“Con thấy hai người đăng ảnh đi ăn, đi chơi rất vui lên mạng mà… hai người không nhớ con một chút nào…”
“Trên mạng?”
Kiều Thư Nhiễm ngay lập tức quay ra nhìn người đàn ông đang vô cùng thản nhiên mà lái xe. Cô thật sự muốn cho Giang Thành một trận, nhưng giờ thì cô vẫn phải cố bình tĩnh.
Về đến nhà, Kiều Thư Nhiễm đã kéo Giang Thành ra ngoài để hỏi tội.
“Sao anh lại đăng lên mạng?”
“Gì chứ? Tôi không đăng thì đám nhà báo cũng đăng mà. Hơn nữa, tôi tự mình đăng lên, không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Nhưng hiện giờ còn quá sớm.”
Kiều Thư Nhiễm sợ Lục Sâm sẽ nhìn thấy những hình ảnh đó. Giang Thành dùng một tay ôm trọn vòng eo của cô, kéo cô sát gần mình.
“Tôi được thăng chức rồi mà, sao em vẫn nhẫn tâm vậy chứ?”
“Được rồi, đừng làm loạn nữa, anh nghĩ xem nên dỗ Thần Thần thế nào đi. Nếu thằng bé hết giận thì tha cho anh đấy.”
Ngay sau đó, Kiều Thư Nhiễm đi vào trong nhà tìm Giang Thần. Giang Thành khoanh hai tay trước иgự¢, mặt nghiêm lại. Hắn không nghĩ ra được.
Trong nhà, Kiều Thư Nhiễm vẫn tích cực làm lành với Giang Thần, nhưng so với Giang Thành, thằng bé dường như còn sắt đá hơn.
Cô làm thế nào thì thằng bé cũng không chịu mở miệng, thậm chí còn nhân lúc cô không để ý mà ngay lập tức chạy lên phòng rồi khoá cửa lại.
“Nó vẫn giận à?”
“Chưa lần nào khó dỗ như vậy cả.”
“Yên tâm, nó đang làm nũng thôi. Chút nữa, nó không chịu được thì lại xuống ngay đó mà.”
“Nhưng chúng ta cũng không thể để kệ thế được. Còn anh đấy, anh đã nghĩ được gì chưa?”
Giang Thành lắc đầu, Kiều Thư Nhiễm chỉ biết thở dài. Cô cũng không nghĩ ra được.
Đến mười một giờ đêm, Kiều Thư Nhiễm gõ cửa phòng Giang Thần. Thằng bé lơ mơ, vừa ra mở cửa vừa dụi mắt.
Kiều Thư Nhiễm khoác áo khoác vào cho Giang Thần rồi ngay lập tức bế thằng bé lên.
“Ơ… chúng ta đi đâu vậy?”
“Chút nữa con sẽ biết.”
Kiều Thư Nhiễm đưa Giang Thần lên sân thượng. Thằng bé rất tò mò, không biết cha mẹ sẽ làm gì để dỗ mình.
Đêm nay, trời khá lạnh, ba người đều phải mặc áo khoác vào mới đủ ấm. Giang Thần ngơ ngác nhìn cha mẹ.
Hóa ra hai người đã chuẩn bị một bữa tiệc nướng BBQ ngoài trời.
“Thần Thần tỉnh ngủ chưa?”
Hai mắt Giang Thần sáng lên, trong đầu nghĩ được ăn đồ nướng vào buổi đêm, trong thời tiết se se lạnh thế này thì thật tuyệt.
Kiều Thư Nhiễm để Giang Thần xuống, thằng bé nhanh chóng chạy về phía Giang Thành.
“Thơm quá.”
“Chỉ có đồ ăn mới có thể thu hút con nhỉ, nhóc con.”
Giang Thành xoa đầu con trai. Thằng bé bĩu môi, muốn nói rằng thằng bé chưa hết giận.
“Lần này cho con chụp chung là được chứ gì?”
“Tạm được.”
Kiều Thư Nhiễm mỉm cười, cúi người xuống, véo má Giang Thần.
“Đừng giận cha mẹ nữa nhé?”
“Aa… để Thần Thần xem xét đã.”
Nhưng có được đồ ăn là Giang Thần lại tươi cười như bình thường. Xiên thịt chín đầu tiên đã bị thằng bé ăn trong phút chốc.
Kiều Thư Nhiễm nhìn xuống bụng mình, đôi lúc lại ghen tị với thằng bé. Cô rất dễ béo, cho nên chỉ buông thả một chút thôi là cũng đủ để cho cô cả một tuần ăn rau luộc rồi. Còn Giang Thần rõ ràng ăn rất nhiều mà lại không hề béo chút nào.
“Vậy… là cha hay mẹ đã nghĩ ra vậy ạ?”
“Dĩ nhiên là cha con rồi.”
Giang Thành vỗ иgự¢, tự hào.
“Ồ, vậy Thần Thần không giận cha nữa.”
Kiều Thư Nhiễm khóc trong lòng. Cô mất công chuẩn bị mà cũng không được tha thứ. Nhìn vẻ mặt khổ sở của cô, Giang Thành lại đau xót.
“Thần Thần, có một điều bạn con không thể bì với con được đâu, chính là…”
“Sao chỉ có một ạ? Con có rất nhiều, rất nhiều thứ hơn các bạn ấy, như là đẹp hơn, học giỏi hơn, còn có nhiều bạn gái thích con hơn nữa.”
Thế nhưng điều Giang Thành muốn nói không phải như vậy…
“Thần Thần, chỉ có con mới được tham dự hôn lễ của cha mẹ con, mấy bạn khác có được không?”