Đánh Mất Em - Chương 78

Tác giả: Thảo Phạm

“Có thể cho tôi xem ảnh của cô ấy không? Ảnh cô ấy mặc váy cưới…”
“Cậu muốn tôi đến đây… chỉ vì một bức ảnh?”
Lục Sâm không ngần ngại mà gật đầu. Giang Thành cảm thấy hôm nay, mình tốt bụng đến bất ngờ, cho nên cũng không hề từ chối.
Lục Sâm cầm lấy điện thoại của Giang Thành, bàn tay gầy gò lộ ra khiến cho hắn giật mình. Hắn biết Lục Sâm bị bệnh tật ђàภђ ђạ cả nửa năm trời, nhưng có thể đến mức đó sao? Một con người đã từng tràn đầy sức sống, một con người từng là một nhân tài đầy triển vọng giờ đây đã biến thành một bộ xương khô.
Lục Sâm vui đến nỗi bật khóc. Kiều Thư Nhiễm thậm chí còn đẹp hơn anh tưởng tượng. Giờ đây, anh lại càng thấy lựa chọn của mình sáng suốt hơn rất nhiều.
Nếu để Kiều Thư Nhiễm chịu khổ, chăm sóc cái cơ thể tàn tạ này, Lục Sâm không biết cô còn có thể vui vẻ, xinh đẹp như thế không.
“Cô ấy rất hạnh phúc, đúng không?”
Giang Thành gật đầu.
“Thật ra anh không cần phải thấy bản thân thảm hại đâu, tôi và cô ấy chia tay cũng là chuyện sớm muộn thôi… tôi không có cách nào ngừng nghĩ về quá khứ của cô ấy. Mỗi lần nhìn thấy con của hai người… tôi lại không chịu được, cho dù đó chính là lựa chọn của tôi.”
“Nếu tôi không đồng ý, cô ấy cũng không làm đâu. Cũng là lỗi của tôi, là tôi tự tay dâng cô ấy cho người khác. Vào khoảnh khắc tôi đồng ý, tôi và cô ấy đã không còn thuộc về tôi nữa rồi.”
Thế nhưng Giang Thành vẫn không thể ngừng nghĩ rằng sẽ thế nào nếu Lục Sâm không buông tay. Chấp niệm của Kiều Thư Nhiễm đối với Lục Sâm rất lớn, lớn như chấp niệm của Giang Thành với cô.
“Cảm ơn vì đã thương hại kẻ bệnh tật sắp ૮ɦếƭ này.”
Lục Sâm trả điện thoại lại cho Giang Thành.
“Hôn lễ của hai người là vào cuối tháng sau, đúng không?”
“Đến lúc đó… có thể chừa lại một ghế cho tôi không? Ở xa cũng được… tôi cũng không hi vọng cô ấy nhìn thấy…”
“Không có gì, chỉ là đến chúc phúc thì tôi rất hoan nghênh.”
Đúng lúc đó, bác sĩ đi vào trong phòng bệnh, hộ tá còn đẩy theo một xe toàn là thuốc. Mặc dù nhìn đống thuốc thang này đã mấy tháng rồi, Lục Sâm vẫn rất sợ hãi.
“Được rồi, không có việc gì nữa thì tôi đi trước.”
“Đợi đã.”
Giang Thành ngoảnh đầu lại.
“Chăm sóc cô ấy giúp tôi nhé.”
Đây chính là thỉnh cầu cuối cùng của Lục Sâm.
Buổi chiều, Giang Thành tới đón Kiều Thư Nhiễm tan làm. Cô rất vui vẻ. Ở trường, đồng nghiệp ai nấy cũng mừng cho cô. Trái lại, Giang Thành lại không biểu hiện quá nhiều cảm xúc.
“Giang Thành, Giang Thành. Anh sao vậy?”
“À… không có gì. Chúng ta đi đón Thần Thần đã.”
“Anh bị hội chứng tiền hôn nhân à?”
“Có sao? Anh đang rất bình thường.”
Kiều Thư Nhiễm bán tín bán nghi, nhưng nghĩ lại một người như Giang Thành thì làm sao lại mắc cái hội chứng đấy được. Nghe cô nói muốn tổ chức hôn lễ vào cuối tháng sau, hắn chỉ hận không thể làm cho thời gian trôi qua nhanh hơn để cưới cô.
“Đi thôi, Thần Thần lại phải đợi lâu giờ.”
Cũng may là hôm nay, đường không quá đông nên Giang Thần chỉ cần đứng chờ một lúc.

Chuyện Giang Thành chuẩn bị kết hôn đã lan ra khắp cả nhà họ Giang, Giang Uyển Đình vừa ra nước ngoài chưa được bao lâu thì đã kéo cả nhà về nước theo.
“Trước lễ cưới vài ngày, cả nhà qua đây là vừa, sao em vội vàng quá vậy?”
“Em thích đấy, được không? Em muốn xem chị dâu của em thế nào.”
Kiều Thư Nhiễm chỉ biết lén lút cười. Tính cách của hai anh em này giống hệt nhau.
Kiều Thư Nhiễm quay người lại, giật mình nhìn cô gái đang đứng ở đằng xa. Giang Thành nói chỉ có gia đình của Giang Uyển Đình qua đây, vậy cô gái này là ai chứ?
“Thành, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Vậy là Kiều Thư Nhiễm kéo Giang Thành vào bếp để nói chuyện riêng.
“Cô gái đó là ai vậy? Cái người mà mặc bộ đồ màu đen đó.”
“Em không nhớ à? Đó là cháu của em đấy. Con gái lớn của Đình Đình.”
“Cái gì? Con bé… lớn chừng ấy rồi sao?”
Kiều Thư Nhiễm nhớ là khi cô lần đầu tới nhà họ Giang, con bé còn rất nhỏ mà. Nó vẫn luôn chạy theo cô mà gọi chị Thư Nhiễm.
“Không phải anh nói với em là Đình Đình kết hôn rất sớm sao?”
“Nhưng em không nghĩ là cô ấy có con lớn như thế…”
“Năm mười bảy tuổi, nó yêu một đứa bạn cùng lớp, gia đình cậu ta cũng thuộc dạng khá giả, nhưng lúc cậu ta ra nước ngoài thì gia đình phá sản. Anh và cha không muốn con bé chịu khổ, cho nên… bảo hai đứa chia tay.”
“Chuyện gì sau đó thì em cũng đoán ra được đấy.”
Nhưng nhìn cái vẻ mặt ngơ ngác của Kiều Thư Nhiễm là Giang Thành biết ngay là cô không đoán được. Hắn tiếp tục nói.
“Hai đứa nó… dùng cái thai ra áp chế bọn anh. Ngoài chấp nhận cậu ta ra thì bọn anh còn có thể làm gì nữa? Cũng may là con bé này mắt nhìn người không tệ, cho nên cậu ta vừa gây dựng lại được sự nghiệp là đã đến cưới nó luôn.”
Kiều Thư Nhiễm đột nhiên cảm thấy thật ghen tị với Giang Uyển Đình. Cô cũng dùng gần như cả thanh xuân của mình để đợi Lục Sâm, mà đáng tiếc là không đợi được.
“Mà Giang tiên sinh này, anh không thấy anh thua kém em gái anh sao?”
“Tại sao?”
“Anh lớn thế này mà mới có một đứa, em gái anh có hẳn ba đứa rồi đấy.”
Giang Thành ôm Kiều Thư Nhiễm, tựa cằm lên vai cô. “Anh không muốn em chịu khổ đâu.”
Kiều Thư Nhiễm chỉ thấy Giang Thành đang tự an ủi bản thân mà thôi. Tuy nhiên, Giang Thành nghĩ nếu như Kiều Thư Nhiễm không muốn sinh đứa thứ hai thì cũng không sao cả. Hai người có Giang Thần là đủ rồi.
“Được rồi, đồ dẻo miệng, không trêu anh nữa. Bỏ em ra đi.”
Nhưng Giang Thành mặc kệ khách khứa ngoài kia, tiếp tục ôm Kiều Thư Nhiễm.
Hơn một tháng đã trôi qua, chỉ còn một tuần nữa là đến ngày cưới của Kiều Thư Nhiễm và Giang Thành. Mọi thứ đã được chuẩn bị tươm tất; bây giờ, hai người chỉ cần chờ đợi.
Mấy hôm nay, Kiều Thư Nhiễm rất căng thẳng. Lúc nào làm việc, cô cũng bị mất tập trung. Cô không thể ngừng nghĩ về hôn lễ của cô.
“Không biết lúc trước, ai bảo anh mắc chứng tiền hôn nhân đây?”
Kiều Thư Nhiễm đạp vào người Giang Thành, “Anh muốn nói đây là báo ứng của em đúng không?”
“Toàn là do em suy diễn.”
“Hay là chúng ta đi đăng ký kết hôn trước đi, anh nóng…”
Còn chưa kịp nói hết thì Giang Thành đã bị Kiều Thư Nhiễm dùng quyển tạp chí đánh vào đầu.
“Còn một tuần nữa thôi, anh ráng chờ đi.”
Cuối cùng thì Giang Thành vẫn chờ được, chỉ là có một người khác thì đã không chờ nổi nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc