Cuối cùng thì Giang Thành vẫn chờ được, chỉ là có một người khác thì đã không chờ nổi nữa.
Đúng vào đêm trước ngày đám cưới được tổ chức, Giang Uyển Đình nhận được tin dữ từ cha mẹ của Lục Sâm. Tuy nhiên, cô quyết định giữ im lặng, kể cả Giang Thành cũng không biết chuyện này.
Cô muốn Giang Thành và Kiều Thư Nhiễm có một tình yêu, một hôn lễ thật trọn vẹn.
Vậy là ngày hôm sau, lễ cưới vẫn diễn ra theo kế hoạch.
“Hai người không cho Thần Thần đi sao?”
“Không.”
Cái nhìn tốt của Giang Thần về cha mình đã giảm đi đáng kể.
“Nhờ em trông nó đấy.”
“Không sao, cứ giao cho em.”
“Vậy cha mẹ đi nhé, mẹ sẽ mua thật nhiều quà cho Thần Thần.”
Kiều Thư Nhiễm xoa đầu con trai, thằng bé uất ức không nói thành lời. Ngay cả Kiều Thư Nhiễm cũng không muốn đem Thần Thần cùng đi tuần trăng mặt.
Thực ra, Kiều Thư Nhiễm biết Giang Thần rất muốn đi, nhưng cô nghĩ đây nên là khoảng thời gian cô chỉ dành cho Giang Thành. Hai người sẽ có khá ít thời gian riêng tư khi quay trở về cuộc sống bình thường.
Giang Thành và Kiều Thư Nhiễm đi tuần trăng mật ở rất nhiều nơi, kéo dài khoảng hai tuần.
Hiện giờ, hai người đang đi mua đồ lưu niệm ở một cửa hàng tại Tokyo, Nhật Bản.
“Không biết Thần Thần có thích mấy thứ này không nhỉ?”
“Anh chưa tìm thấy.”
Kiều Thư Nhiễm tiếp tục đi qua gian hàng khác, đột nhiên bắt gặp một con 乃úp bê Kokeshi. Cô vừa nhìn đã thấy thích, liền cầm lên xem.
“Em thích cái này à?”
“Rất dễ thương mà, không phải sao?”
“Em thích thì lấy đi, chúng ta qua chỗ khác tìm quà cho thằng bé cũng được.”
Giang Thành nắm tay Kiều Thư Nhiễm suốt cả đường đi. Cô không để ý tới hắn, mà toàn để ý tới con 乃úp bê trên tay, thỉnh thoảng lại cười nhẹ.
Mãi một lúc sau, cô mới chịu nói chuyện với hắn.
“Thành, chúng ta cược đi.”
“Cược gì?”
“Cược xem lần này chúng ta có con gái thật không?”
“Em thích con gái đến thế à?”
“Lẽ nào anh không thích?”
Giang Thành không chỉ thích, mà là thích đến điên rồi.
“Vậy nếu lần này là con gái thật, em định thưởng anh cái gì?”
“Cái này thì… em chưa nghĩ tới. Mà đợi xem ai thắng đã.”
Tuy nhiên, Giang Thành nghĩ Kiều Thư Nhiễm chỉ nói chuyện đó cho vui, bởi vì ngay cả khi cô biết mình mang thai con gái, cô cũng không có động thái nào là muốn tặng quà cho hắn.
Trái lại, cô còn ђàภђ ђạ hắn nhiều hơn. Cô không thích sai bảo người giúp việc, cô thích sai bảo Giang Thành hơn.
Hai giờ sáng, Kiều Thư Nhiễm bỗng nhiên tỉnh dậy. Xung quanh tối đen, cô liền lay người Giang Thành.
“Giang Thành, Giang Thành.”
“Sao vậy?”
Giang Thành rất nhanh đã bị đánh thức.
“Đói quá… em muốn ăn mì.”
Kiều Thư Nhiễm nửa tỉnh nửa mơ thì bị Giang Thành 乃úng một cái vào trán.
“Anh làm gì vậy?”
“Đồ dinh dưỡng thì em không thích mà lại đi thích mấy món chẳng bổ béo gì đó?”
“Nhưng mấy tháng rồi em chưa được ăn.”
“Chẳng phải phụ nữ có thai không chịu nổi mùi dầu mỡ sao? Sao em…”
Trái lại với hình ảnh thường thấy, Kiều Thư Nhiễm còn nghiện đồ ăn nhanh hơn. Cũng may là Giang Thành quản cô rất chặt, không cho cô dụng vào mấy món đấy.
“Em cũng đâu phải ăn chay. Em không quan tâm, em muốn ăn.”
Giang Thành quyết không nghe theo.
“Đi mà, Giang Thành, em không tranh đặt tên cho con với anh nữa đâu.”
“Em vì đồ ăn mà bán đứng con như vậy à?”
Kiều Thư Nhiễm không thèm nói chuyện với Giang Thành nữa. Cô giận rồi. Cô quay lưng lại với hắn, kéo hết chăn về phía mình, mặc kệ cho Giang Thành lạnh cóng.
Giang Thành vẫn dịu dàng với Kiều Thư Nhiễm, ôm cô từ phía sau. Hắn biết vì con của hai người, cô đã phải chịu khổ rồi.
Ngày hôm sau, Kiều Thư Nhiễm lại bắt đầu lên mạng tìm tên cho con. Cũng chỉ còn hai tuần nữa là tới ngày dự sinh rồi, vậy mà cô và Giang Thành vẫn chưa thể thống nhất được.
“Giang Tư Mỹ không phải hay hơn sao?”
“Không, anh thích Giang Ánh Nguyệt hơn.”
“Anh mà còn cãi em nữa là con anh sẽ không mang họ của anh đâu đấy!”