Đao Vương - Chương 01

Tác giả: Thù Thiến

Võ Lâm minh chủ— Chu Thạch Toàn đột nhiên ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử, làm cho võ lâm luôn rầm rầm xoay chuyển, khó mà bình lặng lại nhấc lên làn sóng. Sự kiện này làm chấn động cả Võ lâm, theo lý mà nói nên có một câu trả lời thích hợp, để lòng người an ổn.
Nhưng mà không biết vì sao, thủy chung không có dấu vết để lại làm cho người ta tìm hiểu, vì thế nhân mã chính, tà đạo phỏng đoán cùng phân tranh.
Đến tột cùng, Võ Lâm minh chủ là vì nguyên nhân gì mà ૮ɦếƭ? Là sinh bệnh? Là ngoài ý muốn? Hay bị ám sát? Mọi người đều tự hỏi, nhưng là không ai biết……
Tuy rằng, sự kiện này đã dẫn đến rất nhiều hỗn loạn, nhưng nghi vấn vẫn là nghi vấn, quan trọng nhất là mau chóng tìm ra Võ Lâm minh chủ mới. Nếu không, không có ai đừng ra chủ trì chính nghĩa cùng công đạo, Võ Lâm sẽ rung chuyển bất an.
Đồng thời, mọi người vẫn để ý , việc Võ Lâm minh chủ ૮ɦếƭ có phải là một âm mưu nào đó? Những ngày tháng bình thản của giang hồ có cấm dứt?
Mà những người có ý định bước lên ngôi vi Minh Chủ, có thể làm nhấc lên một hồi Tinh Phong Huyết Vũ?
Những kẻ ngầm mưu đồ gây rối đã sớm bị các phái đối động thủ, vì làm cho các đại môn phái để được khâm phục.
Chưởng môn các phái vì duy hộ an toàn Võ Lâm, liên tiếp mở ra các cuộc thương thảo, mau chóng tuyển ra Võ Lâm minh chủ, nhưng liên tiếp bị cản trở, mọi người ủ rũ nhức đầu.
Trong lúc vô kế khả thi, lại xuất hiện năm nam nhân đến từ khu vực bất đồng, bọn họ xuất hiện tạo ra giúp đỡ tích cực cho thế cục này.
Năm nam nhân thần bí khó lường, lại có võ nghệ cao cường, sư thừa đồng môn, vì thế hiến ra năng lực, nhân sĩ giang hồ vì gọi họ bằng những tên gọi đặc biệt, phân thành—
Vũ Vương— Tả Dực, hai mươi tám tuổi, Đại sư huynh, tóc đen mắt đen, má phải có vết sẹo, lại càng tăng thêm sức quyến rũ nam tính, hơi thở lãnh mạc vô tình, nội công thượng thừa, chiêu thức tinh diệu.
Hắn ít lời lại âm thầm, hỉ giận bất thường, dáng vẻ tôn quý, khí thế làm người ta kiêng kị.
Đồn rằng hắn là Thiếu Trang chủ Tả Sứ Sơn Trang tiếng tăm lừng lẫy, nhưng không ai chứng thực được.
Tả Dực xuất hiện tại Chiết Giang, thường xuyên ra tay giúp đỡ Diêm Bang, cùng những người dân sinh tồn trên biển.
Thiên Vương— Bạch Tinh Vũ, Nhị sư đệ, hai mươi lăm tuổi, ngân phát, mắt đen, diện mạo tuấn mỹ, môi hồng răng trắng. (Phát: Tóc )
Tinh thông Kỳ môn độn giáp, có thể xem rõ tinh đoạn cát hung, sửa dở thành hay, mặc dù không tinh thông võ học, nhưng này điểm huyệt cùng thuật ẩn thân (Thuật tàng hình, che giấu ) khó ngời địch nổi.
Mặc kệ nam nữ đều đối hắn si mê, nghĩ lầm hắn cá tính tốt liền dễ dàng theo đuổi, kỳ thật, hắn đã sớm nhìn ra ai có ý đồ mà chạy mất.
Truyền thuyết hắn là một cái cô nhi, luôn độc lai độc vãng. (Một thân một mình )
Hắn thường lui tới Thục Sơn, cũng thường thay người ta bói toán, giải thích nghi hoặc.
Đao Vương— Lý Hàn Băng, hai mươi ba tuổi, Tam sư đệ, hồng phát, mắt đen, tính cách tục tằng, hỏa bạo, vô tính nhẫn nại.
Trên vai luôn khiêng đại đao, dũng cảm không kiềm chế được, hơn nữa khi vung đao lên, khí thế lại kinh người, làm người ta phải nể phục.
Đại đao trên tay, giống như hòa hợp nhất thể, coi như trời sinh. Động tác vung đao chỉ có thể dùng ba chữ đến hình dung— Mau, ngoan, chuẩn.
Thân thế bí ẩn, chỉ biết là có sư phụ cùng cái khác bốn sư huynh đệ.
Giang Tô là của Lý Hàn Băng.
Kì Vương— Trầm Thiểu Phong, Tứ sư đệ, hai mươi tuổi, tóc đen mắt đen, bộ dạng tuấn tú anh tuấn, nhưng cá tính nội liễm, trầm ổn, thâm trầm, không giống như là hai mươi tuổi trẻ tuổi, mà có trí tuệt của những người ba mươi tuổi.
Kì tài cao thâm, đến nay chưa người có thể đả bại hắn, cho dù là được Hoàng Thượng phong làm Kì Thánh- Lý Thánh Kinh cùng hắn giao thủ, cũng vẫn đại bại.
Nghe đồn hắn có thể lấy quân cờ đả thương người, mỗi khỏa kì đều có thể trở thành lợi khí. (Kì: Cờ. Lợi khí: Vũ khí sắc bén )
Tuổi còn trẻ nhưng đã là Cốc chủ Nguyệt Ẩn Sơn Cốc, nắm giữ mạch máu kinh tế toàn Kinh thành. Cho nên được mọi ngời tôn sùng, đến cả Quan phụ mẫu đều kính nể ba phần.
Nữ nhân trong cốc mỗi người đều xinh đẹp động lòng người, về phần có bao nhiêu mĩ lệ, ai cũng xôn xao.
Đại bộ phận thời gian hắn đều ẩn thân trong Nguyệt Ẩn Sơn Cốc.
Tiêu Vương– Giang Nhược Viễn, Tiểu sư đệ, ba mươi tuổi, tóc đen ngân mâu, luôn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, cho nên không ai biết biết diện mạo ra sao. (Mâu: Mắt)
Cá tính biến hoá kỳ lạ khó lường, luôn luôn hơi thở u buồn, làm người ta không thể không thừa nhận một cỗ tình cảm đau thương.
Một chiếc sao dài không rời khỏi người, thổi ra tiếng nhạc làm nghe tỳ nó mà xao động, vì nhạc mà bi, mà hỉ, mà nộ, có thể dễ dàng thao túng cảm xúc. (Bi: Buồn, hỉ: vui, nộ: giận )
Hắn đứng đầu Cửu Dương, sở hữu hơn trăm người, toàn dựa vào hắn mà sống. Đồn rắng không nữ nhân nào có thể lại gần hắn, bởi vì hắn chán ghét nữ nhân.
Hắn thường ở Nguyệt Mi đảo, giúp cư dân đánh lui những kẻ mơ ước làm chủ nơi này, làm cho họ có cuộc sống bình thả, an tường.
Ngũ Vương sư thừa đồng môn, nghe nói là tri tâm chí hữu, nhưng sự thật như thế nào, không thể nào biết được. (Sư thừa đồng môn: Cùng một thầy, chí hữu: bạn bè tốt.)
Chuyện về nhân duyên của Ngũ Vương làm mọi ngời tò mò, đều bị nhân sĩ giang hồ ước đoán……
*****
Tô Châu là nơi phong cảnh tú lệ vùng sông nước, du khách mặc khách đến đây, đều bị say mê bởi cảnh đẹp hấp dẫn của Giang Nam.
Có một lão học sĩ ngay thẳng trung thực, khi năm mươi tuổi liền từ quan thoái ẩn đến Tô Châu.
Lão học sĩ tên là Liễu Hàn Lâm, có duy nhất một nhi nữ. Nghe nói Liễu tiểu thư không chỉ có bộ dạng tú lệ động lòng người, lại còn tràn đầy tài hoa, là thiên kim tiểu thư dịu dàng, nhu mì, tao nhã.
Tô Châu dân chúng thập phần tôn kính Liễu học sĩ coi như người một nhà, bất quá, gần đây phát sinh một đại sự, làm cho đám dân chúng cùng ồn ào huyên náo đàm luận.
Liễu học sĩ bị vu khống thông đồng với địch phản quốc, như thế đắc tội danh trọng đại, khiến cho Tô Châu phủ nha không thể không trước đưa lão bắt bớ bỏ tù.
Đương kim hoàng thượng vẫn thập phần kính trọng Liễu học sĩ, đối chuyện này cực làm trọng thị, quyết định tự mình thẩm vấn.
Hoàng Thượng biết Liễu học sĩ là văn nhân cứng cỏi, không có khả năng thông đồng với địch phản quốc, nhưng là lại có sự thật chứng minh lão cùng địch quốc có qua lại, thật là làm Ngài khó xử.
Nhưng vào lúc này, Hoàng Thượng nhận được một phong thư mật hàm. Nếu Ngài cho Liễu học sĩ một tháng thời gian, đến lúc đó tự nhiên có chứng cớ chứng minh Liễu học sĩ trong sạch. Phong thư này được kí tên bởi một vị lão nhân trên giang hồ thập phần làm người ta kính trọng, bởi vậy Hoàng Thượng tự nhiên đợi tin.
Thế là, Ngài hạ chỉ phái bốn gã hộ vệ tiến đến Tô Châu phủ nha áp giải Liễu học sĩ đến kinh thành, về phương diện khác cũng là phải bảo vệ Liễu học sĩ an toàn, chờ đợi chứng cớ xuất hiện.
~~~~
Trên dưới Liễu phủ từ Liễu phu nhân, Liễu tiểu thư đến quản gia cùng nô bộc, người người đều mặt mày cau có, toàn bộ Liễu phủ như bị trùm kín bởi mây đen sương mù.
Liễu Nhã Lệ nhìn mẫu thân khuôn mặt tái nhợt cùng biểu tình dại ra, không khỏi nhăn lại đôi mi thanh tú, chậm rãi đi đến bên người nàng.
“Nương, người như vậy không ăn không ngủ, thân thể như thế nào chịu nổi đâu? Ăn một chút gì được không?”
Liễu phu nhân trên mặt biểu tình là đờ đẫn , cả người hoàn toàn bất động, tựa hồ không có nghe thấy lời nói của nữ nhi.
Nhã Lệ thấy mẫu thân như thế, khẽ thở dài nói: “Nương, người ăn một chút gì, đi nghỉ ngơi một chút, nữ nhi nghĩ biện pháp đến ngục trung gặp cha một lần.”
Những lời này khiến cho Liễu phu nhân chú ý, nàng kích động hỏi: “Thật vậy chăng? Lệ nhi, ngươi có biện pháp gặp cha ngươi một lần?”
“Nương, con sẽ nghĩ biện pháp , hiện tại ngươi ăn một chút gì, ân?”
Liễu phu nhân dưới sự khuyên bảo của nữ nhi, ăn một chút này nọ rồi mới trở lại trong phòng ngủ. Từ khi gặp chuyện không may đến nay đã ba ngày, Liễu phu nhân chưa từng hảo hảo yên giấc. Nghe được nữ nhi nói có thể nhìn thấy trượng phu, lòng của nàng lý cuối cùng cũng kiên đinh một chút.
Sau khi mẫu thân được nha hoàn nâng vào phòng nghỉ ngơi, Nhã Lệ vội vàng gọi tới quản gia.:
“Vạn thúc.”
“Tiểu thư, có cái gì phân phó?” Vạn thúc tiến lên đáp.
“Có biện pháp gì hay không có thể cho ta đến nhà tù gặp cha một lần?”
“Cái này giao cho lão nô đến an bài.” Vạn thúc đáp ứng sau đó liền lui xuống.
Chiều muộn, Vạn thúc vội vàng trở lại Liễu phủ.
“Tiểu thư, lão nô đều an bài tốt lắm, phủ nha kính trọng lão gia là học sĩ có khí tiết cho nên đặc biệt dàn xếp, sẽ chấp thuận tiểu thư đi gặp lão gia một phen.”
“Cám ơn ngươi, Vạn thúc.” Nhã Lệ nghe vậy, vẻ mặt vui mừng.
“Đừng vội nói như vậy, ta đi theo lão gia bên người cũng có ba mươi năm, điểm ấy việc nhỏ không tính cái gì. Tiểu thư, chúng ta nhanh lên nhìn lão gia, nếu không sắc trời đều phải tối.”
Nhã Lệ gật gật đầu, lập tức cùng quản gia xuất môn.
~~~~
“Lệ nhi, ngươi – một cái cô nương gia như vậy xuất đầu lộ diện đi tìm một người nam nhân, nương cho rằng thật sự không ổn.” Liễu phu nhân phản đối nói.
Ngày hôm qua, Nhã Lệ đi vào ngục thăm hỏi phụ thân, hiểu được cha là bị người hãm hại, bị vu oan.
Liễu học sĩ nói cho nàng, có một lão giả lai vô ảnh khứ vô tung (lai vô ảnh khứ vô tung: đến vô ảnh đi vô tung), võ nghệ cao thâm nói cho phụ thân biết, người nhà của phụ thân phải mau đi tìm cho được một nam nhân trên vai luôn vác một thanh đại đao, được gọi là Hồng phát (tóc đỏ) Đao Vương.
Đao Vương nhất định có thể bắt được kẻ hãm hại phụ thân, lấy chứng cớ đến kinh thành đi thay phụ thân rửa sạch oan khuất, trả lại trong sạch cho phụ thân.
Liễu học sĩ mặc dù bán tín bán nghi, nhưng lão lại tìm không thấy những người khác hỗ trợ, đành phải nghe theo lời nói của lão giả, phân phó nữ nhi phái người đi truy tìm.
Nhã Lệ về nhà sau khi suy nghĩ một đêm, quyết định chính mình đi tìm vị nam tử kia.
“Nương, nữ nhi phải mau chóng đến tìm được nam nhân xưng Đao Vương, thời gian thực gấp gáp, cha bị áp giải đến kinh thành thời gian nhiều lắm chỉ có một tháng. Con không đi, ai tới bảo đảm tánh mạng cha đâu?”
“Nhưng là……” Liễu phu nhân là thực lo lắng an nguy của trượng phu, nhưng là an toàn của nữ nhi nàng cũng phải băn khoăn a.
“Nương, con biết người đang lo lắng cái gì, chỉ cần con mặc giả nam trang, tự nhiên có thể miễn đi một ít phiền toái, huống chi Tiểu Thúy hiểu được quyền cước công phu, chúng ta đủ để tự bảo vệ mình.”
Cha của nha hoàn Tiểu Thúy bên người là quán chủ một gian võ quán, khi nàng mười hai tuổi bị Gi*t bỏ mình, độc lưu nàng một người. May mắn được Liễu học sĩ thu lưu, luôn luôn tại bên người Nhã Lệ hầu hạ nàng, bảo hộ nàng.
Tiểu Thúy tiến lên một bước nói với Liễu phu nhân: “Phu nhân, thỉnh ngài không cần lo lắng, Tiểu Thúy nhất định hết sức bảo hộ tiểu thư, sẽ không làm cho nàng bị người khi dễ. Giờ này khắc này, cứu lão gia mới là tối trọng yếu a!”
Liễu phu nhân trong lòng mặc dù lo lắng, nhưng là hiểu được trừ bỏ nữ nhi, không còn có người khác có thể bang trợ trượng phu. Huống chi việc này cũng không thể đàng hoàng, miễn cho để lộ tin đồn làm cho kẻ ác cản trở. Nếu đúng như vậy thì đến lúc đó cũng thật khó ai giúp đỡ nổi.
Sau khi được Liễu phu nhân đáp ứng, Nhã Lệ cùng Tiểu Thúy rất nhanh thay nam trang, rời khỏi Liễu phủ tìm Đao Vương.
Hai người mất một ngày thời gian ở trong mỗi khách điếm tại thành Tô Châu hỏi han, nhưng là đều không có gặp qua người nam nhân tóc đỏ trên vai vác một thanh đại đao.
Sắc trời dần tối, cuối cùng các nàng đành phải tìm một gian khách điếm trú tạm, ngày mai lại tiếp tục tìm.
Giang Nam là nơi văn nhân tập trung, rất nhiều văn nhân nhã sĩ đều yêu thích đến Giang Nam thưởng thức phong cảnh tú lệ, hơn nữa bằng hữu thi ca giao tiếp rộng rãi cùng ngâm thi hát đối (cv là: quảng giao thi hữu, ngâm thi đối nghịch).
Bởi vậy khách điếm tửu lâu thường xuyên đón khách quý chật nhà, người đến ở vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, hai thiếu niên diện mạo tuấn tú đi vào một gian khách điếm.
Sau khi bọn họ dùng bữa xong, hướng tiểu nhị hỏi thăm nơi ở của nam tử tóc hồng, lại không thu hoạch được gì, thế là thất vọng rời đi.
Bọn họ không biết chính mình đã thành đối tượng mà kẻ ác tâm chuẩn bị xuống tay.
Hai người hướng ngoại ô đi, tới trước một miếu Quan Âm.
“Tiểu…… Thiếu gia.” Tiểu Thúy vội vàng sửa miệng, thấy bốn phía không có người, nàng nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: “Chúng ta đã tìm ba ngày, đi tới nơi này vẫn là tìm không thấy Đao Vương, hắn có thể hay không căn bản không ở Giang Nam?”
“Ta tin tưởng lời phụ thân nói, hắn nhất định ngay tại vùng Giang Nam này, chúng ta sẽ tìm xem, nói không chừng rất nhanh sẽ cho chúng ta tìm thấy.” Nhã Lệ thân mặc áo dài màu trắng, thoạt nhìn thập phần tuấn tú.
“Nếu thiếu gia nói như vậy, chúng ta nhanh lên đi thôi! Hy vọng có thể mau một chút đến thành trấn kế tiếp, tìm gian khách điếm kha khá ngủ trọ.” Hiện tại đã là buổi chiều, các nàng phải nhanh lên tìm được chỗ qua đêm, để muộn sẽ không tốt lắm.
Nhã Lệ gật gật đầu, đang muốn đi, bỗng nhiên phía trước hiện ra hai bóng người, một đôi trung niên nam nữ đi tới trước mặt bọn họ.
“Xin hỏi các ngươi có chuyện gì sao?” Nàng nghi hoặc hỏi.
Tiểu Thúy vẻ mặt cảnh giới che trước người nàng. “Đại thúc, đại thẩm, ngượng ngùng, các ngươi chắn đường đi chúng ta.” Hai người này bộ dạng lén lút, ánh mắt láo liêng, xem ra không phải là người tốt.
Sau khi hai người trao đổi ánh mắt, trung niên nữ tử cười nói với các nàng: “Vừa rồi chúng ta ở khách điếm nghe thấy hai vị công tử muốn tìm một nam nhân tóc hồng trên vai vác một thanh đại đao. Vừa lúc chúng ta mấy ngày trước đây đã gặp qua hắn, không bằng chúng ta mang hai vị đi tìm, như thế nào?”
Bên cạnh, trung niên nam tử gật gật đầu phụ họa lời của nàng, trong lòng cười thầm: bọn họ ở trên giang hồ lăn lộn hơn hai mươi năm, vừa thấy đã biết đây là hai đứa trẻ nữ phẫn nam trang, cái này bọn họ lại có thể kiếm một khoản.
Nhã Lệ dù sao cũng là thiên kim tiểu thư không ra khỏi đại môn (cửa lớn, hay cửa nhà ý ^^), vừa nghe đã có tin tức Đao Vương, trong lòng thập phần vui sướng, cũng bất chấp có cái gì kỳ quái, vội vàng nói: “Các ngươi biết hắn ở nơi nào?”
Thấy nàng khẩn cấp như thế, ttrung niên nữ tử tâm hỉ vui mừng, biết nàng đã mắc câu, vội vàng nói: “Là nha! Chúng ta, cái này, mang hai vị đi tìm đi.”
“Đa tạ hai vị nhiệt tâm, bất quá, thỉnh hai vị nói cho chúng ta biết nơi hắn ở, chúng ta tự mình đi tìm là được, không cần phiền toái hai vị.” Tiểu Thúy trước năm mười hai tuổi theo phụ thân chạy ngược chạy xuôi, so với Nhã Lệ kiến thức nhiều, bởi vậy ấn tượng đối với hai người này thình lình xuất hiện thì cảm thấy thập phần bất an.
Nhã Lệ nghe vậy, cho rằng Tiểu Thúy nói có lý, bởi vậy gật gật đầu.
“Nơi đó không tiện chỉ dẫn, vẫn là chúng ta mang bọn ngươi đi qua cho nhanh.” Trung niên nữ tử lời nói trong lúc đó hơi chút hiển lộ ra một tia không vui.
Điều này làm cho Tiểu Thúy càng thêm xác định hai người này trong lòng mang ý quỷ , nàng lớn tiếng đối bọn họ nói: “Theo ta thấy, các ngươi căn bản không biết Đao Vương ở nơi nào, chính là muốn gạt chúng ta đi?”
Nàng nói thẳng làm hai người sắc mặt nháy mắt xanh trắng lần lượt thay đổi.
Thấy các nàng bộ dáng mảnh mai, khẳng định không phải là đối thủ của bọn họ. Sau khi hai người lại trao đổi một ánh mắt thì trên sắc mặt cùng lộ ra âm độc.
“Hừ! Bị ngươi nha đầu kia phát giác cũng thế. Ta xem hai người các ngươi vẫn là ngoan ngoãn theo chúng ta đi có thể không cần chịu khổ.”
Nhã Lệ không nghĩ tới bọn họ nhưng lại nhìn thấu các nàng ngụy trang, cũng may mắn Tiểu Thúy tỉnh táo, mới không đến nỗi làm cho hai người lâm vào nguy hiểm.
“Nguyên lai các ngươi xem thấu chúng ta là nữ? Kia cũng tốt. Tiểu thư, ngươi lui ra sau, ta đến đối phó bọn họ.” Tiểu Thúy bảo Nhã Lệ trốn vào miếu Quan Âm, còn nàng một người có thể tới đối phó bọn họ.
“Tiểu Thúy, ngươi phải cẩn thận.” Nhã Lệ rất nhanh chạy vào miếu
“Tốt lắm! Ngươi nha đầu này được lắm, xem chúng ta như thế nào đối phó ngươi!”
Nói xong, hai người lập tức vây công Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy tuy rằng hiểu được quyền cước công phu, nhưng hai người cùng nhau vây công, nàng thể lực thật sự không thể chống đỡ lâu như vậy, có vẻ như bị áp đảo, làm Nhã Lệ lo lắng không thôi.
“Lão nhân, ngươi đi vào bắt cái nha đầu kia, nơi này lưu cho ta đối phó cũng được.”
Thấy trung niên nam tử kia muốn bắt tiểu thư, Tiểu Thúy trong lòng thập phần lo lắng, muốn ngăn cản, bất đắc dĩ lại bị trung niên nữ tử cuốn lấy, thoát thân không được.
Nhã Lệ thấy hắn chạy vào trong miếu, vội vàng xoay người muốn tìm cái địa phương trốn. Ánh mắt hướng bốn phía phiêu một vòng, phát hiện ở góc có nam tử trẻ tuổi đang nhắm mắt ngồi ở chỗ kia nghỉ ngơi. Nàng hai mắt sáng ngời, vội vàng chạy tới núp sau hắn , hy vọng như thế có thể ngăn cản trung niên nam tử kia xuống tay với nàng.
Nhưng trung niên căn bản mặc kệ cái nam tử trẻ tuổi, cứ đưa tay định bắt nàng. Ngay tại thời khắc nguy cấp này, nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên xuất thủ. Một thanh đại đao sáng choang đè lên trên cánh tay trung niên nam tử làm hắn sợ tới mức động cũng không dám động. (anh hùng cứu mỹ nhân a~~~)
Nhã Lệ nhắm tịt hai mắt, nghĩ đến chính mình sẽ gặp nạn. Một lát sau, không có nghe thấy động tĩnh gì, nàng mở mắt ra, chỉ thấy một thanh đại đao nằm ngang ở trước mặt đặt trên cánh tay trung niên nam tử kia. Nàng vui sướng không thôi, vội vàng nói với nam tử trẻ tuổi: “Cảm tạ công tử cứu, cứu ta!”
~~~~
Lúc này, Tiểu Thúy cùng trung niên nữ tử kia đánh vào trong chùa, thấy tiểu thư có người cứu, cuối cùng cũng an tâm.
Trung niên nữ tử kia thấy thế, lập tức bỏ Tiểu Thúy muốn đi giúp đồng bạn.
Chỉ thấy thanh đao của nam tử trẻ tuổi nhoáng lên (trong cv là: đao khởi đao lạc a), tóc trung niên nam tử rất nhanh rơi trên mặt đất.
“Lăn.”
Ngắn ngủn một chữ lại ẩn chứa vô cùng khí thế, hai người trung niên sợ tới mức tiếp tục động thủ cũng không dám, chật vật mà chạy.
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Tiểu Thúy vội vàng hướng Nhã Lệ chạy lại. (ớ Lệ tỷ đang phẫn nam trang mừ >.<)
Nhã Lệ lắc đầu, xem Tiểu Thúy lông tóc không chỗ nào bị thương, nàng cũng yên tâm không ít.
Nàng quay đầu về phía nam nhân ngồi dưới đất không chút động đậy, mái tóc đỏ trên đầu cùng thanh đại đao sáng choang trên vai kia đã biểu lộ thân phận hắn.
“Tiểu Thúy chúng ta tìm được rồi, chính là hắn”. Nàng cao hứng nói.
Tiểu Thúy nghe vậy nhìn về phía nam tử kia, phát hiện người các nàng thật sự muốn tìm ở trước mặt, trong lòng cũng thập phần cao hứng.
Nàng cùng Nhã Lệ sau đó liếc mắt một cái, hai người đồng thời quỳ trước mặt hắn.
Lí Hàn Băng đối với cử chỉ khó hiểu của các nàng hơi nhíu mày, đứng lên liền cất bước muốn rời đi.
Nhã Lệ thấy hắn không để ý tới các nàng, vội vàng lo lắng đối hắn nói: “Đao Vương, mời ngươi không cần đi, xin giúp cha ta, cứu cứu cha ta, van cầu ngươi!”
Nghe nàng gọi hắn Đao Vương, hắn có chút kinh ngạc, bởi vì rất ít người liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn là Đao Vương, nàng lại có thể nhận ra hắn.
Sau dừng một chút, hắn xoay người phủ vọng của các nàng, lấy giọng điệu không hề nhẫn nại nói với các nàng: “Các ngươi đứng lên trước, có chuyện gì đứng lên rồi nói sau.”
Thấy vẻ mặt hắn không kiên nhẫn, Nhã Lệ chạy nhanh đỡ Tiểu Thúy đứng lên.
Nàng còn chưa mở miệng, hắn liền hỏi: “Ngươi như thế nào biết ta là ai?”
Thế là Nhã Lệ đem truyện về phụ thân thuật lại cho hắn nghe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc