Hứa Lộc không ngờ anh ta sẽ hỏi mình chuyện này, cô nói ngay: “Hình như ngài Phó có bạn gái rồi? Hẳn là tiểu thư Tô Mạn sẽ rất vui lòng đi cùng ngài.”
Phó Diệc Đình biết cô sẽ trả lời như thế, anh ngồi xuống: “Quan hệ của Diệp tam gia với tôi không hề xa lạ, ông ấy biết Tô Mạn cùng lắm chỉ là người diễn trò. Lần này ông ấy muốn giới thiệu cho tôi một người bạn gái thật sự, đại khái là kiểu danh môn khuê tú, nhưng tôi đã quen sống một mình, không thích bị trói buộc, lại không thể làm phật ý tam gia. Tôi đành phải mời tiểu thư hỗ trợ.”
Lúc này thì Hứa Lộc hơi hối hận vì lời ban nãy của mình, với địa vị của Phó Diệc Đình, hai người mà xuất hiện chung ở bữa tiệc của Tam gia thì thế nào cũng sẽ gây ồn ào hết cả Thượng Hải. Đến lúc đó cuộc sống bình yên của cô sẽ một đi không trở lại.
Hình như anh ta không biết điều này?
“Ngài Phó…”- Hứa Lộc cố nghĩ cách từ chối.
Anh vẫn rất ung dung: “Quả là khiến tiểu thư khó xử. Thật ra, đối với tôi, tìm 1 người bạn gái không khó, nhưng nếu là những diễn viên hay hồng nương, hẳn Diệp tam gia sẽ không tin tôi. Tính trong tất cả những quý cô tôi quen thì chỉ có tiểu thư là phù hợp nhất. Xin tiểu thư yên tâm, chỉ là qua loa che mắt người kia thôi. Tôi xin đảm bảo toàn bộ quá trình sẽ không xuất hiện trên báo dù chỉ là một chút.”- Anh ta đã nói đến đây rồi, Hứa Lộc không biết phải chối từ làm sao nữa. Dù gì người ta cũng từng cứu mạng cô, mà cô còn là người chủ động xin báo đáp. Chỉ là cô chưa từng tham gia tiệc kiểu này bao giờ, không biết phải chuẩn bị như thế nào.
Dường như Phó Diệc Đình đọc được suy nghĩ của cô, anh nói: “Về phần chuẩn bị cho bữa tiệc tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng, chỉ cần tiểu thư Phùng đến đây là được.”
“Được rồi.”
Hứa Lộc rời khỏi căn biệt thự mà tâm trạng càng nặng nề thêm. Cô không thích nợ ơn ai đó, nếu Phó Diệc Đình thật sự cần giúp đỡ thì cô sẽ cố gắng. Nhưng cứ chuyện này rồi chuyện khác, cảm giác như hai người các cô càng ngày càng dính vào nhau hơn.
Đêm ở nhà hát đó, anh ta xuất hiện giúp cô giữa nguy nan, lại che chở cô và Phùng Thanh, sao cô lại không rung động được? Nhưng sau đó lý trí mách cô biết, bối cảnh và thân phận của hai người quá chênh lệch, nhất định phải giữ khoảng cách. Nên hôm nay cô đến cảm ơn, trả áo, còn mua quà, thật ra chỉ muốn từ biệt.
Không ngờ chuyện lại thành ra thế này.
Nói đến quà, lúc này Hứa Lộc phát hiện ra hay tay mình trống trơn, bèn vội vã đi tìm. Lạ thật, cái Ϧóþ da cô mới mua đi đâu rồi? Không lẽ cô để quên chỗ bách hóa? Tuy không phải đồ gì đắt giá cho cam nhưng cũng là toàn bộ tiền của cô đó! Cô phải đi tìm thôi.
Lúc này, ở biệt thự nhà họ Phó, Phó Diệc Đình vẫn đương đắc ý vì sự thông minh của mình. Anh đã nghe ngóng rồi, tuy Diệp Bỉnh Thiêm bảo tổ chức 1 bữa tiệc bình thường, nhưng thật ra là muốn giới thiệu phụ nữ cho anh, tất cả những người này đều xuất thân từ các gia đình có máu mặt ở Thượng Hải, không cùng đẳng cấp với Tô Mạn. Ban đầu anh đồng ý qua lại với người này, thứ nhất là vì cô ta là đồng hương của anh, mà anh cũng cần một người phụ nữ có thể che mắt họ Diệp.
Nhưng lần này thì khác, Tô Mạn không ngăn cản được nữa. Mà quan hệ của anh và Diệp Bỉnh Thiêm cũng không thể đi đến mâu thuẫn.
Vì vậy anh cần một người bạn gái đủ thông minh để hòa giải. Không thể nghi ngờ gì, Phùng Uyển là lựa chọn thích hợp nhất.
Phó Diệc Đình mở cái túi đựng áo khoác ra với tâm trạng tốt vô cùng, đoạn lại phát hiện bên trong còn có thêm một túi giấy nhỏ. Anh bèn cầm lên xem thử, phía trên là tên của một nhãn hàng rất quen thuộc, bên trong chứa một cái hộp vuông, giống như một món quà được chuẩn bị sẵn.
Không lẽ Phùng Uyển tặng anh sao?
Ý nghĩ này khiến lòng anh vui sướng. Phó Diệc Đình vội mở hộp ra, món quà là một cái Ϧóþ da. Mặc dù đây là kiểu thiết kế phổ thông nhưng cũng không quá tệ. Chỉ là xưa nay anh chẳng tự mang theo tiền bao giờ, nên nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy vật này mới lạ. Phó Diệc Đình cứ mân mê cái Ϧóþ trên tay mãi.
“Là quà tiểu thư Phùng tặng cho Lục gia ạ?”- Bỗng có tiếng nói vang lên.
Phó Diệc Đình ngẩng đầu thì thấy Viên Bảo, trông đã biết còn hỏi thừa. Anh phật ý: “Ai cho phép cậu vào đây?”
“Con đã gõ cửa mấy lần rồi mà không thấy Lục gia, nên con chỉ có thể tự ý vào thôi.”- Viên Bảo nói với vẻ oan ức: “Con có chuyện quan trọng muốn báo với ngài.”
Phó Diệc Đình vẫn nhìn cái Ϧóþ da chăm chú như cũ, đoạn đưa tay: “Đưa cho tôi ít tiền đã.”
Viên Bảo sửng sốt, nhưng cậu phản ứng kịp, đoạn đưa tay vào иgự¢ lấy ra vài tờ giấy sao. Phó Diệc Đình bỏ tiền vào Ϧóþ thật chỉnh tề, còn nhìn thêm một chút rồi mới hài lòng nhét vào túi. Anh hỏi: “Có chuyện gì?”
Viên Bảo nghĩ thầm: Hành động ban nãy của Lục gia ngây thơ thật. Tuy vậy, trong ấn tượng của cậu ta thì hình như lần này là lần đầu Lục gia nhận được quà “lén” của một người, khó trách ngài vui như vậy. Nhắc đến cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, trước kia bọn họ còn là côn đồ, không ai dám dính vào thì cũng không ai dám đưa lễ. Sau khi Lục gia công thành danh toại rồi, người khác cảm thấy ngài không thiếu gì, mà có xách bao lớn bao nhỏ đến cửa thì cũng chỉ để hối lộ, sao có thể gọi là “quà”?
Suy ra vật này của tiểu thư chính là món quà đầu tiên của Lục gia.
“Con đã an bài cho họ rời Thượng Hải, đến Hồng Kông rồi ạ.”- Viên Bảo nhỏ giọng: “Chúng ta có người trung gian nên tên của Lục gia không bị lộ. Dù chính phủ có tra ra thì cũng không biết đến chỗ ngài đâu.”
Phó Diệc Đình gật đầu, cầm 乃út máy lên, khuôn mặt nghiêm túc trở lại: “Tôi không tán thành cách thức mạo hiểm đó của họ, nhưng họ là những người có lòng yêu nước, chỉ có thể hỗ trợ đến đó thôi.”
Mấy năm này có rất nhiều người đã tìm đến anh qua nhiều đường dây khác nhau, có người nhờ anh tài trợ, người lại mong anh giúp tiền. Chỉ cần là chuyện ích nước lợi dân thì Phó Diệc Đình sẽ không từ chối, nên người tìm đến anh ngày càng đông, mà anh cũng không cần hồi báo. Số tiền không rõ mục đích mà cục trị an nhắc đến hôm trước chính là tiền góp vào số đó.
Phó Diệc Đình luôn cảm thấy những người có tiền và quyền không chỉ nên đăm đăm với việc trục lợi, mà nên làm những việc có ý nghĩa.
“Phải rồi, cậu đến hàng nữ trang của Trường Khánh, dặn họ chuẩn bị những lễ phục mới nhất, cả giày và túi sách, trang sức phối hợp tốt nhất, liên lạc luôn với một thợ làm tóc giỏi giúp tôi.”
“Nữ trang? Lục gia đã tìm được người đi chung rồi ạ?”
Phó Diệc Đình không hể ngẩng lên: “Ừ. Phùng Uyển.”
Viên Bảo đi xuống lầu với tâm trạng “hồn nhảy lên mây”. Vương Kim Sinh ôn một chồng tài liệu đi vào, xém nữa là đã ngã sầm vào cậu.
“Em đang suy nghĩ gì vậy?”- Vương Kinh Sinh hỏi.
Viên Bảo tỉnh người, nắm lấy tay anh ta: “Anh Kinh Sanh à, không ổn rồi. Tiểu thư Phùng, không ổn!”
Vương Kim Sinh tỏ vẻ không hiểu.
“Anh biết chuyện Lục gia mời cô ấy đi tiệc chứ? Bây giờ em phải đi chuẩn bị lễ phục đây! Bọn họ phát triển nhanh vậy từ lúc nào thế, họ muốn công khai?”
Vương Kim Sinh đẩy đẩy kính, nom rất bình tĩnh: “Lục gia mời tiểu thư là để ngăn Tam gia thôi, tất nhiên quan hệ của họ là giả.”
“Thế chọn tiểu thư Tô không được à? Em thấy rõ ràng ngài ấy có tư tâm!”- Viên Bảo nói chắc nịch.
Vương Kim Sinh cảm thấy cậu ta nói cũng không sai. Từ sau cái đêm ở nhà hát đó, qua một loạt các phản ứng của Lục gia, xem chừng ngài ấy không chỉ thích tiểu thư Phùng mà còn là thích nhiều nữa. Anh ta vẫn luôn cảm thấy Lục gia không hợp mấy chuyện gió trăng phụ nữ kia, nhưng đó là chuyện riêng của ông chủ, bọn họ không nên hỏi thì tốt hơn.
Viên Bảo tỏ vẻ bí ẩn: “Cứ chờ mà xem, không chừng chẳng bao lâu nữa giả sẽ thành thật thôi.”
*
Hứa Lộc trở lại bách hóa thì người bán xác nhận cô đã mang hàng đi rồi. Lúc này cô mới nhớ lại, không chừng cô đã bỏ nhầm cái Ϧóþ và túi áo khoác da, hẳn là Phó Diệc Đình đã thấy rồi.
Dù sao cũng là đồ cô định tặng cho anh ta, tất nhiên là không đi đòi được, cùng lắm thì anh ta xem thường rồi quẳng vào một góc thôi.
Về đến nhà, việc cô làm đầu tiên là vào thăm Phùng Dịch Xuân, lại nói với Lý thị mấy câu rồi mới về phòng. Vừa vào cửa thì cô phát hiện ra Phùng Thanh đang săm soi một cái kẹp hình bướm.
“Em đang làm gì vậy?”- Hứa Lộc cao giọng.
Phùng Thanh bị dọa thì thả lỏng tay, cái kẹp liền rơi trên mặt bàn, phát ra một tiếng khá lớn. Hứa Lộc vội đi tới cầm nó lên, kiểm tra thấy không bị hư hại gì mới nắm cổ tay em gái mình: “Ai cho phép em vào phòng làm lộn xộn đồ của chị?”
“Đau quá. Chị ơi, chị thả ra trước đi.”- Phải đợi Phùng Thanh kêu đau Hứa Lộc mới buông cô nàng ra, đoạn bỏ lại cái kẹp vào hộp.”
“Chị ơi, chị giận ạ?”- Phùng Thanh lí nhí: “Mẹ bảo em đến tìm xem chị có đồ dơ gì không, em tìm được cái hộp này trong áo khoác chị nên mới xem thử mà.”
Hứa Lộc liếc cô nàng, đáng lẽ ra cô nên bỏ vào tủ khóa mới phải. Cô ghét nhất là ai đó lục đồ của mình.
“Chị, sao tự nhiên chị lại chịu mua một cái kẹp tốt như vậy? Bạn học em có một cái vòng tay cùng giá mà đã khoe hết mấy ngày trời.”- Phùng Thanh nói với vẻ hâm mộ: “Em nghe nói cái vòng kia tận nghìn đồng, cái kẹp này của chị chắc cũng không rẻ phải không?”
“Không phải chị mua, là người khác tặng”- Hứa Lộc lạnh nhạt: “Chị đang đi gửi lại anh ta.”
“Sao lại gửi về ạ? Chị không thích thì cho em cũng được mà.”- Phùng Thanh lẩm bẩm: “Có phải là của ngài Phó không ạ? Mấy trăm đồng đối với ngài ấy cũng chẳng bỏ vào đâu mà.”
Hứa Lộc nhíu mày nhìn cô nàng: “Phùng Thanh, sau này em đừng tự ý vào phòng chị nữa, cũng đừng động vào gì khi chị chưa đồng ý. Còn nữa, dù người ta có tiền thì em cũng không thể nhận đồ thoái mái được. Những thứ gì mình không tự làm ra được đều không đáng tin.”
Phùng Thanh lại cảm thấy chị mình làm lớn chuyện, chẳng qua chỉ là một cái kẹp tóc thôi, sao phải dạy cô nhiều vậy. Cô có thể mua được những thứ mình thích, cũng không đến nổi thèm thuồng của người ta mà. Cô còn đang định xin chị tiền mua sách, bây giờ chắc chỉ có thể đi tìm mẹ thôi.
Phùng Thanh đi ra sân thì thấy hai người áo mũ chỉnh tề đứng trước cổng. Cô nàng nhận ra một người trong đó, bèn gọi với vẻ hào hứng: “Bác Thiệu!”