Tiêu Anh đi tới, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên.
Lam Tứ kéo cô qua, đặt dưới thân.
“Đã có ai chạm vào cô chưa?”
Tiêu Anh đỏ mặt, vội vàng lắc đầu. Lam Tứ tách hai chân cô ra, xé nội y in hình hoạt hình của cô, chỉnh chân cô vào một góc thích hợp.
Đẩy cánh hoa ra, cậu trực tiếp đưa Dụς ∀ọηg dâng trào của mình vào.
“A~~~” Tiêu Anh kêu lên thảm thiết, ngất đi.
Lam Tứ cầm lấy kiều đồn của cô mãnh liệt đưa đẩy. Nam căn thô to ra sức ra vào tiểu huyệt của thiếu nữ lúc này đã dính đầy mật dịch và máu tươi.
Thiếu niên không dừng lại. Màu máu càng thêm kích thích Dụς ∀ọηg của cậu.
Trước mắt cậu hiện lên một thân thể ướt sũng, khu rừng rậm rạp che khuất dòng suối, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu. Dường như người dưới thân cậu chính là cô gái đó.
Nam căn thô to không ngừng ra vào tiểu huyệt phấn nộn. Một dòng máu và mật dịch theo chỗ hai người kết hợp chảy ra.
“A~~ a~~~~” Tiêu Anh vì quá đau mà tỉnh lại. Cô hét lên, cảm nhận sự thống khổ và khoái hoạt trong cơ thể.
Móng tay cô đâm sâu vào thân thể thiếu niên, hạ thể cảm nhận nam căn ra vào càng ngày càng mãnh liệt.
Nhìn cảnh này, một dòng nước ấm chảy ra khỏi tiểu huyệt của Kiều Bối Nhi. Cô ՐêՈ Րỉ, quên chuyện vừa rồi, dán đôi môi đỏ mọng lên cái ௱ôЛƓ rắn chắc của thiếu niên đang chạy nước rút, hôn điên cuồng.
Cô đưa một tay lên âu yếm nhũ phong của mình, một tay khác thì trêu chọc hạ thân. Rồi cô đưa hai ngón tay vào tiểu huyệt, kịch liệt ra vào. Cô ưỡn người lên, phát ra từng tràng ՐêՈ Րỉ dâm đãng.
Lam Tứ đứng lên, dục hỏa không còn trong mắt. Cậu không thèm nhìn cảnh xuân của hai thiếu nữ trên cỏ mà xoay người, đi ra khỏi rừng cây nhỏ.
Không ai biết rằng đây là lần đầu tiên của cậu. Tình yêu không biến thành men say nhưng khiến cậu bước chân vào thế giới ma quỷ.
Kiều Bối Nhi vẫn ՐêՈ Րỉ, hưởng thụ cao trào do chính mình tạo ra. Tiêu Anh vẫn duy trì tư thế nằm trên cỏ. Quần áo phần trên của cô vẫn gọn gàng sạch sẽ nhưng hạ thân thì không có mảnh vải nào, hai chân không thể khép lại được. Tiểu huyệt giữa hai chân mềm mại của thiếu nữ vì làm việc quá độ mà đang co rút rất nhanh, một cỗ mật dịch chảy theo hai chân.
Cô không còn sức đứng lên nhưng trên mặt lại tràn đầy hạnh phúc.
Lam Tĩnh Nghi đẩy chăn ra, ngồi dậy. Cô vậy mà thi*p đi. Đây là phòng nghỉ trường dành cho trưởng bộ môn. Là Hàn Phong đã đưa cô tới đây nghỉ ngơi.
Nhìn đồng hồ, cô kinh hãi nhảy dựng lên. Tan học rồi!
Cô vuốt lại tóc, vội vàng chạy ra ngoài. Vừa chạy ra khỏi phòng thì phát hiện mình còn đang mặc đồ của Tiêu Anh.
Kỳ lạ, sao học trưởng còn chưa quay lại? Cô kinh hoàng nhìn xung quanh.
Có một tờ giấy đặt trên bàn bên cạnh giường. Cô đi tới, mở ra, trên đó là nét chữ rất đẹp: thấy em ngủ ngon quá nên không đành lòng quấy rầy. Hiệu trưởng sai anh ra đi dạy ở ngoài, không kịp nói với em. Nhớ phải chăm sóc mình thật tốt. Quần áo thì lúc anh trở về sẽ đưa cho em. Phong.
Làm sao bây giờ? Lam Tĩnh Nghi cắn môi, đi về phòng làm việc, cầm theo ví xuống lầu.
Lam Tĩnh Nghi đi ra khỏi cổng trường, liếc mắt một cái liền thấy Nạp Lan Địch.
Cậu thực sự rất thu hút. Cậu mặc một bộ tây trang màu trắng, khoanh hai tay vào nhau, đứng cạnh chiếc xe thể theo màu hồng. Đôi chân thon dài gác lên nhau. Khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người hoàn hảo, khí chất quý tộc tỏa ra cùng với mái tóc đen mượt càng làm cậu nổi bật.
Các cô gái đi ngang qua đều bước chậm lại, hoặc là giả đọc sách, hoặc là vài người túm tụm lại nói chuyện. Nhưng ánh mắt lại lén lút nhìn về phía Nạp Lan Địch.
Chàng trai đẹp trai này dù chỉ liếc nhìn một cái cũng đủ khiến các cô thấy hạnh phúc.
Nạp Lan Địch như nam châm thu hút rất nhiều nữ sinh lưu luyến bước chân. Lam Tĩnh Nghi không dám tới gần bởi vì những nữ sinh này tuy không phải học sinh của cô nhưng rất nhiều người biết cô.
Cô không muốn cho học sinh biết mình có quan hệ gì với Nạp Lan Địch. Cô cúi đầu, đi qua chiếc xe, thầm sợ Nạp Lan Địch sẽ xông lên kéo cô vào xe.
May mà cậu không làm vậy.
Nạp Lan Địch vào xe, lái theo cô. Ban đầu còn có rất nhiều nữ sinh chạy theo xe của cậu nhưng tất cả đều bị bỏ lại phía sau. Xe dừng lại bên cạnh Lam Tĩnh Nghi, “cạch” một tiếng, mở ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Nạp Lan Địch hé ra, “Vào xe”
Lam Tĩnh Nghi cắn môi rồi bước vào. Nạp Lan Địch lái xe, làm như không thấy cô vừa bước vào.
“Tôi…Quần áo của tôi bị ướt nên mượn của Tiêu Anh, a, Tiêu Anh là học trò của tôi. Hôm nay cô bé dạy tôi học bơi, tôi không nghĩ là…” Lam Tĩnh Nghi lặng lẽ nhìn Nạp Lan Địch.
Khuôn mặt thiếu niên lãnh khốc, không có biểu tình gì.
Cậu ta có đang nghe không? Cô nắm chặt hai tay, “Tôi đưa quần áo đi sấy rồi. Hiệu trưởng nói ngày mai đến lấy…”
Nạp Lan Địch vẫn không hề có phản ứng gì, dường như cô đang nói chuyện với không khí vậy. Giọng Lam Tĩnh Nghi nhỏ dần lại, cô cúi đầu.
Có lẽ cậu không để ý đến quần áo của cô đâu, chỉ vì cô quá căng thẳng nên giấu đầu lòi đuôi thôi.
“Cởi đồ ra”, im lặng hơn nửa ngày Nạp Lan Địch mới nói.
“Cái gì cơ?” Lam Tĩnh Nghi nhìn cậu.
“Cởi đồ ra” thiếu niên hình như đã mất kiên nhẫn, ánh mắt vẫn nhìn phía trước nhưng các ngón tay bởi vì nắm tay lái quá chặt mà trở nên trắng bệch.
“Tại sao…”
Bánh xe ma sát với mặt đường, xe dừng lại. Nạp Lan Địch xoay mặt qua, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Lam Tĩnh Nghi khiến cô thấy lạnh run.
“Có muốn tôi cởi giúp cô không?” Cậu nhẹ giọng nói xong thì như biến thành hổ dữ xông lên đầu hung ác, thuần thục xé quần áo trên người cô.
Trừ thét lên ra thì Lam Tĩnh Nghi không thể làm gì khác. Rất nhanh cô đã lõa thể trước mắt thiếu niên. Lam Tĩnh Nghi thu mình vào ghế, ôm đầu gối, dùng tư thế khuất nhục như vậy để phản kháng.
Nạp Lan Địch vứt quần áo lên ghế sau, “Sau này không được mặc quần áo của người khác”, nói đầy bá đạo xong, cậu ngồi lại vào chỗ, khởi động xe.
Chiếc xe thể thao màu hồng chạy như bay trên đường.
“Qua đây” Nạp Lan Địch chuyển tay lái, không nhìn cô mà chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ này.
Lam Tĩnh Nghi run lên.
Đôi mắt đen láy liếc sang, trong giọng nói mang theo nguy hiểm.
“Qua đây, không nghe thấy à?” cậu nhẹ chau mày, vỗ vỗ vào đầu gối mình.
Lam Tĩnh Nghi co người lại, cô chưa bao giờ sợ ai nhưng lại sợ cậu nhìn cô, sợ giọng nói của cậu, càng sợ mỗi một hành động của cậu. Cô di chuyển đến cạnh chân cậu mặc dù không hề tình nguyện.
Cô ngồi trên đầu gối cậu. Thiếu niên vươn một tay kéo một chân cô qua người mình.
Cô xích lõa, thân thể trắng nõn xinh xắn như một chú thỏ non điềm đạm đáng yêu. Mà thiếu niên dưới người cô thì quần áo chỉnh tề, tản ra hơi thở quý tộc ưu nhã.
Một tay Nạp Lan Địch cầm tay lái, thoải mái lái xe, một tay tựa như vô ý mà sờ lên иgự¢ cô. Cảm giác thật mềm mại đầy cảm xúc. Đôi mắt đen láy nhẹ nheo lại.
“A…” Lam Tĩnh Nghi ՐêՈ Րỉ tinh tế.
Tay thiếu niên trượt vào giữa hai chân cô, ngón tay thon dài tà mị trên chọc nơi tư mật nhất của cô. Nhưng mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào đường đi, giống như hoàn toàn chú tâm lái xe.
“A~~” Thân thể Lam Tĩnh Nghi đổ về phía trước, một dòng nước chảy xuống từ hạ thể, làm ướt ngón tay của thiếu niên.
Ngón trỏ của thiếu niên bắt đầu ra vào nơi khe suối ướƭ áƭ. Thân thể Lam Tĩnh Nghi ưỡn về phía trước, thừa nhận Dụς ∀ọηg trong cơ thể.
Đôi nhũ phong trắng nõn hiện ra trước mắt thiếu niên, dù cậu vẫn chưa nhìn cô.
Cậu nhẹ nhàng trêu chọc khiến Lam Tĩnh Nghi cảm thấy ngứa ngáy. Cô nhỏ giọng ՐêՈ Րỉ như một khúc nhạc êm dịu.
Dọc theo đường đi, Nạp Lan Địch vừa lái xe vừa đùa giỡn hạ thân cô. Mật dịch từ hạ thân cô làm quần cậu ướt đẫm.
Nạp Lan Địch ôm cô vào phòng khách. Mẹ Trần cúi đầu, “Thiếu gia đã về.”
Lam Tĩnh Nghi vùi đầu vòng lòng Nạp Lan Địch. Sau này nàng còn mặt mũi nào mà nhìn mẹ Trần nữa.
“Về rồi à?” Nạp Lan Luật nghe tiếng cửa phòng mở, nhìn Lam Tĩnh Nghi xích lõa thì nở nụ cười.
“Ơ, Địch, sao bảo bối của chúng ta lại thành ra thế này?” Cậu chỉ vào Lam Tĩnh Nghi, cười rất vui vẻ.
Lam Tĩnh Nghi thật rất muốn đánh vào khuôn mặt tươi cười của cậu ta.
“Cô ấy thích thế” Nạp Lan Địch bỏ lại một câu rồi đi vào phòng thay đồ.
“Không thể nào”, Nạp Lan Luật mở to mắt, “Không phải cô để thân thể xích lõa thế này mà đi dạy chứ?”
Lam Tĩnh Nghi vừa tức vừa thẹn nhìn hắn, muốn nằm lăn ra giường. Hai bàn tay to đè cô xuống, đôi mắt Nạp Lan Luật lóe lên, cười thành hình trăng khuyết, “Cô giáo, xem em làm gì cho cô này. Đảm bảo cô sẽ thích.”
Cậu không nói gì nữa mà ôm cô vào phòng ăn.
Trên bàn đặt một chiếc bánh ngọt, Nạp Lan Luật cầm lên, “Là em làm đấy. Bảo bối của chúng ta quá gầy nên phải vỗ béo mới được.”
“Tới đây, em đút cho cô.” Cậu xúc một thìa đút cho cô.
Lam Tĩnh Nghi quay mặt đi, muốn đứng dậy, “Tôi muốn mặc quần áo…”
Một giây sau cô liền bị éo quay mặt lại đối diện với khuôn mặt tươi cười của Nạp Lan Luật. Một tay cậu giữ cằm cô, “Cô giáo không ngoan rồi. Ăn no mới có sức làm việc khác chứ. Cô nói đúng hay không?” giọng nói rất nhẹ nhưng khi phất qua má lại thấy vô cùng lạnh lẽo.
Nạp Lan Luật cười như thiên thần nhưng nụ cười này của cậu làm Lam Tĩnh Nghi lạnh cả người.
Cậu từ từ buông tay ra nhưng vẫn nhìn cô chằm chằm. Đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia nguy hiểm. Cậu một lần nữa cầm lấy thìa đút cho cô.
“Ngoan nào” vừa nói vừa đút bánh ngọt cho cô, nhìn cô nuốt xuống.