Đánh Mất Em - Chương 57

Tác giả: Thảo Phạm

“Ba người giống một gia đình thật đấy…”
“A Sâm… không phải em đã giải thích rõ với anh rồi sao? Em buộc phải làm vậy, nếu không…”
“Nhưng trên mặt em lúc đó không có một chữ nào gọi là bị ép buộc cả.”
Đi theo Kiều Thư Nhiễm, Lục Sâm đã thất vọng hết lần này tới lần khác. Kiều Thư Nhiễm chỉ cần tốt với Thần Thần là đủ rồi, tại sao còn phải tốt với Giang Thành? Tại sao lại để hắn chăm sóc, lo lắng cho cô? Những điều đó đáng lẽ ra phải để Lục Sâm này làm mới đúng.
“Em… cũng chỉ là diễn thôi… A Sâm… anh đừng suy nghĩ nhiều.”
“Anh suy nghĩ nhiều sao?” Lục Sâm bỗng cười nhạt, có chút tự khinh chính mình, “Chắc là vậy rồi, em diễn giỏi thật, đến cả người như Giang Thành còn bị em lừa suốt một năm trời mà…”
“A Sâm…”
Đúng lúc đó, thang máy đã đến nơi. Lục Sâm đi vào trong khoang, Kiều Thư Nhiễm cũng đi theo.
“Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, A Sâm.”
Lục Sâm hất tay Kiều Thư Nhiễm ra, không nói gì cả. Cô sợ hãi, đi theo Lục Sâm vào tận nhà.
“A Sâm… em và Giang Thành thật sự đã kết thúc rồi, anh tin em đi mà.”
“Nhưng em có thể ngừng nghĩ về anh ta được không? Thư Nhiễm, trước kia, anh rất tự tin, rất tự tin rằng em yêu anh, không yêu Giang Thành, nhưng… sau hôm nay… suy nghĩ ấy đã mất sạch cả rồi.”
“Em ở bên anh ta rất vui vẻ mà, anh đột nhiên có cảm giác như là em đang cố ép bản thân mình quay về với anh vậy. Em đang thương tiếc cho chín năm qua, em đang thương hại anh.”
“Sao có thể…” Kiều Thư Nhiễm chưa từng có suy nghĩ như vậy, cô nắm lấy tay Lục Sâm, “Em yêu anh mà… A Sâm.”
Nhưng Lục Sâm cảm thấy Kiều Thư Nhiễm đối với mình không còn là tình yêu nữa, mà là một loại trách nhiệm.
Những lúc cô tỉnh táo, cô có thể phân biệt rõ đâu là Giang Thành, đâu là Lục Sâm, còn khi cô say thì sao? Lục Sâm nhớ là đã không dưới mười lần Kiều Thư Nhiễm gọi cái tên Giang Thành trong cơn say, hay thậm chí là giấc mơ… cô còn mơ về hắn.
Lục Sâm đã cố gắng phủ nhận điều đó, nhưng nét mặt vui vẻ của Kiều Thư Nhiễm hôm nay đã khiến anh không ngừng suy nghĩ về nó.
“Anh tại sao không tin em? Chín năm qua… những gì chúng ta trải qua còn kinh khủng hơn thế này… tại sao anh không thể tin em lần này?”
“Anh không có cảm giác an toàn. Em đã từng kết hôn với Giang Thành, còn có con với anh ta… em có đảm bảo em quên được người đàn ông đầu tiên của em, đứa con đầu tiên của em không?”
“Em… Thần Thần…”
Lục Sâm gạt tay Kiều Thư Nhiễm ra. Anh biết, bắt Kiều Thư Nhiễm gạt bỏ hoàn toàn Giang Thần ra khỏi cuộc sống, tâm trí cô là một điều rất tàn nhẫn, nhưng nếu cô không làm được… thì hai người sẽ không có tương lai.
“Anh không muốn chúng ta cãi nhau. Anh cho em thời gian suy nghĩ, được không?”
“Em… quên được mà.”
“Đừng vội trả lời, em cứ nghĩ kĩ đi.”
Kiều Thư Nhiễm ngồi bịch xuống ghế, ôm mặt khóc. Cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này. Cô cứ ngỡ sau hôm nay, giữa cô và Lục Sâm sẽ không còn trở ngại gì nữa. Vậy mà… giờ đây, hai người đã xa lại càng xa rồi.

Giang Thành đưa con về đến nhà, thằng bé nằm chặt tay hắn, trong lòng rất buồn mà lại không dám nói ra. Thằng bé cũng biết rằng cha nó cũng chẳng vui vẻ gì.
“Thần Thần.”
“Dạ?”
“Cái này… cho con đấy.”
Giang Thần nhận lấy chiếc vòng tay từ cha mình. Chiếc vòng này quá đỗi tầm thường, Giang Thần vẫn chưa hiểu tại sao cha lại tặng nó cho mình.
“Bên trong là tóc của mẹ con đấy.”
Hôm trước, nhân lúc Kiều Thư Nhiễm ngủ say, Giang Thành đã lén cắt đi một đoạn tóc ngắn của cô. Hắn đã đem nó ra tiệm, cho người làm ra chiếc vòng này.
“Cảm ơn cha! Vậy là… mẹ vẫn ở cạnh Thần Thần rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc