Đao Vương - Chương 07

Tác giả: Thù Thiến

Lý Hàn Băng là người tập võ, mặc dù thương thế của hắn rất nặng, nhưng bởi vì hắn lấy nội lực thâm hậu chữa thương, cộng thêm dược liệu trân quý trợ giúp, thận thể rất mau hồi phục.
Không bao lâu, thân thể hắn đã không còn đáng ngại, đêm nay, thừa dịp Nhã Lệ ngủ say, hắn lần nữa lén vào Thẩm Thế Minh phủ đệ.
Lần này, hắn hết sức thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo hắn nhanh chóng đi tới Hoàng cung gặp Hoàng Thượng, đem tất cả chứng cứ chính xác giao cho hắn, đem chuyện này giải quyết.
Sáng sớm hôm sau, Lý Nhược Thủy liền phái người đi trước đón vợ chồng học sĩ đến kinh thành, cũng bắt đầu chuẩn bị hôn lễ hai người.
Hôm nay, hai huynh đệ trò chuyện trong thư phòng.
“Hàn Băng, ngươi thật không mời Vương gia cùng Vương phi làm người chủ hôn?”
Những lời này làm tâm Lý Hàn Băng trầm xuống, hắn nhếch miệng không trả lời.
“Hàn Băng?” Thấy không lời nào, Lý Nhược Thủy thúc giục
“Ngươi hẳn là hiểu ta nhất mới phải, người nghĩ ta có thể muốn mời bọn họ sao?”Lý Hàn Băng tức giận nói.
“Ngươi…” Hắn dĩ nhiên hiểu được, nhưng hắn cho là bấ kể thế nào. lất vợ là chuyện đại sự, nói cho cha mẹ biết cũng hông bị quở trách nhiều!
“Ta nghĩ, chuyện có thể sẽ không đơn giản như ngươi nghĩ vậy đâu.”
“Ngươi có ý gì?”
Lý Hàn Băng híp mắt nhìn về phía hắn, thấp giọng nguyền rủa: “Đáng ૮ɦếƭ! Chẳng lẽ ngươi nói cho bọn họ?”
“Không không không!” Lý Nhược Thủy hô, biểu tình như chịu oan uổng: “Ta không nói cho bọn họ.”
“Vậy thì tốt…”
“Nhưng là…”
“Hử?”
Lý Hàn Băng lại lần nữa nheo mắt, không nhịn được nói: “Nhưng là cái gì? Ta chán nói chuyện với ngươi, cứ luôn thích ấp a ấp úng, có chuyện gì một lần nói ra không phải thoải mái hơn nhiều sao?”
“Nhưng như vậy thì không hưởng thụ được niềm vui trêu chọc ngươi.”
Lý Nhược Thủy nhỏ giọng nói, lập tức rước lấy ánh mắt nhìn không vui của Lý Hàn Băng, hắn vội vàng giơ tay nói: “Tốt, tốt, ta nói là được.”
Vẫn chậm rãi chỉnh lại tay áo căn bản không có nếp nhăn nheo nào, Lý Hàn Băng lấy ánh mắt sắc bén cảnh cáo, nếu không nói hắn sẽ hất đầu bỏ đi, Lý Nhược Thủy mới nhanh chóng nói ra khỏi miệng.
“Chuyện người bị thương truyền thái y tới tai bọn họ, mấy ngày nay, trong phủ ta trên dưới bận rộn thay ngươi thu xếp hôn sự, bọn họ cũng không thể không biết, cho nên…”
Lý Nhược Thủy liếc nhìn sắc mặt khó coi của hắn, rất sợ hắn nổi nóng.
Ách, cúng không phải là hắn sợ người đệ đệ này! Mà là mỗi người đều có nỗi đau thầm kin nha, mà Vương gia cùng Vương phi đúng lúc lại là nỗi đau lớn nhất của hắn, hắn nói chuyện tự dưng phải cẩn thận một chút.
“Cho nên như thế nào?”
Đột nhiên giọng nói hắn trở nên trầm thấp biểu hiện tâm tình giờ phút này thật không tốt, nhưng hắn cố gắng khống chế không nổi nóng
“Cho nên hai ngày này bọn họ có thể sẽ qua.”
“Ý ngươi là, bọn họ sẽ đến tham dự hôn lễ của ta?”
Hắn cắn răng nói chuyện.
“Hẳn là như vậy.”
Lý Nhược Thủy cẩn thận nhìn, “Kia… Ngươi định làm thế nào?”
“Không làm thế nào cả.”
“A?” Lý Nhược Thủy dụi mắt, sợ mình nhìn lầm rồi, làm sao hắn có thể hít sâu một hơi, còn thể bình tĩnh nói chuyện?
Đệ đệ này chẳng lẽ đã thay đổi người? Hắn thật muốn cảm tạ Nhã Lệ đã cho Lý Hàn Băng tỉnh táo như thế, đến lúc đó Vương gia, Vương phi cùng hắn chạm mặt, tình cảm hẳn là cũng không thể khó như vậy.
“Hàn Băng.” Lúc này, Nhã Lệ đi đến, cũng gật đầu hỏi đối với Lý Nhược Thủy.
“Nhã Lệ, có chuyện gì?”
Đem Lý Nhược Thủy vứt qua một bên, Lý Hàn Băng thật cao hứng khi có thể nhìn thấy nàng, để cho hắn không nghĩ đến những chuyện không vui nữa.
“Chàng nói mấy ngày qua thừa dịp cha mẹ thi*p tới kinh đo và vùng lân cận trước, dẫn thi*p đi chung quanh dạo một vòng.”
“Vậy hiện tại chúng ta đi! Ta thuận tiện dẫn nàng đến khách sạn nổi tiếng nhất trong kinh thành ăn.” Lý Hàn Băng nắm tay nàng muốn rời đi.
“Hàn Băng, đừng quên nói cho Nhã Lệ biết chuyện này, nàng có quyền được biết.” Lý Nhược Thủy vội vàng hướng hắn la to.
Lý Hàn Băng vốn buông lỏng mặt trong nháy mắt trở nên căng thẳng, hắn làm bộ không nghe thấy những lời này, lôi kéo Nhã Lệ đi ra ngoài.
Hai người ra khỏi phủ Tể tướng, đi trên đường.
“Nhược Thủy nói chuyện gì?”
Nhã Lệ, mở miệng hỏi.
Lý Hàn Băng mắt nhìn thẳng phía trước, cước bộ không ngừng, yên lặng một hồi lâu, phát hiện nàng chưa từ bỏ ý định vẫn nhìn hắn, chờ hắn trả lời, hắn mới khẽ thở dài nói: “Mây ngày nay cha mẹ ta có thể sẽ đến.”
“Chàng nói là bọn họ sẽ đến tham dự hôn lễ của chúng ta?” Cước bộ của nàng bỗng nhiên dừng lại, mở to mắt hỏi.
Hắn nắm tay nàng tiếp tục đi về phía trước, “Cha ta là nam nhân bá đạo thích chi phối người khác, từ nhỏ cuộc sống của ta đều do bọn họ an bài đường đi nước bước, cho nên ta không biết họ có phải là tới chúc phúc cho chúng ta .”
Lời của hắn làm lòng Nhã Lệ xẹt qua một tia bất an, “Ý của chàng là, bọn họ có thể không ủng hộ chúng ta thành thân?”
“Ta không cần, nàng để ý sao?” Lý Hàn Băng giống như lơ đãng hỏi, nhưng thật ra thì đáy lòng rất muốn biết đáp án của nàng.
“Thi*p chỉ quan tâm ý nghĩ của chàng, chỉ cần người chàng muốn cưới là thi*p, thi*p sẽ không để ý bọn họ nghĩ như thế nào, dù sao cũng là bởi vì bọn họ, mới có chàng ngày hôm nay.”
Lời của nàng làm cho hắn cảm động, có nàng, hận ý trong lòng hắn đối với bọn họ tựa hồ giảm đi rất nhiều.
“Vậy thì tốt, chúng ta đừng nói đến những chuyện không vui này, nàng nhìn xem, nới đó có bán mứt quả, nàng có muốn ăn không?” Hắn chỉ vào quán hàng rong bên đường hỏi.
Mứt quả đỏ tươi mê người kia dụ hoặc lấy nàng, làm cho nàng cơ hồ muốn chảy nước miếng, “Thi*p muốn ăn!”
Hắn mua một chuỗi cho nàng, thấy nàng ăn ngon, hắn cười hỏi: “Nàng chưa ăn qua mứt quả sao?”
Nàng ăn đầy miệng lắc đầu, đợi nuốt mứt quả vào bụng, nàng mới nói: “Thi*p rất ít có cơ hội ra đường, cơ hồ toàn đợi ở nhà.” Vì vậy trên đường các loại thức ăn vặt cùng trẻ nhỏ nô đùa đặc biệt hấp dẫn nàng.
Hắn gật đầu. Đúng rồi, nàng là thiên kim tiểu thư, ở trong nhà hắn là cửa lớn không đi, cửa sau không bước.
Đi dạo phố một lát, Lý Hàn Băng mang theo Nhã Lệ vào một gian khách điếm nổi danh.
Hắn chọn rất nhiều món ăn, rồi mới đưa tay lấy bỏ vào túi giấy đặt ở một góc bàn, đối với nàng cười nói: “Những thứ này giữ lại trở về ăn nữa, trước nếm thử những món ăn nổi tiếng ở nơi này .”
Nhã Lệ mỉm cười nhìn nói: “Chàng đối với kinh thành tựa hồ rất quen thuộc.”
“Đừng quên ta là người ở này, mặc dù mười lăm tuổi rời đi, nhưng trước kia ta thường trốn khỏi Vương phủ ra ngoài chơi đấy!”
Nghĩ đến những chuyện cũ khi còn bé, hắn như đứa trẻ lộ ra nụ cười ung dung. Hắn như vậy hấp dẫn lấy ánh mắt của nàng, “Không nghĩ tới lúc nhỏ chàng là một hài tử ham chơi.”
“Đúng! Cha ta quản giáo càng nghiêm, ta càng thích chạy ra bên ngoài.” Dĩ nhiên, phương diện học vấn hắn rất nghiêm túc, bởi vì hắn hết sức tôn kính cha, muôn biểu hiện tốt cho cha nhìn.
Ai ngờ… Hắn cười khổ, trong lòng cười nhạo mình ngu ngốc.
Nhã Lệ thấy hắn bỗng nhiên không nói lời nào, liền hỏi: “Chàng làm sao vậy?”
Xem ra, mỗi tiếng nói cử động của hắn đều không thóa khoát khỏi người nữ nhân hắn thương này! Mà hắn, tình nguyện bị nàng nhìn thấu.
“Không có gì.” Hắn lắc đầu lạnh nhạt nói.
Nàng muốn hỏi tiếp, tiểu thị đúng lúc mang đồ ăn tới, dời lực chú ý của nàng.
Nhìn từng món ăn thơm ngon, nàng không nhịn được nhúc nhích ngón trỏ.
Hắn giới thiệu cho nàng, đây là món vịt nướng vàng ruộm nom mền thơm phức, xảo cùng hoa sơn tô nom mền, đảo qua ba lần để giữ được sự tươi ngon giòn mền… (LN: *mắt sáng như sao, nước dãi chảy dòng dòng* thèm quá!!!, TN: lại đây ăn đồ ăn này t/y *cười*)
Mỗi một món ăn đều làm cho nàng rất ngon, làm nàng căng cứng bụng khỏi khách điếm.
Lý Hàn Băng mang nàng đến vùng lân cận tản bộ, thuận tiện mua một con diều, sau đó hai người mới cùng nhau trở về.
Đi vào phủ Tể tướng, Nhã Lệ đối với hắn cười nói: “Hôm nào nhớ dẫn thi*p đi thả diều đó!”
“Như vậy thì có vấn đề gì?”
Hai người thân mật nắm tay, vừa vào đại sảnh vừa nói chuyện.
“Rốt cuộc đã về rồi?” Bỗng nhiên một tiếng nói rất có uy nghiêm vang lên, làm bọn họ dừng lại.
Nhã Lệ vẻ mặt chẳng việc gì, nàng cũng không nhận ra người trung niên nam nhân quần áo sáng sủa nhìn hết sức nghiêm nghị kia. Nàng quay đầu nhìn về phía Lý Hàn Băng, phát hiện sắc mặt của hắn trở nên hết sức khó coi.
Lý Hàn Băng lôi kéo nàng, xoay người rời đại sảnh.
“Đứng lại! Đây là thái độ khi người nhìn thấy cha mẹ sao?”
Thanh âm của hắn tuy lớn, nhưng không có cách nào ngăn cản được ςướק bộ của Lý Hàn Băng, Nhã Lệ hết sức kinh ngạc, thì ra đó là Vương gia.
“Băng Nhi, van cầu ngươi cùng mẹ nói chuyện, không nên không để ý đến chúng ta, được không?” Cũng là một thân quần áo hoa lệ, phát ra hơi thở tôn quý, nói chuyện ôn hòa mỹ lệ chính là Vương phi, mặc dù đã có tuổi, nhưng vẫn rất mê người.
Giờ phút này vẻ nặt của nàng là vẻ mặt cầu khẩn, thấy Vương gia không cách nào giữ hắn lại được, nàng mới vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Lý Hàn Băng nghe Vương phi gọi nhũ danh của hắn, thân thể không tránh khỏi chấn động, Nhã lệ bên cạnh rõ ràng cảm nhận được phản ứng của hắn, thấy hắn hờ hững lướt qua Vương phi một cái, lại muốn đi ra ngoài.
Nhã Lệ kéo tay hắn nhẹ nhàng khuyên, trong mắt còn có một tia khẩn cầu: “Hàn Băng, nếu Vương gia cùng Vương phi tới đây tìm chàng, thi*p nghĩ hay là chàng hãy xem bọn họ có chuyện gì rồi hãy quyết định có gặp họ nữa hay không, được không?”
Nàng hiểu, mặc dù hắn hận bọn họ, chán ghét hai người bọn họ hư tình giả ý, nhưng hắn vẫn còn quan tâm tới bọn họ, vì mặc kệ họ có làm nhiều điều không phải, họ vẫn là cha mẹ của hắn. Hắn vuốt cằm, mang theo nàng bên cạnh ngồi xuống ghế: “Được rồi, hai người có chuyện gì mau nói đi.”
Cho đến khi Nhã Lệ mở miệng, thuyết phục con bọn họ ở lại cùng bọn họ nói chuyện, Vương gia cùng Vương phi lúc này mới nhìn thấy sự tồn tại của nàng. Nữ hài tử dáng vẻ động lòng người này, là người mà nhi tử của bọn họ thích?
Thật đáng tiếc, nếu không phải trong lòng bọn họ đã chọn sẵn con dâu, bọn họ có thể sẽ đồng ý cho nhi tử cưới nàng. Hai vợ chồng đồng thời nghĩ vậy.
“Băng Nhi, nghe nói ngươi lần trước bị thương, hiện tại như thế nào?” Vương phi mở miệng hỏi trước.
“Lúc này mới đến quan tâm không phải đã quá muộn sao?”
Lý Hàn Băng cười lạnh một tiếng, lời giễu cợt theo bản năng thốt ra. Lời của hắn làm cho mặt Vương phi trắng bệch, Vương gia thì đứng lên, đang muốn nổi giận, Vương phi vội vàng yêu cầu hắn nhìn xuống.
Ánh mắt Nhã Lệ không đồng ý nhìn Lý Hàn Băng làm hắn mặc dù không vui, không tình nguyện gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu chút ít.
“Ta hiện rất tốt.” Hắn lấy giọng cứng đờ nói.
Một màn này rơi vào trong mắt của Vương gia cùng Vương phi, làm cho bọn họ cảm thấy được vị cô nương này có ảnh hưởng rất lớn đối với nhi tử của bọn họ.
Lý Nhược Thủy một bên sống ૮ɦếƭ mặc bay, xem ra lần này khẳng định sẽ có cao trào thay nhau nổi nên, không liếc không nhìn.
“Nghe nói người muốn thành hôn?” Vương phi lần nữa mở miệng hỏi.
Lý Hàn Băng vốn không muốn phản ứng, bị Nhã Lệ đẩy, hắn mới lạnh lùng lên tiếng: “Ừ”
Nhìn thái đọ xa cách như vậy, Vương phi cũng không dám nói thêm điều gì, dù sao cũng là bọn họ trước thật có lỗi với hắn.
“Chúng ta không đồng ý hôn sự này.” Vương gia cương ngạnh nói.
“Ô? Dựa vào cái gì?”
Lý Hàn Băng đang nghe lời nói bá đạo này tức giận hoàn toàn bị nổi lên.
“Dựa vào ta là cha ngươi, hôn nhân đại sự của ngươi chúng ta đã thay ngươi quyết định rất tốt, đối phương là Công chúa Chiêu Tuyết.” Vương gia dùng giọng nói không dung tha đối với hắn mà nói.
Lời của Vương gia làm Nhã Lệ chấn động một chút, bất an nhìn về phía Lý Hàn Băng.
Hắn trả lại ánh mắt an ủi, sau đó đối với Vương gia nói: “Đó là chuyện của người, không liên quan đến ta.”
“Ngươi…”
Vương gia vốn là tràn đầy tức giận nhanh chóng xảo trá cười: “Chuyện này không cho ngươi khước từ, Hoàng thượng đã tứ hôn.”
Nhã Lệ liếc mắt, Lý Hàn Băng vẫn là một gương mặt lạnh lùng: “Ta sẽ không cưới công chúa kia.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?”
Mặt Vương gia biến sắc, không nghĩ tới đứa con trai này lại phản nghịch như vậy.
“Có phải kháng chỉ hay không còn không chắc.”
Bộ dáng hắn như đã định liệu trước, thật giống như hoàn toàn không để ý đến thánh chỉ kia
“Băng Nhi, mẹ cùng Công chúa Chiêu Tuyết đã gặp mặt, nàng là một người dịu dàng, tương lai các ngươi nhất định là một đôi vợ chồng âи áι được người người ca ngợi.” Vương phi dùng lời ngon ngọt khuyên bảo.
Lý Hàn Băn đứng lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Nhã Lệ, giọng lạnh lẽo đối với bọn họ nói: “Giống như các người vợ chồng âи áι bằng mặt không bằng lòng? Ta nghĩ, người kia giữ lại cho các người đối tốt là đủ rồi.”
Không đợi bọn họ nói gì nữa, hắn lập tức nắm Nhã Lệ rời khỏi đại sảnh.
….
Trở lại Thủy Dạng Lâu, Nhã Lệ nhìn mặt hắn căng thẳng, sau một hồi suy nghĩ, nàng đối với hắn mở miệng nói: “Chàng nhất định cưới Công chúa Chiêu Tuyết.” Mặc dù nàng hiểu như vậy là vì tốt cho hắn, nhưng lòng ủa nàng đau quá.
Lý Hàn Băng ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng, “Nàng nói cái gì? Nàng muốn đem ta giao cho nữ nhân khác?”
Gặp vẻ mặt hung dữ, nàng cong miệng lên bộ dạng ủy khuất, “Thi*p cũng không muốn như vậy, nhưng đay là thánh chỉ! Ai có thể kháng cự nó?”
“Ta có thể.”
Khẩu khí kiên định của hắn làm nàng kinh ngạc: “Cái gì?”
“Chờ cha mẹ nàng tới, chúng ta lập tức thành thân, về phần thánh chỉ, nó không thể làm gì đối với ta.”
Hắn đứng lên đem nàng ôm vào lòng.
“Tại sao chàng tự tin như vậy?”
Nhìn ánh mắt lo sợ không yên của nàng, hắn thở dài nói: “Được rồi, ta cho nàng biết một chuyện, có lẽ nàng cũng không lo lắng như vậy.”
Hắn ngồi vào ghế, thuận tiện kéo nàng ngồi trên đùi hắn. “Nàng cũng biết, nếu như cha ta mất, ta chính là người kế tục Vương vị, ngoại trừ việc đó, ta cùng Hoàng Thượng có quan hệ cá nhân rất mật thiết, công thêm võ nghệ của ta rất cao, cho nên phong ta làm Nhất phẩm đới đao hộ vệ, âm thầm thay hắn làm chút chuyện không thể quang minh chính đại làm.”
“ Nhất phẩm đới đao hộ vệ?”
Nhã Lệ rất kinh ngạc, nàng không thể ngờ người nàng yêu lại là người tài giỏi như thế.
“Đúng!” Hắn thở dài, “Ta còn là võ tể tướng đấy!”
“Võ tể tướng?”
Nàng không giải thích được nháy mắt hỏi. Nàng chỉ nghe qua Tể tướng, không biết Tể tướng còn phải phân ra văn võ.
“Đó là do hoàng thượng tùy hứng, miễn cưỡng thêm danh hiệu trên người ta. Hắn cho là Nhược Thủy bày mưu tính kế, là Văn Tể tướng của hắn, phương diện võ công ta tương đối am hiểu, cho nên…” Hắn cũng rất không muốn nha!
Nghe thấy hắn dùng giọng nói khôi hài hình dung Hoàng Thượng, nàng khe mỉm cười. “Bản thân thi*p cho là Hoàng Thượng rất đáng yêu.”
“Đáng yêu? Nếu hắn nghe được nàng nói như vậy, khẳng định sẽ không biết nên khóc hay nên cười. Nếu hắn biết ta cưới nàng, nhất định sẽ không ban thánh chỉ này.”
“Đúng rồi, chàng còn chưa nói chàng làm sao có thể thoát thân?” Nói đến thánh chỉ, nàng lập tức trở lại chủ đề vừa nói đến.
Lý Hàn Băng lấy từ trong иgự¢ ra một khối kim bài “Đây là ngự tứ kim bài, chỉ cần đưa lệnh bài này ra, như hoàng thượng đích thân tới. Nàng cho là ý đồ mới của Hoàng Thượng hữu dụng hơn, hay ý đồ cũ được coi trọng hơn?”
Hắn dùng giọng nói ranh mãnh, trong lời nói hàm ý khiến cho Nhã Lệ hiểu rõ cười.
“Vậy nàng còn muốn đem ta cho những nữ nhân khác sao?”
“Dĩ nhiên không, chàng lả của thi*p.”
Nàng lấy giọng công khai nói với hắn, sau đó kéo đầu hắn xuống, đem môi đặt lên môi hắn. Lý Hàn Băng vui vẻ tiếp nhận sự chủ động của nàng, tay vì lẫn nhau mà cởi bỏ quần áo.
Bởi vì chia lìa nhiều ngày, trên người hắn ngày trước lại có thương tích, hồi lâu không có thân mật ᴆụng chạm cho nên hai người cũng lộ ra vẻ khẩn cấp, phảng phất muốn đối phương dung nhập vào cơ thể mình. Bọn họ lời lẽ tương đồng, giống như nghe đươc tiếng tim đập thình thịch của lẫn nhau.
Nhiệt tình không ngừng thiêu đốt, hai người từ ghế chuyển qua bàn, rồi qua giường, cùng nhau tạo ra một khúc nhạc hòa quyện cảm động. Bọn họ hoan ái kịch liệt cuồng dã đòi hỏi đối phương đồng thời hưởng thụ khoái cảm làm người ta mất hồn kia…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc