“Cảm ơn cha! Vậy là… mẹ vẫn ở cạnh Thần Thần rồi.”
Giang Thành xoa đầu con trai. Thằng bé thật ngoan, nhưng điều mà Giang Thành muốn chính là Kiều Thư Nhiễm thực sự ở bên cạnh hai cha con hắn, chứ không phải chỉ là một lọn tóc kia.
Hôm nay, Giang Thành đã nhìn thấy Lục Sâm lén đi theo hai người, mắt anh ta không rời khỏi người Kiều Thư Nhiễm một giây phút nào cả. Giang Thành không tin là Lục Sâm có thể vui vẻ nghĩ rằng hắn và Kiều Thư Nhiễm đã kết thúc.
Ai có thể chịu được khi nhìn người mình yêu hạnh phúc như thế bên người khác chứ?
Giang Thần vô cùng thích thú, ngắm nghía chiếc vòng một lúc rồi chạy về phòng ngủ.
Tối hôm đó, Kiều Thư Nhiễm nhận ra rằng Lục Sâm muốn chiến tranh lạnh với cô. Cô muốn nấu cho anh ăn, nhưng anh thà ăn một gói mì tôm cũng không chịu để cô nấu một bữa đàng hoàng.
“Không cần đâu, em nấu anh cũng không ăn. Cả ngày hôm nay em ở ngoài, chắc là mệt rồi, đi nghỉ đi.”
“Ý anh là anh không muốn thấy em?”
Lục Sâm không nói gì, chỉ lắc đầu rồi quay vào bếp. Kiều Thư Nhiễm không muốn hạ mình xuống nữa, cô đã cố giải thích, cố xin lỗi, nhưng anh cũng đâu có nghe. Cô tức giận, bỏ vào trong phòng. Lục Sâm nghe thấy tiếng cửa đóng mạnh, anh quay đầu lại nhìn.
Anh thực sự không muốn hành xử thế này… nhưng cách mà Kiều Thư Nhiễm đối xử với Giang Thành hôm nay khiến anh rất khó chịu.
Khi cô cười đùa với Giang Thành, để hắn cõng cô, cô có từng nghĩ tới anh không?
Kiều Thư Nhiễm ngồi trong phòng, nhìn bức ảnh Giang Thần lén chụp cô khi Giang Thành đang cõng cô, bật khóc. Cô muốn phá tan bức ảnh đó, tay đã cầm vào hai góc, nhưng cuối cùng lại không nỡ dùng lực để xé. Cô lại đặt nó lên bàn.
Giờ đây, cô không biết phải đối với Lục Sâm thế nào nữa…
Cô cố gắng đến thế; mặc kệ cha mẹ can ngăn, đồng nghiệp khuyên bảo, cô cũng không nghe. Cô bỏ lại tất cả để đến bên anh, anh không hiểu sao?
Tối hôm đó, Kiều Thư Nhiễm mất ngủ.
Sáng hôm sau, Kiều Thư Nhiễm rời khỏi phòng với dáng vẻ mệt mỏi, luộm thuộm. Hai mắt cô lờ đờ, quầng thâm hiện rõ. Cô thậm chí còn chưa thay chiếc áo gia đình mà hôm qua mình mặc.
Lục Sâm nhìn cô, không nói gì, chỉ tỏ rõ thái độ không vui.
Cô có biết hiện giờ cô giống như vì Giang Thành mà thành người mất hồn không?
Kiều Thư Nhiễm ăn tạm một cái bánh mì khô không khốc với một cốc sữa, Lục Sâm chỉnh lại cà vạt rồi nói với cô.
“Hôm nay anh phải đi làm rồi, buổi trưa anh không về đâu.”
“Chúng ta… nhất thiết phải thế này sao?”
Hai người vẫn luôn ăn cơm cùng nhau. Công ty của Lục Sâm cách nhà cũng chỉ vài trăm mét, anh đâu đến mức phải ăn ở đó?
“Mới buổi sáng, em đừng gây sự nữa. Hãy nhớ là em còn nợ anh một câu trả lời.”
“Là anh không tin em.”
“Người anh yêu hạnh phúc bên người đàn ông khác, anh làm sao có thể tin?”
“Vậy tại sao anh không nói vậy từ lúc em và Giang Thành bắt đầu giao dịch đi? Sao phải đợi đến bây giờ? Anh có biết người vô lý chính là anh không? Em ở bên anh ta hơn một năm, anh có chắc thời gian đó, em không có cười đùa vui vẻ với anh ta như anh nói không?”
Lục Sâm hiểu rõ ý châm chọc của Kiều Thư Nhiễm. Anh tức giận, ném mạnh cốc sữa xuống sàn, làm cho mảnh thuỷ văng tứ tung, quát lớn.
“Em có thôi đi không?”
“Em không!”
Lục Sâm thực sự muốn cãi nhau với Kiều Thư Nhiễm, nhưng trong giây phút cuối cùng, anh lại quyết định quay đi.
“Lục Sâm, anh đứng lại! Hôm nay, chúng ta hãy làm rõ đi!”
“Bỏ ra! Anh bảo em bỏ ra, có nghe không?”
Kiều Thư Nhiễm cố chấp nắm lấy tay Lục Sâm, anh trong cơn tức giận đã đẩy mạnh cô ra. Kiều Thư Nhiễm không đứng vững, cố dùng bàn để đỡ cơ thể mình lại, nhưng lòng bàn tay lại vô tình bị góc nhọn của cứa qua. Ngay cả chân cũng dẫm phải mảnh thuỷ tinh lớn.
“Đừng làm phiền anh nữa. Anh ghét nhất là những người vô cớ làm loạn.”
Lần này, Kiều Thư Nhiễm không cản Lục Sâm lại nữa. Cô cúi đầu nhìn máu tươi từ lòng bàn tay chảy dọc xuống cổ tay, mái tóc dài rũ xuống che đi cả gương mặt phờ phạc. Nước mắt cô ứa ra, rơi xuống vết rách dài.
Đau thật đấy…
Kiều Thư Nhiễm cười lạnh, lặng lẽ đi lấy hộp y tế, mặc kệ mảnh thuỷ tinh đâm vào lòng bàn chân.
Cô ghét sẹo, nhưng chỉ trong vòng vài ngày, trên tay đã hiện lên đến hai vết sẹo dài đáng sợ.
Hôm trước, cô dùng vết sẹo ở cổ tay để đổi lấy tự do với Lục Sâm. Hôm nay, cô dùng vết sẹo ở lòng bàn tay để đổi lấy lời quát tháo của anh.
Kiều Thư Nhiễm đã xử lý xong vết thương ở lòng bàn tay, băng bó lại cẩn thận, còn mảnh thuỷ tinh ở chân thì không biết phải lấy ra bằng cách nào. Hàng xóm của cô từng là bác sĩ, có lẽ chỉ có thể nhờ bà ấy giúp mà thôi.
“Xong chưa bác?”
“Bác già rồi, không nhìn kĩ được, tay cũng bắt đầu run rồi, cháu vẫn nên đến bệnh viện thôi. Bác đã cố gỡ mấy mảnh to ra rồi.”
“Cảm ơn bác.”
“Sao lại cãi nhau với bạn trai rồi? Không phải mấy hôm trước, hai đứa vẫn âи áι lắm mà. Bây giờ đến cả con cũng không thèm dẫn về.”
“À… bọn cháu… chia tay rồi.”
Tư tưởng của bác hàng xóm này cũng khá thoáng, đối với việc thường xuyên nhìn Kiều Thư Nhiễm và Giang Thành chung sống, có con trai sắp bảy tuổi mà vẫn chưa kết hôn cũng không có ý kiến gì.
“Chia tay mấy ngày rồi lại quay lại chứ gì? Cháu nói chia tay không dưới mười lần rồi.”
“Không, là chia tay thật.”
“Vậy à… tiếc thật. Bác thấy cậu ta cũng được đấy, đối với cháu rất tốt. Còn nhóc con kia thì khỏi bàn rồi, thật dễ thương.”
“Cháu thật sự không có ý định quay lại với cậu ta sao? Vậy thằng bé kia cứ để cậu ta nuôi một mình sao?”
Kiều Thư Nhiễm lắc đầu.
“Dù sao thì… cháu chỉ muốn kết hôn vì yêu đối phương… chứ không phải vì trách nhiệm với con.”