Đánh Mất Em - Thanh Ngọc Vy - Chương 37

Tác giả: Thanh Ngọc Vy

Vài tháng sau,
Một khi đã nắm chặt tay thì sẽ không bao giờ buông. Một khi đã yêu thương hết lòng thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Bởi vì… tìm được một hạnh phúc quá khó. Nó phải trả giá bằng niềm đau, bởi những giọt nước mắt và thời gian.
Ở những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời, anh đã yêu một người con gái tuyệt vời nhất ! Dù tận nơi chân trời góc bể, dù có sinh ly tử biệt, anh cũng sẽ đến bên em, đưa em trở về.
Na Bội Sam, lấy anh em nhé !
Anh yêu em, vì vậy anh sẽ luôn bên cạnh em, quan tâm em vì em mà làm tất cả. chỉ cần em hạnh phúc. Anh chỉ cần, dù khó khăn đến đâu em vẫn luôn bên cạnh anh, cùng anh đi qua những ngày giông tố. Để phía cuối con đường chính là hạnh phúc của hai ta.
Dương Minh Ngạo đã chinh phục được trái tim của Na Bội Sam.
Cô chấp nhận để anh bước vào cuộc đời mình. Để được anh yêu thương và được hạnh phúc bên anh.
Cô không cần một tình yêu quá lớn, chỉ cần một tình yêu vừa đủ… để Na Bội Sam cảm thấy an tâm.
Dương Minh Ngạo chỉ có một tình yêu duy nhất dành tặng cho Bội Sam bây giờ và mãi mãi. Dẫu anh đi đến tận cùng trái đất, vẫn hướng về cô bằng trọn con tim.
Anh sẽ cho em tất cả cuộc đời này để đổi lại được nhìn thấy em cười, được nắm tay em.
Anh sẽ luôn lắng nghe mọi điều em nói, anh sẽ luôn ở cạnh em.
Chỉ cần Na Bội Sam mãi yêu anh, thì Dương Minh Ngạo sẽ không buông tay.
Hãy tin anh.
- Merry Christmas !!! Chúc những ai có đôi có cặp mãi hạnh phúc bên nhau, những ai chưa có bồ sẽ sớm tìm được bờ vai ấm áp. Chúc tất cả một mùa Giáng Sinh an lành.
Dương Bác Chiến đóng giả thành một ông già tuyết. Giọng nói đầy hớn ha hớn hở.
- Cậu út mặc như thế này dễ thương thật đấy.
Na Bội Sam cười dịu, cô được Dương Minh Ngạo đỡ từ từ đi đến. Tháng này cô sẽ sinh, nhưng không biết rơi vào ngày nào. Tất cả đồ đạc dành cho em bé đều được Dương Minh Ngạo chuẩn bị từ trước. Đứa bé trong bụng đến giờ vẫn không biết là trai hay gái.
Dương Minh Ngạo không muốn biết trước. Con trai và con gái anh đều sẽ yêu thương, cưng chiều hết mực.
Đợi đến ngày con anh được sinh ra. Cảm xúc khi đấy mới thực sự nghẹn ngào mà hồi hộp.
- À. Hôm nay Bác Chiến cùng Đông Thành sẽ đến thăm và tặng quà cho trẻ em mồ côi.
Dương Minh Ngạo nói.
Dương Bác Chiến nghe vậy liền gật đầu lia lịa.
Gió lạnh của mùa đông khiến con người ta rộn rã, vội vàng hơn thì phải. Thấp thoáng đâu đó, ta bắt gặp bóng dáng những bông cúc họa mi trắng muốt. Mùa của em, không quá rực rỡ nhưng cũng đủ lay động bao tâm hồn.
Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa mà là bên cạnh người bạn thương yêu.
Ấm áp không phải khi bạn đội mũ len mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai đáng tin cậy.
Ấm áp không phải khi bạn dùng bàn tay xuýt xoa mà có một bàn tay khẽ nắm lấy bàn tay bạn và nhẹ nhàng lên tiếng: Có anh bên em rồi !
Thất Hàn một mình bơ vơ dạo quanh trên phố.
Ấm áp không phải là khi nói ấm quá mà khi có người mà bạn yêu thương thì thầm hỏi "Có lạnh không ?". Hay cô đơn không phải là ở một mình mà là đang nhớ ai đó.
Chiếc áo len anh mang phủ nhẹ những bông tuyết trắng. Anh không cảm thấy lạnh, nhưng trong lòng thì...
- Anh đẹp trai à, mua bánh mỳ đi.
Một cậu bé đi chân đất, gương mặt vui vẻ tay cầm rổ bánh mỳ ngẩng đầu lên nhìn Thất Hàn. Anh quỳ một gối xuống, tay xoa xoa lên đầu cậu nhóc. Hình ảnh này, thật giống anh ngày xưa.
- Anh mua hết nhé.
Cậu bé nghe xong thì nhảy cẫng lên. Thất Hàn cảm giác một chút gì đó ấm áp.
- Em dùng số tiền này, đi mua thêm quần áo mang vào.
Thất Hàn đưa khá là nhiều tiền. Ban đầu cậu bé không dám nhận.
- Em mà không lấy, anh sẽ không mua bánh mỳ.
- Em em lấy. Cảm ơn anh rất nhiều. Chúc anh một đêm giáng sinh an lành, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc bên người thân của mình. Chúc anh mạnh khoẻ và thành đạt trong cuộc sống.
Mùa đông lạnh nhưng rất lãng mạn, nắng của mùa đông yếu nhưng đủ làm ấm trái tim một ai đó. Giáng sinh là dịp bạn và những người xung quanh tận hưởng những giây phút ngọt ngào của tình yêu thương.
Đừng đóng chặt trái tim mình, hãy mở cửa trái tim để biết rằng giữa mùa đông mình vẫn thấy ấm áp.
Thay cho một món quà tặng có giá trị, xin gửi những lời chúc tốt đẹp, hạnh phúc tới tất cả mọi người. Chúc mọi người một mùa Giáng sinh an lành, một năm mới nhiều may mắn, một mùa đông thật ấm áp bên gia đình và người thương yêu. Merry Christmas !
Một bóng dáng quen thuộc lướt qua. Thất Hàn vội vã đưa mắt tìm kiếm. Anh hốt hoảng chạy theo hình bóng ấy. Xô xô đẩy đẩy lượt qua dòng người đông chen.
- Thẩm Thường Hi.
Thất Hàn nắm lấy tay kéo lại.
- Who are you ?
Cô gái ngoại quốc giật mình.
- I\'m really sorry. I got the wrong person. Mind you.
Nhìn nhầm người rồi. Anh lắc đầu xua tan suy nghĩ của mình. Thất Hàn anh làm sao vậy. Bộ dạng này của anh thật sự rất mong muốn gặp cô phải chăng.
Không đâu.
Thất Hàn cười thầm.
Ở một gốc tường nào đó, một cô gái ánh mắt rơi những giọt lệ cay đắng. Thẩm Thường Hi khóc nghẹn ngào. Tự nhủ bản thân sẽ quên anh đi. Nhưng càng quên lại càng nhớ gấp bội.
Chỉ xa anh vài tháng, mà cô đã không chịu được nên phải bay về.
Em nhớ anh khi điều gì đó thật sự tốt đẹp xảy ra, bởi anh là người em muốn chia sẻ.
Em nhớ anh khi điều gì đó làm em sầu não, bởi anh là người rất hiểu em.
Em nhớ anh khi em cười và khóc, bởi em biết anh có thể giúp em nhân lên nụ cười vào lau đi nước mắt.
Lúc nào em cũng nhớ anh, nhưng em nhớ anh nhất khi em thao thức trong đêm, nghĩ về tất cả những khoảng thời gian tuyệt vời mà chúng ta ở bên nhau.
Em chỉ muốn được gặp anh
muốn chạy đến bên anh
ôm anh thật chặt và nói “Em nhớ anh
nhiều lắm”
muốn gục đầu vào vai anh khóc thoải
mái
vì khi ấy em cảm nhận được sự che chở
nơi anh
muốn vòng tay anh mãi là của em
tất cả những gì thuộc về anh sẽ là của em
vì em nhận ra
em yêu anh, rất nhiều.
Nỗi nhớ về người là nỗi nhớ người ta yêu thương, từng khờ dại đem yêu thương nhấn chìm tất cả. Những nỗi nhớ chẳng có nổi một bóng hình trọn vẹn, nhưng cứ vô tình Ϧóþ nghẹt tim ta…
Tại sao linh cảm của anh lại sai. Thất Hàn rõ ràng là cảm nhận được sự hiện diện của cô.
Gặp một người xa lạ bỗng nhớ một người, gặp lại một người quen bỗng thấy mình xa lạ. Chẳng có loại tẩy nào có thể xoá sạch được những gì đã có. Và chẳng có loại 乃út nào có thể vẽ lại những gì đã mất.
Thẩm Thường Hi ngồi bệp xuống mặt tuyết trắng. Cô úp mặt vào hai bàn tay.
Gần anh lắm rồi nhưng không thể đi đến trước mặt anh mở lời nói.
Em nhớ lắm nhưng vẫn giả vờ không có gì. Muốn gặp lắm nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới không phải là góc biển chân trời, cũng không phải là cách nhau phương trời, mà là khi em đang đứng trước mặt anh nhưng anh lại không biết là em yêu anh.
Yêu một người mà không được ở bên cạnh họ, đó là điều giày vò và đau khổ biết bao. Nhưng yêu một người mà ngay cả khi ở bên cạnh họ, rất gần họ, vẫn không thể chạm vào, điều đó còn khiến người ta tan nát biết nhường nào...
" Thất Hàn à, sau này anh sẽ lấy em về làm vợ đi. Thất Hy sẽ phụ giúp anh bán bánh mỳ. "
" Em nói là phải giữ lời đấy. "
" Tất nhiên rồi. "
Ngày hôm đó, hai đứa trẻ từng nhìn lên bầu trời đầy sao hứa hẹn với nhau như vậy.
Thẩm Thường Hi biết rõ. Anh chỉ nói cho vui thôi. Nhưng không sao, điều đó cũng đã khiến cô có một chút gì đó gọi là hy vọng...mong manh.
Chúng ta đã từng hứa sẽ đi cùng nhau đến tận cuối con đường
nhưng ta chẳng nói rõ nơi đâu là cuối con đường
có lẽ giới hạn của mỗi chúng ta đều khác nhau
và em dừng lại
con đường của anh lại quá dài nên anh mải miết đi đến cùng dù đã không còn em bên cạnh…
Hết
Đọc thêm ~> Truyện của tác giả Thanh Ngọc Vy
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc