Đánh Mất Em - Chương 77

Tác giả: Thảo Phạm

“Anh…”
Kiều Thư Nhiễm chỉ là vô tình nghĩ tới chuyện cầu hôn, không ngờ nó đã thành thật luôn rồi. Cô sững sờ nhìn người đàn ông đang quỳ một gối trước mắt mình.
“Nhiễm, anh biết, cách chúng ta bắt đầu không đúng… anh… không đối tốt với em, nhưng chính em lại khiến anh nhận ra, em chính là tất cả của anh. Nhiễm… em có thể cho anh một cơ hội được chăm sóc em, trân trọng em, được không?”
“Em… có đồng ý làm vợ anh không?”
Đã đến lúc này rồi, Kiều Thư Nhiễm còn nỡ nói không sao? Cô rất vui, vui đến nỗi bật khóc, làm những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.
“Em đồng ý.”
Giang Thành từ từ đeo nhẫn cho Kiều Thư Nhiễm. Đúng như những gì hắn hằng mong ước, trên tay cô đã có một chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu của hai người. Cô thuộc về hắn, hắn cũng thuộc về cô.
“Cảm ơn em… Nhiễm… cảm ơn em…”
Cảm ơn cô vì đã cho hắn một cơ hội được ở bên cô, chăm sóc cô tới cuối đời.

“Vậy là mấy ngày nay anh bận, chính là vì chuyện này, đúng không?”
Kiều Thư Nhiễm muốn biết tất cả. Chỉ cần nhìn chiếc nhẫn trên tay mình thôi, cô lại nhớ tới khoảnh khắc đó. Cô đã rất ngỡ ngàng, phải mất một lúc mới xác định được đó là sự thật.
Giang Thành gật đầu, một tay giữ vô lăng, một tay nắm chặt bàn tay của Kiều Thư Nhiễm. Đây là thói quen của hắn khi lái xe, hắn không bỏ được.
“Anh không sợ em không đồng ý à?”
“Có.”
“Thật à? Sao… anh…”
“Anh không tự tin đến thế.”
Kiều Thư Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy lỗi lại thuộc về bản thân mình. Cô dường như chưa cho Giang Thành đủ cảm giác an toàn, cho nên hắn mới nghĩ vậy.
“Sao anh lại không tự tin? Bình thường, anh kiêu ngạo lắm mà.”
“Nhỡ em vẫn còn hận anh… anh…”
“Dừng xe!”
Giang Thành vội tấp vào lề đường. Kiều Thư Nhiễm quay người sang, vẻ mặt cô có chút thay đổi.
“Ai cho anh nghĩ như thế? Em đã nói rồi, vào lúc em tỏ tình với anh, em đã quyết định sẽ giao phó bảo thân cho anh. Em không quan tâm tới quá khứ.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
Kiều Thư Nhiễm vô cùng nghiêm túc. Giang Thành ôm lấy cô, mỉm cười. Sau tất cả, hắn cũng buông xuống được rào cản cuối cùng giữa hai người.
Giang Thần ở nhà, mong ngóng cha mẹ trở về từng giây từng phút một. Giang Thành không cho thằng bé đến, nó chỉ có thể ở nhà xem cha cầu hôn mẹ như nào. Nó cứ tưởng tình tiết như vậy chỉ có trong phim thôi, không ngờ ngoài đời thật cũng có.
Sau vài tiếng chờ đợi, Giang Thành cuối cùng cũng đem Kiều Thư Nhiễm trở về.
“Cha, mẹ!”
Giang Thần ngay lập tức sà vào lòng Kiều Thư Nhiễm. “Mẹ, Thần Thần muốn xem nhẫn.” Thằng bé rất hiếu kỳ. Cha giấu kỹ quá, thằng bé không lén xem được.
“Thế nào? Đẹp chứ?”
Giang Thần gật đầu lia lịa, liên mồm khen, “Rất đẹp ạ.”
Kiều Thư Nhiễm xoa đầu con trai.
“Được rồi, chơi một lúc nữa thôi là phải đi ngủ đấy, nghe chưa?”
“Ơ, em chưa…” Cô còn chưa khoe hết mọi thứ với Thần Thần mà.
Thế nhưng Giang Thành nóng vội, hắn bế Kiều Thư Nhiễm về phòng.

Kiều Thư Nhiễm đột nhiên rất biết ơn người sắp xếp thời khoá biểu cho cô. Sáng mai, cô không phải tới trường, cho nên dù bị Giang Thành vắt kiệt sức, cô cũng không sợ mai đi làm muộn.
Tuy nhiên, cô không ngờ tới là ngày hôm sau, Giang Thành lại không cho cô ngủ nướng.
“Sao vậy? Em mệt lắm, để em ngủ đi.”
“Chúng ta còn phải đi thử đồ cưới nữa?”
Kiều Thư Nhiễm tỉnh ngủ. Cô ngồi bật dậy, bắt đầu phàn nàn.
“Anh nghĩ gì mà ngày hôm trước vừa cầu hôn, ngày hôm sau liền đi thử váy cưới vậy? Có phải là ngày mai, anh đem em tới lễ đường luôn không?”
“Cũng được đấy…”
“Giang Thành!”
Kiều Thư Nhiễm dùng gối đánh vào người Giang Thành. “Không phải anh nói anh tự ti lắm sao? Sao cái gì cũng có rồi?”
“Thì thỉnh thoảng tự tưởng tượng em mặc là được mà.”
Kiều Thư Nhiễm chán không buồn nói. Cô nằm xuống giường, muốn đi ngủ tiếp, nhưng cuối cùng là vẫn bị Giang Thành vác đi.
Kiều Thư Nhiễm phải mất một lúc lâu thì mới che được hết dấu hôn mà hôm qua Giang Thành để lại.
“Nếu đã định hôm nay đi thử đồ rồi thì anh đừng có làm bậy chứ!”
“Anh cũng có mà, không thấy sao?”
Giang Thành cố tình chỉ vào mấy dấu vết trên cổ mình. Kiều Thư Nhiễm quyết định không nói chuyện với hắn nữa.
Một lần nữa, Giang Thần lại bị cho ra rìa. Thằng bé phải đi học, không được đi xem cha mẹ thử đồ cưới.
Kiều Thư Nhiễm thử váy cưới trước, những mẫu ở đây đều là do Giang Thành thuê người thiết kế riêng. Cô có cảm giác như mình bị lừa vậy.
Rõ ràng là Giang Thành nói hắn không tự tin rằng cô sẽ đồng ý lời cầu hôn của hắn ngay, kết quả là cả váy cưới cũng có rồi. Với độ tinh xảo của những chiếc váy đó, Kiều Thư Nhiễm nghĩ phải vài ba tháng mới hoàn thành được.
Bộ váy thứ nhất, rồi lại đến thứ hai, thứ ba,… Sau khi thử cả bảy bộ váy, Kiều Thư Nhiễm mới thấy một bộ thực sự vừa ý. Cô không ngờ là đến cả thử váy thôi mà cũng khiến cô thở không ra hơi.
Còn Giang Thành thì lại rất đơn giản, mấy bộ quần áo cũng chẳng khác âu phục mà hắn thường mặc là bao.
“Anh chụp lại hết ảnh rồi chứ?”
“Đương nhiên, mà cho dù không chụp thì anh cũng nhớ cả rồi.”
“Em muốn cho Thần Thần xem mà. Anh cũng quá đáng thật, đợi thằng bé được nghỉ rồi cho nó đi cùng thì cũng đâu có sao.”
“Nhưng anh không đợi được.”
Giang Thành ôm eo Kiều Thư Nhiễm. Thực ra, chỉ cần nhìn thấy Kiều Thư Nhiễm mặc váy cưới thôi, Giang Thành đã muốn kết hôn ngay rồi.
Kiều Thư Nhiễm bất lực, suy nghĩ của hắn quả thực y như những gì cô từng nói.
Buổi chiều, Kiều Thư Nhiễm đi làm, còn Giang Thành thì không. Hắn tới bệnh viện, nhưng không phải để kiểm tra sức khoẻ.
Có một người đã hẹn gặp hắn ở đây.
“Đã lâu không gặp rồi nhỉ?”
“Không ngờ… anh đến thật.”
Lục Sâm cười nhạt. Anh mặc bộ quần áo cho bệnh nhân. So với nửa năm trước đây, anh đã tiều tuỵ hơn rất nhiều, khuôn mặt hóp lại, làn da tím tái, trông không có một chút sức sống nào. Anh đã làm bạn với bốn bức tường trắng muốt, với thuốc thang trong bệnh viện vài tháng rồi.
“Muốn gặp cô ấy sao?”
“Không dám…”
“Tôi chỉ muốn cô ấy được yêu trọn vẹn.”
Bởi vì Lục Sâm hiểu, nếu Kiều Thư Nhiễm biết được sự thật rằng không có người thứ ba nào ở đây cả, là anh không muốn làm lỡ dở tương lai của cô; nhất định sẽ quay về để chăm sóc anh, ngay cả khi cô biết trái tim của cô đã thuộc về về Giang Thành.
Lục Sâm không muốn thế. Anh sẽ phải ૮ɦếƭ, anh không muốn kéo theo Kiều Thư Nhiễm. Anh nợ cô chín năm, anh muốn dùng cái sự cô độc tới cuối đời này để đổi lại hạnh phúc cho cô.
Giang Thành ngồi xuống ghế, hai tay đan vào nhau, suy tư một hồi rồi tự cười chính bản thân mình.
“Tôi đột nhiên cảm thấy chính mình mới là kẻ thua cuộc đấy.”
Chỉ là kẻ thua cuộc này lại được bố thí cho chút tình yêu mà thôi.
“Nghe nói cô ấy đồng ý lời cầu hôn của anh rồi? Hôm nay còn đi thử đồ cưới nữa…”
Giọng nói của Lục Sâm có phần chua xót. Anh cũng từng tưởng tượng viễn cảnh Kiều Thư Nhiễm mặc váy cưới, khoác tay mình bước vào lễ đường, nhưng đáng tiếc là không có cơ hội.
“Đây là lí do cậu nhờ Đình Đình bảo tôi đến đây? Cậu không sợ nó lột da cậu sao? Cậu là ca phẫu thuật thất bại đầu tiên trong đời nó.”
“Chính vì thế nên tôi mới dám nhờ.”
“Có thể cho tôi xem ảnh của cô ấy không? Ảnh cô ấy mặc váy cưới…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc