Đánh Mất Em - Chương 66

Tác giả: Thảo Phạm

“Vậy để tôi nói rõ hơn. Năm tôi bảy tuổi, tôi tận mắt nhìn thấy mẹ dùng súng để tự tử. Mẹ chọn tự do… không chọn cha con tôi.”
“Sao có thể…”
Kiều Thư Nhiễm hoàn toàn không ngờ tới chân tướng lại thảm khốc như thế. Khi đó, Giang Thành cũng chỉ bằng tuổi Giang Thần lúc này, làm sao mà hắn có thể trải qua chuyện kinh khủng đó được?
“Cho đến bây giờ… tôi thỉnh thoảng vẫn có thể mơ thấy ánh mắt khi đó của mẹ, nhưng có lẽ đó chính là báo ứng của tôi.”
“Tại sao?”
Giang Thành lại không nói nữa, hắn không muốn Kiều Thư Nhiễm biết mình từ nhỏ đã chính là một con ác quỷ. Vì hiểu lầm, hắn đã từng muốn đẩy cả mẹ vào em gái vào chỗ ૮ɦếƭ.
Kiều Thư Nhiễm cũng đoán được rằng Giang Thành không muốn trả lời, cho nên cũng không hỏi nữa. Cô nhìn Giang Thành một lúc, ánh mắt của hắn vô cùng thâm sâu. Cô cũng không hiểu được hắn nữa.
“Em không muốn biết nữa sao? Nếu em thật sự muốn biết, tôi có thể trả lời.”
“Không cần đâu… đây cũng không phải chuyện vui vẻ gì cả.”
“Vậy tôi muốn hỏi em, được chứ?”
Kiều Thư Nhiễm gật đầu.
“Bảy năm trước, tôi đáng sợ đến vậy à? Tôi chỉ là… muốn đi tìm em.”
“Anh tìm tôi mà giống như truy sát tội phạm vậy.”
Khi Kiều Thư Nhiễm tưởng rằng mình đã thoát khỏi cuộc hôn nhân địa ngục thì lại có người tìm tới cô. Ban đầu, người của Giang Thành còn ăn nói lịch sự, mời cô về, nhưng do cô không chấp nhận, những người đó ngày càng quá đáng.
Họ thậm chí còn đã từng bắt cóc cô. Trên đường đi, cô đã bỏ chạy được. Cô mau chóng chuyển đến thành phố khác sinh sống, nhưng cũng chỉ được vài ba ngày lại có người đến doạ nạt cô, ép cô về.
Cô rất sợ khoảng thời gian khi phải trốn tránh sự truy lùng của họ.
Giang Thành ôm eo Kiều Thư Nhiễm, làm cô sững sờ.
“Xin lỗi vì làm em sợ. Nhưng… em rõ ràng trộm trái tim của tôi mà. Tôi không thể không đem em về được. Em chính là tội phạm cần phải truy nã nghiêm trọng!”
“Anh thật vô lí.”
Dù sao thì khi đó, cô chưa từng hối hận về sự lựa chọn của mình. Giang Thành ít nhất đã cho cô thấy khi hắn ghen thì đáng sợ tới mức nào. Cô không muốn ngày ngày sống trong sự kiểm soát của ai đó.
“Anh làm xong việc đi rồi đi ngủ. Tôi về phòng trước đây.”
Tuy nhiên, cổ tay Kiều Thư Nhiễm bị giữ lại. Cô ngoảnh đầu lại nhìn Giang Thành.
“Bây giờ, em về là thằng bé lại tỉnh đấy.”
“Anh bớt lợi dụng thời cơ đi.”
Giang Thành kéo Kiều Thư Nhiễm về, làm cô ngã vào lòng hắn. Hắn ngay lập tức ôm trọn cơ thể cô trong vòng tay mình, Kiều Thư Nhiễm làm thế nào cũng không thoát ra được.
“Anh… Giang Thành, tôi thương cảm cho anh, anh đừng…”
Giang Thành dứt khoát đặt một nụ hôn lên môi Kiều Thư Nhiễm. Cô ngơ ngác trong phút chốc.
“Như này mới là lợi dụng.”
“Hai người thật xấu xa, bỏ con lại một mình.”
Cả Kiều Thư Nhiễm và Giang Thành đều giật mình. Cô vội đánh vào иgự¢ Giang Thành, đứng dậy rồi đi về phía Giang Thần, cố dụ thằng bé ra khỏi phòng.
“Đi, đi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Kiều Thư Nhiễm quay đầu lại, thậm chí còn lườm quýt Giang Thành. Hắn trái lại còn rất thoả mãn, bật cười.
Cả Giang Thần và Kiều Thư Nhiễm đều không ngủ lại được. Thằng bé giận dỗi, còn Kiều Thư Nhiễm lại vì nụ hôn ban nãy mà bàng hoàng.
Nếu bây giờ, điện được bật lên, hai bên má đỏ bừng của cô vẫn được thấy rõ.
Phải đến hơn một giờ sáng, khi Kiều Thư Nhiễm đã bắt đầu ngủ được, thì tiếng lạch cạch ở cửa lại làm cô thức giấc. Cô thầm mắng Giang Thành thật sự không biết điều. Hắn không sợ cô và Thần Thần tỉnh lại hay sao?
Giang Thành biết Kiều Thư Nhiễm chưa ngủ, lại cố tình nằm sát cô. Cô quay đầu lại, định bảo hắn vào trong cùng mà nằm thì lại bị hôn lên trán.
“Anh…”
“Lúc ở trên xe, em còn nói tôi được thăng chức rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay