Đánh Mất Em - Chương 67+68

Tác giả: Thảo Phạm

“Lúc ở trên xe, em còn nói tôi được thăng chức rồi.”
Kiều Thư Nhiễm giận đến nỗi không nói nên lời, cô quay lưng lại với Giang Thành. Vì không muốn đánh thức con, cô chỉ có thể dịch vào một chút cho Giang Thành nằm ngoài.
Cũng may, ngoài ôm cô ra, Giang Thành không làm gì hết.
“Mai là ngày nghỉ của em nhỉ? Mai chúng ta đi hẹn hò đi.”
Kiều Thư Nhiễm quyết định giả vờ ngủ. Cô chán ghét Lục Sâm, nhưng không có nghĩa là cô có thể quay ngoắt sang bên Giang Thành như thế.
Cô cần thời gian để tiếp nhận người đàn ông bên cạnh mình là Giang Thành.
Sáng hôm sau, cả ba người thức dậy do chuông báo thức kêu rất to. Hai cha con tối qua ngủ rất ngon, chỉ có một mình Kiều Thư Nhiễm thấy cả người đau ê ẩm. Cả đêm, cô bị kẹt giữa hai người.
Kiều Thư Nhiễm xuống bếp trước để chuẩn bị bữa sáng. Giang Thần quyết định chạy về phía cô, làm nũng.
“Thần Thần cũng muốn đi hẹn hò với cha mẹ.”
Giang Thành đang uống nước, suýt nữa thì bị sặc. Hắn lườm con trai, xách thằng bé ngồi lên ghế để ăn sáng.
“Không được phép lười biếng. Nếu không, sau này con không có tiền nuôi mẹ đâu.”
“Thần Thần biết rồi…”
Kiều Thư Nhiễm cười tủm tỉm.
“Tất cả là tại anh đấy.”
“Ừ, ừ, toàn bộ đều là lỗi của tôi.”
Giang Thành đã đói đến cồn cào ruột gan, hắn lấy đũa rồi tự tiện gắp một miếng thịt.
“Anh… ai cho ăn vụng?”
“Tôi đói.”
“Anh nhìn Thần Thần đi, thằng bé còn không như anh.”
Một lúc sau, Kiều Thư Nhiễm đem ra ba đĩa đồ ăn sáng trông vô cùng đẹp mắt. Giang Thần vừa nhìn đã biết là sẽ rất ngon.
Thằng bé ăn no nê rồi theo Giang Thành ra xe. Kiều Thư Nhiễm đắn đo một lúc rồi mới dám hỏi.
“Tôi có thể đi cùng không?”
Giang Thần chuyển trường, cô chưa từng xuất hiện với thân phận là mẹ của thằng bé ở ngôi trường mới đó.
“Lên đi.”
Giang Thành vui còn không kịp, sao dám từ chối cô?
Đến nơi, Kiều Thư Nhiễm dặn dò Giang Thần cẩn thận, nhìn thằng bé vào trường rồi mới dám quay đi. Giang Thành đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào trong xe.
“Đi hẹn hò thôi.”
“Anh…”
“Chúng ta hiếm lắm mới có thời gian riêng mà.”
“Sao anh nói như Thần Thần là bóng đèn vậy chứ?”
Giang Thần quả thực rất dễ thương, nhưng đó chỉ là khi thằng bé giúp Giang Thành ςướק Kiều Thư Nhiễm về. Khi thằng bé dính lấy Kiều Thư Nhiễm, Giang Thành thấy rất khó chịu.
“Không phải sao? Nó cũng bảy tuổi rồi… chúng ta quá cưng chiều nó thì đúng hơn.”
“Tôi chỉ là muốn bù đắp cho thằng bé.”
Vào lúc thằng bé cần cô nhất, cô đâu có ở bên nó.
“Như vậy là đủ rồi, em bù đắp cho tôi đi.”
“Anh thì có cái gì mà phải bù đắp?”
“Em thật nhẫn tâm.”
Kiều Thư Nhiễm bỗng nhiên quay người sang, nựng má Giang Thành.
“Nhẫn tâm sao? Chỗ nào chứ?”
“Em đang dỗ tôi à?”
Kiều Thư Nhiễm chợt giật mình, ngay lập tức quay mặt đi, hai chân cô co lại. Cô đang xấu hổ. Khi đó, cô chỉ hành xử trong vô thức mà thôi.
Giang Thành cố kéo cô ra đằng sau, “Không sao, tôi thích lắm. Em dỗ tôi tiếp đi.”
“Thôi đi mà…”
Cảm thấy chọc ghẹo Kiều Thư Nhiễm đủ rồi, Giang Thành lại vui vẻ lái xe. Kiều Thư Nhiễm vừa buông lỏng cảnh giác thì lại bị hắn nắm lấy tay.
Bàn tay hắn rất lớn, lại còn ấm nữa.
“Bắt đầu với cái này đi.”
“Anh không sợ giữa đường xảy ra tai nạn sao? Bỏ ra đi, không an toàn đâu.”
“Tôi lái xe rất an toàn.”
“Thật sao?”
“Hai lần bị tai nạn của tôi… đều là vì em, không phải lỗi của tôi.”
Hắn điên cuồng đi tìm Kiều Thư Nhiễm, nếu không phải vì cô khiến hắn lo lắng, hắn cũng đâu liều mạng đến thế.
Kiều Thư Nhiễm vẫn chưa bù đắp cho bảy năm của hắn. Nếu như… cô không khiến hắn quên, hắn đã yêu cô bảy năm rồi.
“Không phải tại tôi.”
Giang Thành không nói gì, chỉ cười rồi hôn lên mu bàn tay của Kiều Thư Nhiễm. Kiều Thư Nhiễm thấy thật kỳ lạ, cô không hề ghét bỏ nụ hôn đó.
Giang Thành dẫn Kiều Thư Nhiễm tới rạp chiếu phim. Dọc đường đi, hắn cứ nắm chặt tay Kiều Thư Nhiễm, cứ như là sợ cô bị ai đó ςướק mất.
“Giang Thành, anh đừng có nắm chặt vậy chứ.”
“Tôi thích.”
Kiều Thư Nhiễm hết nói nổi. Giang Thành cố tình chọn phim kinh dị, chính là vì muốn Kiều Thư Nhiễm sẽ sợ đến nỗi phải rúc vào trong lòng hắn.
Nghĩ đến lúc đó mà hắn đã thấy sung sướng rồi.
Thế nhưng… mọi thứ lại không đi theo chiều hướng mà Giang Thành muốn.
Kiều Thư Nhiễm xem phim, mặt lạnh tanh, không có chút cảm xúc nào.
“Sao em không sợ? Không phải chứ, em phải sợ chứ?”
“Đã là năm bao nhiêu rồi mà anh còn muốn dùng trò này hả Giang tiên sinh?”
“À… cũng không thể trách anh được, anh cách tôi mấy thế hệ liền.”
“Tôi chỉ hơn em chín tuổi.”
Giang Thành bỗng cảm thấy thật tủi thân, hơn tuổi Kiều Thư Nhiễm cũng đâu phải điều hắn có thể lựa chọn. Kiều Thư Nhiễm lại bật cười, chủ động kéo Giang Thành đi.
“Đi thôi, tôi cũng đâu có chê anh.”
“Thật à?”
Kiều Thư Nhiễm gật đầu, Giang Thành lại bỗng nhiên tự tin hơn gấp vạn lần. Kiều Thư Nhiễm không chê là được rồi… hắn không quan tâm cái nhìn của người khác.
Hắn đưa mắt xuống nhìn mình và Kiều Thư Nhiễm đang tay trong tay, cười tít mắt. Hắn mất đi hoàn toàn sự nghiêm túc của mình.
Hôm nay, lần đầu tiên Kiều Thư Nhiễm dỗ hắn, còn chủ động nắm tay hắn.
Không biết đến lúc nào thì người chủ động hôn sẽ là cô nhỉ?
“Em muốn chọn đồ cho tôi à?”
“Tiền của anh mà.”
“Của tôi thì cũng là của em, chúng ta ở khu đồ nam này bao lâu rồi chứ? Qua chỗ khác đi.”
Dạo chơi trong khu mua sắm cả một buổi sáng đã làm Kiều Thư Nhiễm đói meo. Bụng thậm chí còn sôi sùng sục, phát ra tiếng.
“Đói rồi đúng không?”
“Chúng ta… đi ăn lẩu đi.”
Ngay bên cạnh Kiều Thư Nhiễm chính là một hãng lẩu rất lớn. Cô vừa đi đến đây đã ngửi thấy đủ loại mùi đồ ăn thơm phức rồi.
“Đi.”
Hôm nay là ngày thường nên cửa hàng cũng không quá đông. Một lúc sau, đồ ăn đã được đem lên đầy đủ, trên bàn dường như không còn chỗ trống nào.
“Thần Thần nhìn thấy chắc là sẽ rất tủi thân, tôi cũng chỉ làm mấy món bình thường cho nó đem đi.”
“Đây là quy định mới, khi đi hẹn hò thì không được nhắc đến con trai.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc