“Em… em yêu anh! Giang Thành… anh còn cần em không?”
“Cần… vĩnh viễn… không thể thiếu em…”
Giang Thành ôm chặt lấy Kiều Thư Nhiễm, cúi đầu xuống, trao cho cô một nụ hôn thật sâu. Giang Thần che hai mắt lại, tự giác dịch ra xa, rồi mới dám bỏ tay xuống.
Kiều Thư Nhiễm đặt hai tay lên vai Giang Thành, hai má đỏ ửng lên. Cho đến tận giờ phút này, cô vẫn không tin mình đã chủ động hôn Giang Thành. Trong kế hoạch ban đầu của cô, cô chỉ muốn nói ba từ em yêu anh.
Thế nhưng… khi nhìn thấy dáng vẻ của Giang Thành lúc đó, cô lại không hối hận nữa. Cô cảm thấy thật may mắn vì mình của khi đó lại dũng cảm như thế.
“Cha mẹ thật là…”
Hai người dính vào nhau tới nỗi Giang Thần cũng không chịu nổi nữa. Pháo hoa đã hết, nhưng Kiều Thư Nhiễm vẫn đang được bao bọc trong vòng tay rộng lớn của Giang Thành.
“Thần Thần đi ngủ đây, hai người…”
Đến lúc này, Kiều Thư Nhiễm mới nhận ra là Giang Thần vẫn luôn ở cạnh hai người. Cô vội bảo Giang Thành buông mình ra. Nếu thằng bé giận thì sẽ rất mệt mỏi.
“Thần Thần…”
Giang Thần lại quay sang cười với Kiều Thư Nhiễm, “Nhưng Thần Thần cũng rất vui.”
“Mẹ yêu cha rồi.”
…
Mùng một Tết, Giang Thành và Kiều Thư Nhiễm ngủ đến tận trưa. Nếu không phải vì Giang Thần bị bỏ đói cả sáng, đập cửa gọi cô dậy thì cô vẫn không chịu thức giấc.
Cô nhìn Giang Thành, chỉ hận không thể cho hắn một trận. Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi chứ đâu có sung sướng gì, vậy mà Giang Thành vẫn có thể ngủ ngon lành như thế.
Kiều Thư Nhiễm đẩy con sâu ngủ Giang Thành ra, quấn lấy cái chăn mỏng rồi bước xuống giường. Sau khi nhặt đống quần áo rơi vãi trên sàn, cô mới ra mở cửa, dĩ nhiên chỉ ló chút đầu ra.
“Mẹ, Thần Thần đói rồi, nhưng không biết sủi cảo để đâu cả.”
“Ừ, được rồi, chút nữa mẹ xuống nhé.”
“Dạ.”
Khi Kiều Thư Nhiễm quay lại thì đã thấy Giang Thành đứng trước mặt mình. Cô hét toáng lên vì giật mình, suýt chút nữa thì không giữ được cái chăn.
“Anh đừng xuất hiện doạ người như thế được không?”
“Doạ người? Hôm qua em còn khen tôi là người đẹp trai nhất em từng gặp.”
“A! Thôi được rồi, anh mau tránh ra đi.”
Giang Thành buông tha cho Kiều Thư Nhiễm, để cô chạy đi. Nhìn cô chật vật như thế, hắn lại muốn cười.
Một lúc sau, Kiều Thư Nhiễm và Giang Thành cùng nhau xuống lầu. Giang Thần còn để ý rất rõ là hai người nắm tay nhau, cho đến khi thấy thằng bé thì Kiều Thư Nhiễm mới bỏ ra.
Nhưng dĩ nhiên Giang Thành không chịu.
“Sao chúng ta phải lén lút chứ?”
“Đâu có…”
“Không được, tôi giận rồi, em cho tôi danh phận mà cũng như không vậy.”
“Anh…” Kiều Thư Nhiễm lại quay sang nhìn Giang Thần, thằng bé cũng phản ứng y chang, “Hai cha con… ngoài việc suốt ngày giận dỗi ra thì còn được cái gì nữa không?”
Kiều Thư Nhiễm tức ૮ɦếƭ mất.
“Được rồi… tôi chỉ đùa chút thôi mà. Chỉ có nhóc con kia nhỏ nhen thôi.”
“Cha, nhưng cha chiếm mẹ rất lâu rồi, Thần Thần không được ngủ với mẹ, Thần Thần rất nhớ mẹ.”
“Con đã hơn bảy tuổi rồi, còn ngủ với mẹ gì nữa? Bây giờ hỏi mẹ con xem cô ấy có đồng ý không?”
Giang Thần rất kì vọng vào Kiều Thư Nhiễm, nhưng lần này, cô không đứng về phía thằng bé nữa.
“Thần Thần cũng đến tuổi phải ngủ riêng rồi.”
Cô nghĩ trẻ con năm tuổi là cũng có thể ngủ riêng được rồi, chẳng qua là cô muốn bù đắp cho Giang Thần nên vẫn cho thằng bé ngủ chung.
“Hai người bắt nạt con.”
Buổi chiều, Giang Thành đưa hai mẹ con tới nhà cha mẹ Kiều Thư Nhiễm. Kiều Thư Nhiễm ngồi ghế lái phụ. Cả một quãng đường dài, cô gần như chỉ có nói chuyện với Giang Thành, còn cho hắn nắm tay mình.
Giang Thần chỉ có thể lủi thủi ngồi ghế sau một mình.
Cha mẹ thậm chí còn mặc đồ đôi. Giang Thần đành phải mặc bộ khác, cùng màu với hai người để không có cảm giác lạc lõng.
Nhưng… thằng bé vẫn ấm ức. Thằng bé nghĩ, dù sao thì cha cũng không thể độc chiếm mẹ như thế được.
“Mẹ… Thần Thần cũng rất yêu mẹ mà…”
Kiều Thư Nhiễm còn chưa kịp nói gì, Giang Thành quay đầu lại, thậm chí còn giơ hai bàn tay đang đan chặt vào nhau cho thằng bé xem.
“Nhưng mẹ con yêu cha hơn, sao giờ?”