hạn nào sẽ thích hợp nhất.
Vệ Tam thì đứng ở bên cạnh tra tài liệu cơ giáp. Trong tay cô có một bộ xương vô tướng nay thêm nấm dịch tím, nên bây giờ cô cần chọn vỏ cơ giáp và các bộ phận khác.
Về phần thiết kế loại cơ giáp gì, trong đầu cô mơ hồ có ý nghĩ.
Hai người này, một không ngừng kiểm tra, một bắt đầu vẽ phác họa.
Tối hôm đó hai người đều không rời đi. Đến hai giờ sáng, Ứng Thành Hà đưa tay vuốt mặt, anh tỉnh táo hơn đôi chút: “Đã đến lúc chúng ta phải về rồi.”
Vệ Tam nửa dựa vào tường, một đầu gối cong lên, bản vẽ đặt trên đầu gối, cô cúi đầu nhanh chóng vẽ cái gì đó mà chẳng nghe thấy Ứng Thành Hà nói chuyện.
“Vệ Tam, chúng ta nên đi.” Ứng Thành Hà lại hô một tiếng, anh biết tật xấu của cơ giáp sư, chính anh cũng vậy, không làm xong là chả muốn làm chuyện khác. Nhưng ngày mai cậu ấy sẽ phải tập luyện rất nhiều.
“Chờ tôi năm phút.” Lần này Vệ Tam nghe thấy.
Tay cô vẫn còn vẽ và viết trên giấy, năm phút sau, cô đúng giờ dừng 乃út và đứng dậy: “Đi thôi.”
Vào cái giờ rạng sáng thế này về cơ bản là không còn ai ở tòa nhà huấn luyện.
“Tiết học nào Ngư Thanh Phi đi Sao Phàm Hàn?” Trên đường, Ứng Thành Hà hỏi ra nghi hoặc của mình.
“Ông ấy còn có tiết học nào nữa?” Vệ Tam không hiểu ý tứ của Ứng Thành Hà. Ngư Thanh Phi chỉ cho một phương hướng lớn, lại có một tiêu đề nhỏ, những thứ khác toàn là nói tùy ý, nghĩ đến cái gì là nói cái đó.
Ứng Thành Hà im lặng rồi mới cất tiếng: “... Trước đây tôi đã muốn hỏi, chương trình học của tụi mình không giống nhau lắm.”
Vệ Tam nói mấy chỗ Ngư Thanh Phi chỉ một ít nhưng anh chưa từng nghe qua.
“Sau khi cậu vào, ông ấy nói gì?” Vệ Tam hỏi anh.
Ứng Thành Hà đại khái nói một ít chuyện bên trong có cái gì, mỗi một phần được chia chi tiết, dùng với dáng vẻ bình thường giảng bài vân vân.
Vệ Tam càng nghe càng u mê: “Ông ấy giảng bài nhẹ nhàng bình thản á?”
Chẳng lẽ Ứng Thành Hà chưa từng thấy qua cảnh Ngư Thanh Phi vừa phân chia lông thú tinh thú máu chảy đầm đìa vừa giảng bài?
Cô thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng vết máu trên khuôn mặt của Ngư Thanh Phi.
Hai người cẩn thận so đôi chút, cuối cùng phát hiện ra rằng chả có chỗ nào trùng nhàu, thậm chí mấy năm tuổi tác cũng không khớp.
“Ngư Thanh Phi bốn mươi tuổi mới bắt đầu ghi âm giảng dạy, nhập vào trong chip.” Ứng Thành Hà khi*p sợ, khi nào còn có một Ngư Thanh Phi thời niên thiếu?
“Có nhiều lứa tuổi, nhưng chủ yếu là thanh niên.” Vệ Tam cẩn thận nhớ lại.
Hai người im lặng với nhau, cuối cùng Ứng Thành Hà suy đoán: “Có lẽ bởi vì cậu là cấp siêu 3S, khi đi vào đã kích hoạt giáo trình giảng dạy khác nhau.”
“Tôi đã chọn hướng dẫn cấp 3S.” Vệ Tam không thấy bất kỳ tùy chọn cấp siêu 3S nào.
Ứng Thành Hà cũng không rõ vì sao, toàn bộ chip não ở Liên bang cũng chỉ có năm cái. Chỉ cần kết nối với mũ kết nối não là có thể đi vào học tập, còn có thể tải lên ghi chú và tài liệu, nhưng không kết nối mạng và chỉ tồn tại trong chip.
“Đó là chuyện tốt.” Ứng Thành Hà, “Cậu có thể học được nhiều thứ hơn.”
Vệ Tam nghĩ thầm trong đầu, vì sao cô cảm thấy mình đang học tập phiên bản đầu tiên của Ngư Thanh Phi khi chả có kinh nghiệm giảng dạy.
Hai người trở về phòng lại thấy Kim Kha vẫn chưa ngủ.
“Sao cậu vẫn còn ở phòng khách?” Ứng Thành Hà đi qua đưa tay sờ trán Kim Kha, cậu ấy hạ sốt rồi.
Kim Kha nhìn quang não, giọng nói vì sốt cũng khàn khàn: “Ngày mai chỉ huy chính của năm trường ẽ đi ra ngoài kiểm tra sức khỏe. Tôi đang xem số liệu được bệnh viện thu nhận trong những năm gần đây ở Sao Phàm Hàn.”
Dưới tay chỉ huy chính có một nhóm người có thể tra các số liệu của mấy ngôi sao bất cứ lúc nào từ trường, nhằm cung cấp tin tức cho bọn họ.
Hoắc Tuyên Sơn cũng không ngủ, cậu ta đi ra khỏi phòng và mở quang não: “Ngoại trừ Lộ Thời Bạch của viện Bình Thông, chỉ huy chính của các trường quân sự khác cũng bị bệnh.”
“Không riêng chỉ huy tụi mình bị bệnh?” Vệ Tam nhướng mày, sao quá trùng hợp vậy.
“Gió lạnh của Sao Phàm Hàn hai năm nay có xu hướng tăng lên.” Kim Kha chuyển số liệu thống kê xong cho bọn họ xem, “Số lượng sinh viên quân sự tiếp nhận điều trị tại bệnh viện tăng lên từng năm, nhưng trước đó vẫn chưa có ai phát hiện.”
Hoàn cảnh khắc nghiệt Sao Phàm Hàn làm người muốn sống ở đây phải dựa vào công nghệ cao. Người bình thường ra vào có thiết bị nên chẳng cảm thấy thay đổi. Chỉ có những người xuất thân từ trường quân sự như viện Bình Thông hoặc muốn vào trường quân sự mới có thể không dựa vào thiết bị, cứng rắn chống đỡ.
Năm trường quân sự lần này có chỉ huy chính là cấp 3S hết, tới nơi này được mấy ngày đã cảm nhận được tình hình khí lạnh nặng hơn trước cả mấy người khác, cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng.
Chỉ huy chính cùng lúc xảy ra chuyện mới làm bên kia đoán có vấn đề. Tối nay họ họp khẩn cấp quyết định ngày mai cùng nhau đưa chỉ huy chính đi kiểm tra; đồng thời số liệu đo lường của các điểm kiểm tra và số liệu ghi lại những năm trước Sao Phàm Hàn cũng được gửi tới, để xem có phải hoàn cảnh thay đổi hay không.
“Liên bang gần đây rất loạn?” Vệ Tam đột nhiên hỏi.
Kim Kha ngẩng đầu: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Cậu ấy không nhận được tin gì cả.
“Trước đó gặp thượng tá Lê Trạch, anh ấy bảo gần đây tôi không được gây chuyện.” Vệ Tam bây giờ ngẫm lại mới phát hiện hai chữ “gần đây” kia cố ý nhấn mạnh, nhưng lúc ấy cô cho rằng ý của thượng tá là không nên để xảy ra chuyện gì trong cuộc thi.
“Các cậu huấn luyện như thường lệ.” Kim Kha nói xong nhịn không được ho khan vài tiếng, “Tôi điều tra lại.”
Ngày hôm sau, tin về chuyện chỉ huy chính bị bệnh đã lan rộng khắp sân tập.
“Chỉ huy đội tuyển trường hình như ổn, không có nhiều người bị bệnh lắm, không khác với giả đấu trước.” Những người có kinh nghiệm tham gia cuộc thi so sánh.
“Chỉ huy chính có cảm giác mạnh mẽ, lần này thêm chuyện tất cả đều là cấp 3S nên có cảm giác nhạy bén nhất với hoàn cảnh bên ngoài, chỉ sợ lần này thật sự có vấn đề.”
“Hình như chỉ huy chính viện Bình Thông không có việc gì.”
“Họ có lợi thế lớn.”
...
Năm chỉ huy chính đang trên đường đến bệnh viện. Bọn họ phân tán ngồi trong máy bay của mình, xung quanh bố trí cực kỳ nghiêm ngặt, mười thiếu tá vốn đang dọn dẹp sân thi đấu cũng được điều động tới hộ tống. Lê Trạch mặc dù được thăng chức thượng tá nhưng vẫn có mặt ở đó.
Kim Kha nhìn thượng tá Lê Trạch luôn cảnh giác đối diện cũng không mở miệng hỏi Liên bang gần đây có động thái bất thường hay không. Nếu không có người nói cho cậu biết thì hoặc là không muốn nói, hoặc là không có gì.
Cậu chỉ có thể thu thập thêm thông tin để suy tính.
“Đợi lát nữa các em sẽ vào cùng một tầng tiến hành kiểm tra, tầng đó đã được dọn trống rồi.” Lê Trạch đột nhiên quay đầu lại nhắc nhở, “Bên trong chỉ có nhân viên y tế, toàn bộ quá trình xét nghiệm vẫn tỉnh táo, ngoại trừ lấy máy thì không tiêm bất kỳ loại thuốc nào.”
Năm chỉ huy chính theo thông lệ sẽ trở thành nhóm quan trọng nhất của quân đội trong tương lai, vì vậy không thể có bất kỳ sai lầm nào trong thời gian này.
Đến bệnh viện, Kim Kha phát hiện không riêng gì tầng đó mà toàn bộ bệnh viện đã được dọn sạch, các tầng còn có nhân viên canh phòng hết.
Năm người lần lượt xuống được các thiếu tá xung quanh bảo vệ vào bệnh viện.
Ứng Tinh Quyết được bố trí ở giữa, Kim Kha đứng ở vị trí cuối cùng.
Năm người đi vào năm thang máy riêng biệt, hai phút sau đó đến cùng một tầng.
Ngoại trừ Lộ Thời Bạch, những người khác không có trạng thái tốt và Ứng Tinh Quyết cũng không ngoại lệ. Màu môi anh không có một chút hồng hào, màu da thậm chí trắng ệch có vẻ trong suốt.
“Vào đi.” Có năm bác sĩ đứng bên trong, họ bắt đầu yêu cầu các chỉ huy chính làm kiểm tra còn thiếu tá ở lại bên ngoài quan sát tình hình bên trong thông qua kính trong suốt.
Ban đầu Kim Kha định phát sóng trực tiếp chương trình kiểm tra của mình cho nhóm, kết quả là mới bấm mở quang não đã thấy tín hiệu liên lạc đã bị chặn.
Bác sĩ phụ trách kiểm tra cơ thể của cậu, cười qua lớp khẩu trang: “Toàn bộ tòa nhà không có tín hiệu, chỉ có họ có tín hiệu liên lạc chuyên dụng.”
Kim Kha nhìn ra ngoài theo ánh mắt của bác sĩ, là nhóm những thiếu tá bảo vệ bọn họ.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Hóa ra tôi đang sử dụng giáo trình chuột bạch. (??
? l)