Vào thời điểm này, y học trong nước chưa thể gọi là phát triển, có rất nhiều bệnh không thể chữa được. Ngay cả một trận cảm nhẹ cũng có thể gây ૮ɦếƭ người. Vì ở đây chưa có trường y nào nên đa phần các bác sĩ nơi đây đều là du học sinh, hoặc là người nước ngoài đảm nhiệm vị trí bác sĩ chính. Để mời được hai bác sĩ người nước ngoài như thế này, chắc chắn Phó Diệc Đình đã phải tốn khá nhiều công sức.
Viên Bảo thấy hai người này không nói gì thì chủ động lấy một gói thuốc ra cho Phó Diệc Đình. Lục gia của bọn họ nghiện thuốc lá nặng, bình thường anh chỉ hút xì gà, lần này có thể xem là dùng tạm. Nhưng Phó Diệc Đình khoác tay, tỏ ý bảo anh ta lấy một tập tài liệu ra.
“Tài liệu lần trước cô gửi, tôi đã xem rồi.”- Anh lại lật vài trang rồi nhìn Hứa Lộc: “Trình bày không tệ, nhưng hướng đi lòng vòng. Nếu đưa cái này cho hội đồng quản trị thì sẽ không được chấp thuận.”
Hứa Lộc không hiểu ẩn ý trong lời anh: “Ngài Phó…”
Anh ta đã chịu đọc rồi sao? Cô còn tưởng anh sẽ ném nó như ném giấy vụn chứ. Mặc dù đúng là mấy chữ “hướng đi lòng vòng” này không phải lời khen ngợi tốt đẹp gì.
Phó Diệc Đình đưa lại cho cô xấp tài liệu đó: “Tôi có thể đầu tư riêng cho nhà máy của gia đình cô, nhưng tiền không phải vấn đề cần giải quyết ngay lúc này. Tôi định sẽ để ngân hàng Nhật Thăng nắm 50% cổ phần, sau này nguồn tiêu thụ của nhà máy cũng không cần phải lo nữa. Cô thấy thế nào?”
Hứa Lộc ấp úng. Ngân hàng Nhật Thăng là một trong những ngân hàng nổi tiếng của Tam gia, không ngờ cũng có liên quan đến Phó Diệc Đình? Lần trước cô muốn bàn chuyện với anh thì bị từ chối thẳng, sao chỉ mới mấy ngày không gặp mà anh ta đã thay đổi ý định rồi? Phải chăng vì tình trạng bệnh của cha cô mà anh ta đang thương hại gia đình cô chăng?
“Phó tiên sinh, ngài mời bác sĩ đến khám bệnh cho cha tôi, tôi rất cảm kích. Nhưng chúng tôi không…”
Phó Diệc Đình đưa tay lên chắn lời cô: “Tôi là một thương nhân, công việc là công việc, không làm chuyện mua bán lỗ vốn. Lúc trước tôi không biết xưởng dệt của gia đình cô là nhà cung cấp lâu dài cho Đông Phương và Hồng Kiều nên hoài nghi tư chất của các cô. Tôi đã xem qua nhà máy rồi, không có vấn đề gì. Nhưng có thể thuyết phục được Nhật Thăng hay không cũng không phải chỉ bằng lời của một mình tôi là đủ. Nếu cô đồng ý đề nghị của tôi, cô hãy viết lại bản kế hoạch này. Chỉ cần khoảng ba trang, hai ngày sau đến tìm tôi ở biệt thự.”
Hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.
Hứa Lộc đang rầu rĩ vì chuyện của nhà máy nên đây chắc chắn là một món hời lớn. Ngân hàng Nhật Thăng rất nổi tiếng, nếu như họ nắm cổ phần thì xưởng dệt như có một cây dù bảo vệ. Chuyện này chỉ đơn giản là một giao dịch, có thể tiết kiệm thời gian và sức lực.
Viên Bảo thầm thở dài, Lục gia cũng “dụng tâm lương khổ” rồi. Rõ ràng có thể đưa tiền trực tiếp, nhưng lại sợ ᴆụng đến lòng tự trọng của cô tiểu thư này mà lòng va lòng vòng mãi. Lục gia của bọn họ là người trọng tình nghĩa, cùng lắm chỉ là một bữa cơm thôi mà ngài ấy đã đồng ý giúp cả nhà toàn phụ nữ và trẻ em của người ta.
Nhà họ Phùng phải có phước lớn ba đời mới gặp được một quý nhân như ông chủ mình.
Phó Diệc Đình thấy Hứa Lộc không đáp thì hỏi: “Sao thế? Tiểu thư không thể quyết định được?”
“Không phải. Tôi đồng ý với đề nghị của ngài Phó đây, tôi sẽ viết lại bản kế hoạch này.”- Hứa Lộc vừa nói vừa ôm xấp tài liệu trong lòng thật chặt.
Phó Diệc Đình gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Má Bao phải lục tung cái nhà bếp lên mới tìm được một ít trà ô long thượng hạng để pha mời Phó Diệc Đình. Bà nâng mâm trà đầy dè dặt, luôn cảm thấy người đàn ông này quá đáng sợ.
Phó Diệc Đình nhận trà bằng hai tay: “Phiền bà rồi.”
Má Bao chỉ là một gia nhân trong nhà, từ nào đến giờ có mấy ai khách khí với bà như vậy? Lời này của vị khách đã khiến bà cảm thấy thoải mái hơn nhiều lắm. Thế là bà cũng không câu nệ nữa mà nói đầy nhiệt tình: “Ngài xem thử nước có được chưa ạ, nếu chưa thì để tôi đi châm lại.”
Phó Diệc Đình uống một hớp rồi mỉm cười: “Không cần rắc rối như vậy đâu, trà được rồi.”
Hứa Lộc nhìn cung cách của má Bao mà thở dài trong lòng, cô thật sự không nhận ra người này đã từng là một kẻ côn đồ. Từng lời nói và cử chỉ của anh ta đều phong độ và lịch lãm, rõ ràng còn nổi bật hơn cả những người luôn tự nhận mình là “giới thượng lưu.”
Một lát sau, hai vị bác sĩ kia mới quay lại. Vương Kim Sinh báo ngay tình huống cho Phó Diệc Đình. Bọn họ đã kiểm tra cẩn thận rồi đưa ra kết luận cũng không khác nhiều so với bệnh viện, chỉ đề nghị nghỉ ngơi tại nhà, có người đến khám định kỳ là được. Với trạng thái hiện tại của bệnh nhân thì chỉ cần có người chăm sóc là ổn, đưa vào bệnh viện không chừng còn tăng thêm gánh nặng cho nhà họ Phùng.
Phó Diệc Đình hỏi ý kiến người trong nhà, được sự đồng ý rồi mới dặn dò Vương Kim Sinh phải đưa thầy thuốc đến thường xuyên. Anh ta còn hướng dẫn cho Lý thị cách chăm sóc người bệnh và những chú ý cần thiết, Lý thị cảm kích vô cùng.
Xong xuôi công việc, Phó Diệc Đình dứt khoác cáo lui, Lý thị để Hứa Lộc đi tiễn người. Cô khăng khăng đưa anh ra đến cửa, lúc này anh mới nói: “Cô Phùng, tiễn đến đây là được rồi.”
“Ngài Phó…”- Hứa Lộc gọi một tiếng, anh dừng bước. Anh không đi tất nhiên những người khác cũng không dám động.
“Cảm ơn ngài.”- Hứa Lộc nhìn về phía bóng lưng cao lớn kia mà nói. Làm sao cô không biết anh đang giúp gia đình cô nhưng lại sợ sẽ chạm đến lòng tự ái của cô? Vì thế anh mới mời bác sĩ, lại để Nhật Thăng đầu tư vào. Bản tính người này cẩn trọng, biết đoán được lòng người, khó trách người ta kính trọng anh như vậy.
“Hai ngày, đừng quên.”- Phó Diệc Đình chỉ bỏ lại những lời này rồi dẫn cả “đại đội” đi mất.
Hứa Lộc đứng bên cửa, thấy tiếng giày đã bỏ xa mới đóng cửa lại.
“Tiểu Uyển, vị họ Phó này là ai vậy con?”- Lý thị hỏi cô: “Một người bình thường sao có thể mời được hai bác sĩ người Tây như vậy? Mà ngài Vương kia nói tiếng nước ngoài cũng lưu loát lắm, người có thể sai khiến ngài ấy không thể đơn giản được.”
Hứa Lộc đi đến cạnh bà: “Mẹ, vào nhà đi rồi con sẽ kể mẹ nghe.”
Cô kể cho Lý thị toàn bộ cậu chuyện, từ việc cái hộp thư rồi đến chuyện ở biệt thự, ngay cả lúc gặp anh ở chỗ phiên dịch ngày hôm nay nữa, tất nhiên là chỉ chọn vài chi tiết. Lý thị biết việc chồng bà có ân với Phó Diệc Đình thì kinh ngạc không thôi, hiển nhiên bà chưa từng nghe chồng mình kể đến chuyện này. Mà thân phận hiển hách của đối phương lại càng khiến bà sợ sệt hơn.
“Tiểu Uyển, người ta mời bác sĩ Tây đến khám cho cha con là xem như đã trả ân tình năm xưa rồi. Chúng ta không thể dựa vào người ta nữa. Sao có thể để người ta phí sức vào chuyện nhà máy như thế?”- Lý thị ngần ngừ.
Hứa Lộc an ủi bà: “Mẹ, ngài Phó đã nói rồi. Lần này chẳng qua chỉ là ngài ấy cho chúng ta một cơ hội, thành bại còn chưa rõ. Hơn nữa mẹ cũng đừng xem thường nhà máy của chúng ta chứ, ngài Phó đã xem xét vải con đưa mới đồng ý giúp đỡ. Bây giờ bên dòng lớn ỷ thế Hi*p người, chúng ta lại không phát được lương, không còn cách nào khác ổn hơn đâu mẹ. Con nghĩ kỹ rổi, nếu xưởng nhà ta có thể quay về với trạng thái cũ, con sẽ chia cổ phần cho ngài Phó. Dĩ nhiên chưa chắc người ta sẽ nhận chút tiền lẻ này, nhưng đây vẫn có thể xem là tâm ý của chúng ta mà.”
Lý thị mất hết hồn vía, bà mấp máy môi: “Chúng ta còn cứu được nhà máy sao? Không phải con chỉ đang an ủi mẹ thôi đấy chứ?”
Hứa Lộc gật đầu: “Tất nhiên rồi. Mẹ hãy chờ mà xem, nhất định chúng ta có thể quay về lại căn nhà cũ.”- Đoạn cô lại cầm phong thư tiền thù lao ra đưa cho Lý thị: “Đây là tiền con kiếm được hôm nay. Mẹ cứ cất trước đã, đóng học phí cho tiểu Thanh, còn dư thì mẹ cứ bù vào đồ đạc trong nhà.”
Lý thị có ý từ chối: “Đây là tiền con kiếm được, con hãy giữ lại đi.”
“Cùng là người trong nhà. Sao lại còn phân riêng tư? Nhà ta đang cần tiền, mẹ cầm lấy đi.”
Hốc mắt của Lý thị khẽ ửng lên, bà nắm chặt phong thư trong tay. Tuy bà thấy chua xót trong lòng, nhưng cũng là mừng vui thanh thản. Bà xót xa cho đứa con gái còn quá trẻ đã phải chống đỡ cả gia đình, nhưng mừng vui vì có con bé ở đây, gia đình dường như có được một tâm phúc.
*
Phó Diệc Đình ra đến đường lớn, vừa định lên xe thì thấy bên đường có hàng trứng luộc nước trà của một bà lão mù. Anh chợt nhớ về quê ngoại, bèn bảo Viên Bảo qua mua hết nồi trứng luộc đó. Viên Bảo và mấy người bảo vệ xách nồi đến hỏi: “Lục gia, vậy phải mang hết về ạ?”
Phó Diệc Đình cười: “Không cần thiết, mọi người chia ra ăn đi.”
Bận rộn đến tận trưa nên bọn Viên Bảo có đói một chút, nghe xong câu này thì ai cũng phấn khởi bóc trứng ăn, không quên gọi Vương Kim Sinh ăn chung. Anh này chỉ lắc đầu, đứng lại bên cạnh Phó Diệc Đình.
Phó Diệc Đình bảo anh ta đưa mình một điếu thuốc, đoạn tựa vào xe hít một hơi, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía con hẻm tối tăm u ám kia. Trước khi đến đây anh còn tưởng không khí nhà họ Phùng phải chán nản thảm thiết lắm, không ngờ lại vô cùng chỉnh tề sạch sẽ, mà trạng thái của người trong nhà cũng rất tốt.
Nên anh không đưa tiền cho họ, mà cũng không đề nghị họ chuyển nhà. Anh biết họ sẽ không đồng ý.
Mỗi khi anh muốn giúp một ai đó, anh sẽ luôn dùng cách để đối phương cảm thấy thoải mái nhất có thể, nếu không sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng lời cảm ơn dịu dàng trước cửa kia lại khiến lòng anh thổn thức.
Anh giúp nhà họ Phùng, một nửa là vì mặt mũi Phùng Dịch Xuân, nửa còn lại là vì tán thưởng cô gái nhỏ kia. Phần tài liệu và cả biểu hiện của cô hôm nay đều rất đáng giá để anh làm tất cả chuyện đó.
Viên Bảo đang ngồi chồm hỗm ăn trứng ở cạnh đó, khen ngợi không ngớt miệng: “Tay nghề của bà chủ thật tuyệt, cứ như mùi vị năm xưa bà con đã nấu. Lục gia, ngài thực sự không muốn thử ạ?”
Phó Diệc Đình lắc đầu, đoạn quay sang hỏi Vương Kim Sinh: “Lịch chiều này như thế nào?”
“Dạ có hai cuộc họp, một buổi cắt băng khánh thành. Phải rồi, bên Tam gia gửi lời nói ngài có rãnh thì ghé qua một chuyến.”
Phó Diệc Đình hít vài ngụm khói rồi dập tàn thuốc, anh gọi Viên Bảo: “Đi thôi, đến biệt thự nhà họ Diệp trước.”
Nơi cần đến cách nhà họ Phó cũng không xa lắm. Xe hơi dừng trước cánh cổng sắt, người canh cửa thấy biển số xe là của Phó Diệc Đình thì chạy vội ra mở cổng.
Anh nhớ lần đầu mình đến đây, đã bị kiến trúc phương Tây và khu vườn xinh đẹp dọa sợ, tưởng như mình vừa lạc vào thiên đường. Nhưng bây giờ nhà họ Phó đã bỏ xa nơi này rồi.
Người giữ cửa hành lễ đầy cung kính: “Lục gia!”
Phó Diệc Đình gật đầu rồi bước vào trong. Trên thềm gạch có một người đàn ông đeo kính đang ngồi đọc báo. Ông ta nghe thấy tiếng anh thì ngẩng lên: “Lão Lục đến rồi. Người đâu, mau đi pha loại trà Phổ Nhỉ mà Lục gia thích nhất mang đến đây.”
Phó Diệc Đình chào rồi ngồi xuống: “Tam gia, anh tìm em?’
Diệp Bỉnh Thiêm gấp tờ báo trên tay lại: “A, cũng không phải chuyện gì to tát. Chuyện bên Tanaka muốn mua lại tòa nhà làm đến đâu rồi? Đó là mối do thư kí Ngô dẫn đến, hai ngày trước ông ta còn hỏi đấy.”
Phó Diệc Đình trả lời: “Bọn họ cần tòa nhà tốt nhất Nam Kinh, em chỉ đồng ý xem xét thôi.”
“Chú không đồng ý?”- Diệp Bỉnh Thiêm nhấp trà thấm giọng, trầm ngâm: “Dùng mạng của chú để đổi, vậy chắc không còn khó khăn hửm?”
Viên Bảo đứng sau lưng anh nghe vậy thì động tay, Phó Diệc Đình liếc mắt bảo cậu ta ngừng lại rồi nói: “Tam gia, em nghe nói cha của tiểu thư Tanaka là thượng tướng lục quân Nhật Bản. Người Nhật đã chiếm không ít địa bàn ở Sơn Đông và Thiên Tân rồi, hình như cũng không còn kiên nhẫn nữa, muốn vươn móng vuốt đến Thượng Hải này. Em không muốn giúp bọn họ.”
Diệp Bỉnh Thiêm cố kìm lại ngọn lửa giận đang vọt lên trong lòng, cười nói: “Vậy coi như xong chuyện rồi. Để anh qua nói chuyện với thư kí Ngô vậy.”
“Đa ta Tam gia đã thông cảm. Đây là cổ phần bên bách hóa Trường Khánh, mong ngài nhận lấy. Hoa hồng thế nào là do ngài quyết định.”
Phó Diệc Đình gọi Vương Kim Sinh mang hợp đồng đến. Bên trên đã có sẵn chữ ký của anh, dấu cũng đã được đóng. Diệp Bỉnh Thiêm từ chối: “Chú đang làm gì vậy? Vô công bất thụ lộc.”
“Không có Tam gia cũng không có em của ngày hôm nay, đây là chuyện phải làm.”
Một lúc sau, Diệp Bỉnh Thiêm đứng cạnh cửa sổ nhìn chiếc xe sang trọng có một không hai ở Thượng Hải này rời khỏi tầm mắt, ngậm thuốc lá, sắc mặt u ám. Ban đầu cũng chỉ là một tên côn đồ do ông ta cất nhắc, nay đã đứng trên đầu ông ta rồi. Quyền thế, địa vị, đàn bà, cái gì cần có đều có cả.
Một thuộc hạ đi đến sau lưng ông ta: “Lục gia không biết hay là vờ như hồ đồ? Ngài đã nắm trong tay cổ phần của Đông Phương và Hồng Kiều, gã thu mua mạnh tay rồi bây giờ lại nhường cho ngài. Cái này không phải là “vừa đánh vừa xoa” sao?
Diệp Bỉnh Thiêm cười lạnh: “Người ta thông minh như vậy. Tôi được chia nhiều cổ phần nhưng không thể quyết định được gì cả. Ban đầu tôi để nó tiếp quản Yên quán và sòng bạc không phải đã vô ích rồi sao? Nếu trong các người có ai xuất sắc hơn nó thì tôi cũng không cần bực bội như bây giờ.”
Đám thuộc hạ không ai nói gì, chỉ cúi đầu im lặng.
“Ả Tô Mạn đó thật vô dụng, lâu vậy rồi mà lão Lục chừa từng ᴆụng đến cô ta. Ngay cả chút tin tức nhỏ nhất cũng không moi được.”- Diệp Bỉnh Thiêm trầm giọng: “Thôi. Nếu nó đã xem thường Tô Mạn, tôi không tin ở Thượng Hải này có một con đàn bà nào mà nó có thể để vào mắt.”