Phi Phương bắt ta xi về được đến biệt thự thì trời đã khuya lắm rồi,cả ngôi biệt thự tối đen,chỉ còn lại duy nhất căn phòng ngủ trên tầng 2 còn sáng đèn,hiển nhiên là Mạc Danh Dương đang ở trên đó,Phi Phương thấy bản thân mình bây giờ thật buồn cười biết bao nhiêu,rõ ràng đợi anh ta trở về suốt 3 tháng ròng rã,đến giờ thì Danh Dương về rồi,nhưng Phi Phương lại muốn anh ta biến mất lần nữa.
Câu nói lạnh lùng của Danh Dương 2 tiếng trước đó,Phi Phương còn nhớ rất rõ,cô cũng đã dứt khoát bỏ đi.....
Bây giờ trở lại,khác nào mang nhục vào mình đây?
Phi Phương?Hoàng Phi Phương?
Mày nên làm sao đây?phải ăn nói với Mạc Danh Dương ra sao đây?
Anh ta nhất định không tiếc lời sỉ nhục mày nữa cho mà xem?
Phi Phương đầu óc rối bời,do dự đứng trước cổng rất lâu?cuối cùng tặc lưỡi,xách váy trèo cổng vào,....
Lúc nhảy xuống đất,tà váy vô tình bị vướng vào thanh sắt...
"Roẹt" 1 tiếng,chiếc váy bị kéo rách 1 đường dài,cặp đùi trắng nõn lập tức lộ ra,ẩn hiện qua tà váy mỏng....
Phi Phương thầm kêu nhỏ 1 tiếng,túm váy lén lút chạy vào trong,bụng cô kêu lên ùng ục....
Phi Phương đang thấy rất đói bụng,cả tối cô còn chưa ăn gì?
Cô nghe theo tiếng gọi của dạ dày,mò mẫm vào bếp,thậm chí còn không giám bật điện lên,sợ đánh động đến người đàn ông đang ở trên lầu...
Trong bếp quá tối, Phi Phương hoàn toàn không thấy gì,cô đi dò dò từng bước đến bên nồi cơm điện,lại không biết đυ.ng trúng cái gì,chỉ nghe 1 tiếng" choang" vang lên rất rát tai,....có cái gì đó vừa rơi vỡ....
Phi Phương cắn răng thầm nghĩ,,...thôi ૮ɦếƭ rồi?
Không biết anh ta có nghe thấy không nữa....???
Đợi 1 lúc cũng không thấy có động tĩnh nào khác,Phi Phương mới yên tâm mở nắp nồi cơm ra,mò mẫm xúc cơm cho vào miệng...
Kệ đi,no bụng rồi tính sau....
Đang định nuốt cơm xuống bụng...bóng điện trong nhà bếp bỗng dưng sáng choang,Phi Phương mắc nghẹn,bị ánh sáng bất ngờ làm cho chói mắt,cô theo phản xạ đưa tay lên che mặt....
Danh Dương xuất hiện thù lù ngay cửa bếp,bóng dáng anh cao lớn đến mức khiến cái cửa bếp vốn xây 1m90 trông thấp lè tè...giọng nói đanh thép vang lên.
- tôi còn tưởng có trộm vào nhà ăn vụng đồ ăn,...hóa ra là tên trộm nhà cô à???
Phi Phương cố nuốt cơm xuống,tay vỗ vỗ иgự¢,mặt đỏ bừng vì bị phát hiện.
- tôi....tôi không phải...không phải trộm,tôi...cũng không có ăn vụng?
Danh Dương liếc xéo cô 1 cái,lại nhìn xuống dưới đất,mảnh vỡ thủy tinh nằm rải rác,...thì mặt chau lại,
- cô nói xem,tự ý trèo cổng đột nhập vào nhà,...ăn vụng không biết chùi mép,cơm còn dính trên miệng,còn làm vỡ đồ đạc của tôi....không ăn trộm,vậy cô là cái thứ gì vậy?
Phi Phương vội đưa tay lên miệng xoa xoa,phủi phủi,
Miệng cô dính cơm thật sao?
Danh Dương 2 tay đút túi quần,dửng dưng mà lạnh nhạt,nói.
- cô khỏi phải lau,dù cô có lau sạch cái miệng cũng không thể lau đi hết bản chất xấu xa của cô đâu?xem ra tôi phải cho người xây lại cổng mới được...
Lời nói của anh giống như cô thật sự là 1 tên trộm,không đáng 1 xu....
- chỉ Ăn 1 chút cơm thôi,có đến mức nói như vậy không?
Còn nữa,tôi không phải là trộm,tôi cũng là bà chủ ở đây?tôi vẫn là vợ anh....chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp,tôi đói thì tôi ăn,vậy cũng không được sao?
Danh Dương nghe thấy lời cô thì giảo hoạt cười lớn,bất chợt tiến về phía Phi Phương,không nói lời nào,ánh mắt mang theo vẻ âm u...
Phi Phương ớn lạnh,nuốt nước miếng cái "ực" bước chân không tự chủ lùi dần về phía sau,lưng đập vào bàn bếp,bị Danh Dương áp sát,anh chống tay sang 2 bên,vây cô ở giữa,cúi mặt,2 khuôn mặt gần kề nhau,tiếng nói của anh phát ra hơi thở lạnh băng.
- vợ????cô tưởng chỗ này của tôi muốn ở thì ở,muốn đi lúc nào thì đi sao?lúc nãy tôi đã nói với cô thế nào?đã có gan đi thì đừng có mò trở về,...cô tưởng tôi nói giỡn với cô à...
Phi Phương đưa tay cố đẩy đẩy,muốn thoát ra khỏi tay anh,nhưng иgự¢ người đàn ông này cứng như thép,không 1 chút suy chuyển nào,Phi Phương chỉ đành cứng miệng mà đáp trả.
- đúng là tôi có đi,nhưng tôi nói là đi luôn sao?tôi là vợ anh,tôi thấy chồng mình dẫn gái về nhà,tôi không vui nên đi ra ngoài dạo 1 chút,tôi có bỏ nhà đi luôn sao?anh không có quyền đuổi tôi,ngược lại là anh,ngang nhiên dẫn gái về nhà,...anh mới là loại không ra gì?
Nói 1 mạch khiến Phi Phương bị hụt hơi,cô ngừng lại,thở hổn hển,không nghĩ bản thân lại can đảm như vậy?chất vấn anh ta?nói ra lòng thoải mái vô cùng...
Danh Dương không ngờ cô gái vốn nhút nhát như Phi Phương lại giám mở miệng chất vấn anh,điều đó khiến anh bất giác nhìn kĩ cô gái này...
Khuôn mặt trái xoan,mắt to,mũi cao cao,mặt mộc...
Thời đại này hiếm có cô gái nào không trang điểm như cô,khuôn mặt không son phấn,nhưng làn da rất mịn và trắng,vì nói nhiều mà 2 má ửng hồng lên,đôi môi anh đào đỏ mọng,
Danh Dương nhìn cô rồi bị xoáy sâu vào đó,toàn thân bất động,
Phi Phương bị anh nhìn đến nỗi nóng ran toàn thân,cô lắp bắp...
- anh...anh tránh ra,tôi muốn đi nghỉ...
Danh Dương bị cô làm cho thoát khỏi sự thất thần,không hiểu sao anh lại buông tay ra,Phi Phương chỉ đợi có thế,lách qua người anh,chạy nhanh lên phòng,khép chặt cửa lại,cô tựa vào cánh cửa,thở dốc,nơi trái tim đang đập thình thịch.....
Phi Phương không hiểu bản thân bị làm sao nữa,chỉ là bị đàn ông nhìn thôi mà????
Sao lại kích động đến mức như vậy nhỉ?
Phi Phương lắc lắc đầu,cố lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình,bước chân vô thức đi tới tủ rượu,với tay cầm ly rượu vang trên tủ,đưa lên miệng,uống 1 hơi cạn sạch...vị rượu vang thơm thơm nồng nồng khiến tâm tình cô ổn định lại 1 chút.....Phi Phương đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống ghế,im lặng trong chốc lát.
Đồng hồ trên tường nhảy tí tách...trong đêm khuya nghe rất rõ ràng...11h30....11h45"
Phi Phương bắt đầu ngồi không yên,cả cơ thể đột ngột nóng bừng lên như có ngọn lửa đang bùng cháy,đầu óc quay cuồng dữ dội....Phi Phương chống 2 tay lên tủ rượu,miệng phát ra những tiếng "ưm,ưm"rất nhỏ...
Bên ngoài hành lang có tiếng bước chân,là Mạc Danh Dương.
Phi Phương cố lấy lại chút ý thức,lảo đảo chạy trốn vào phòng tắm,khóa chốt lại,ngồi thu lu trong đó,mặt đỏ bừng lên dọa người....cô cắn răng,nhịn đến mức môi bật máu...
Không?không thể để anh ta thấy bộ dạng này của mình được....
Cửa phòng bên ngoài bị đẩy mạnh ra,Danh Dương đi vào,khi thấy trong phòng không có ai thì hơi ngạc nhiên...
- cô ta lủi đâu mất rồi?
Mắt anh liếc qua phòng tắm thì phát hiện cửa đóng chặt,không hiểu sao anh lại đi tới gần,gõ gõ cửa.
- này,cô làm gì trong đó hả?
Không có tiếng trả lời,nhưng Danh Dương lại nghe ra có tiếng kêu rất nhỏ,...
Anh nghĩ nghĩ rồi quyết định mặc kệ,
Ai biết cô ta còn muốn giở trò gì chứ?
Danh Dương bước đến bên tủ rượu?phát hiện ly rượu hồi tối bị Phi Phương hạ thuốc đã cạn sạch từ hồi nào rồi....
Anh sửng sốt nhìn về phía nhà tắm,nghe tiếng rêи ɾỉ khó chịu của cô trong đó thì lờ mờ hiểu ra mọi chuyện.?
Thật không ngờ,cô ta vốn dĩ muốn bỏ thuốc anh,cuối cùng lại gậy ông đập lưng ông?uống phải chính thứ thuốc đó...
Đúng là ý trời mà...cô ta tự làm tự chịu thôi,không liên quan đến anh....
Danh Dương quả quyết nghĩ,định bước ra khỏi phòng.không ngờ cửa phòng tắm lại mở tung ra...
Phi Phương toàn thân da thịt đỏ ửng,tóc tai rủ xuống 2 mắt lờ đờ,váy áo xộc xệch dụ dỗ đàn ông...cô nhìn anh,lảo đảo lao tới,chồm lên ôm người anh,
- tôi...tôi khó chịu quá....Danh Dương? Tôi khó chịu quá...
Nói xong,đưa miệng lên muốn tìm kiếm 1 bờ môi ấm áp,muốn xoa dịu ngọn lửa trong cơ thể...
Danh Dương suýt thì bị bộ dạng của cô câu dẫn,nhưng anh kịp thời tỉnh ra,không lưu tình đẩy ngã Phi phương xuống đất,lạnh lùng nói.
- sao hả?không hạ thuốc được tôi liền tự mình hạ mình,muốn dùng thân thể để dụ dỗ tôi?
Phi Phương đâu còn nghe anh nói gì,cô chỉ muốn tìm mọi cách khiến cơ thể bớt nóng,dễ chịu hơn mà thôi.
Cô cố gắng gượng dậy,cả người nhũn ra như mất đi sức lực,tay cố bấu víu vào thắt lưng anh,khẩn khoản cầu xin.
- xin anh....giúp tôi với...tôi không biết....tôi bị gì nữa...tôi khó chịu quá....
- giúp cô....được thôi,tôi sẽ giúp cô....
Dứt lời,Danh Dương kéo cô xềnh xệch vào trong nhà tắm,vứt cô sõng soài dưới sàn,cầm vòi hoa sen,không do dự xịt nước xối xả lên người Phi phương.
Dòng nước mát lạnh ập xuống bất ngờ khiến toàn thân Phi Phương run lên,sau đó cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều,chẳng mấy chốc mà toàn thân cô ướt rượt,chiếc váy dính sát vào người,lộ ra đường cong đẹp đẽ,toàn bộ hình ảnh đó đập vào mắt Danh Dương,
Anh nghiến răng,chửi thề.
"-Mẹ kiếp" đúng là phiền phức,
Anh mặc kệ cô rũ rượi ngồi trên sàn,bỏ đi ra ngoài,rút điện thoại,
- alo,bác sĩ Chung,phiền anh đến chỗ tôi 1 chút
Cất điện thoại xuống,Danh Dương thoáng do dự 1 lát,cuối cùng vẫn không còn cách nào,đành đi vào phòng tắm lần nữa,bế thốc Phi Phương lên,đi nhanh ra ngoài.anh bỏ cô xuống giường,lột váy cô ra,mở tủ tìm 1 chiếc váy khác nhanh chóng mặc vào cho cô.
Thuốc giường như có tác dụng rất mạnh,Phi Phương nằm trên giường,cả cơ thể vẫn không ngừng uốn éo,..
Danh Dương phiền chán ra ngoài ban công,rút ra 1 điếu thuốc,châm lửa hút....
Điếu thuốc vừa tàn,cũng là lúc bác sĩ Chung vừa tới...
Sau 30 phút được bác sĩ cho thuốc,Phi Phương đã chịu nằm yên lặng trên giường,chìm vào giấc ngủ...
Bác sĩ chung đi đến trước mặt Danh Dương,nói với anh.
- sao để cho vợ uống loại thuốc hại sức khỏe như vậy?
Danh Dương chẳng muốn giải thích nhiều,đáp cộc lốc.
- quả báo đó,cô ta muốn hại người thành ra hại mình.không trách ai được...
- như vậy là sao?
- không sao?anh đừng quan tâm,cô ta chắc chắn không việc gì rồi chứ?
- tôi đã rửa ruột cho vợ cậu rồi,cô ấy đang ngủ,mai sẽ tỉnh lại thôi.
- được rồi,anh về đi...
Bác sĩ Chung gật đầu rồi ra về,Danh Dương bất giác nhìn cô gái đang ngủ say trên giường,trong đầu phiền não không thôi....
1 đêm Phi Phương mộng mị...
Sáng tỉnh dậy,1 mình cô tỉnh lại từ trên giường,trong phòng không có ai,cô cố nhớ lại chuyện đêm qua nhưng không nhớ nổi,đầu đau như bị ai đó cầm 乃úa đánh mạnh vào....
Phi Phương còn phát hiện bản thân đã được thay 1 chiếc váy khác...
Cô thẫn thờ xỏ dép,chầm chậm đi xuống lầu,
Không ngờ lại đυ.ng mặt ngay bà Thục Ánh,mẹ Danh Dương,cũng chính là mẹ chồng cô.
Bà Thục Ánh đang ngồi chệm chễ trên sô pha,thấy Phi Phương đi xuống thì chửi như tát nước vào mặt.
- sáng bảnh mắt rồi mới chịu vác cái mặt dậy,bộ cô tưởng gả vào nhà tôi thì được ngồi mát ăn bát vàng hay sao?đồ mất dạy...
Phi Phương cả người mệt mỏi,cô đi đến cung kính nói với mẹ chồng.
- con chào mẹ,mẹ mới tới ạ...?
Bà thục Ánh nguýt cô 1 cái rõ dài.
- còn mở miệng mà chào được à,?nằm ễnh ra giờ này mới chịu dậy,con trai tôi đã đi làm từ đời tám hoánh nào rồi,đến ngay cả tôi cũng phải ngồi đây đợi cô...cô tưởng mình là ai hả?cô nghĩ mình là bà hoàng thật rồi sao?
Phi Phương tê tái cả ruột gan,cô cố nhịn xuống mệt mỏi,khép nép thưa.
- con xin lỗi mẹ,tại đêm qua con hơi mệt,...con không cố ý dậy muộn đâu ạ...con đi dọn dẹp ngay đây?
Bà Thục Ánh dơ tay ngăn lại,
- thôi khỏi,công việc thím giúp việc đã làm hết rồi,còn đợi cô chịu đυ.ng tay sao?loại con dâu mất dạy,lười biếng,ăn hại như cô nhà tôi không chứa chấp nổi,cô thu dọn đồ rồi cút đi,đi đâu thì đi,bố mẹ cô có hỏi thì đừng đổ cho tôi,tại cô thôi.
Phi Phương hoảng sợ níu tay áo mẹ chồng,khẩn khoản cầu xin.
- mẹ ơi...con biết lỗi rồi mà,xin mẹ đừng đuổi con đi...mẹ mà đuổi con,con biết đi đâu bây giờ.
Bà Thụ Ánh khoát tay ra,đẩy Phi Phương ngã nhào xuống đất,quát to.
- cô thích đi đâu thì đi,...đừng xin tôi mà vô ích,
Phi Phương ôm lấy chân mẹ chồng,khóc lóc nói.
- mẹ,con xin mẹ,con sẽ làm việc chăm chỉ mà,...
- nhà tôi thà thuê giúp việc còn có ích hơn cô...
Nói rồi bà Ánh gọi vào trong bếp.
- thím Hoa,lên phòng gom hết đồ của cô ta,vứt ra ngoài cho tôi.
Thím Hoa chạy từ trong bếp ra,chạy thẳng lên phòng.
Phi Phương càng khóc dữ hơn.
- mẹ,coi như mẹ nể tình bố mẹ con,đừng đuổi con đi?
Bà Ánh cười lớn.
- nể tình bố mẹ cô?....Phi Phương à,không phải cô thật sự xem mình là tiểu thư nhà họ hoàng rồi chứ?thật không biết tự lượng sức mình,chuyện cô là con nuôi của bố mẹ cô,đó là bí mật mà ai ai cũng biết,muốn tôi nể tình?cô có tư cách sao?tôi cứ muốn đuổi đấy,xem bố mẹ cô làm được gì tôi nào...
Thím hoa ôm 1 túi hành lý đi xuống,sau đó không do dự quẳng ra ngoài sân.
Phi Phương nhìn theo mà đau lòng,kêu lên.
- mẹ....
- mau cút đi,tôi sẽ cho luật sư đến làm thủ tục li hôn sau,đến con trai tôi còn không ưa nổi cái bản mặt của cô,còn mặt dày muốn ở lại,con dâu nhà tôi,chỉ có Hải Yến mới xứng thôi..
Nói xong,bà Ánh ngồi lại xuống sô pha,thím giúp việc theo lệnh tóm lấy Phi Phương,lôi xềnh xệch cô ra ngoài cổng,đóng chặt cửa cổng...
Phi Phương cả người nhếch nhác,nhục nhã,cô ôm lấy túi hành lí,trốn vào sau bức tường cạnh cổng,ngồi thu lu ở đó,nhất định không rời đi.
Phải?nhất định phải kiên trì,dù bị xua đuổi cũng phải kiên trì đến cùng....