“Cũng đúng, cha già rồi, chỉ có mẹ với Thần Thần là trẻ thôi.”
Nụ cười của Giang Thành lập tức tắt ngấm. Hắn véo cái má phúng phính của con trai. Thằng bé này ngày càng to gan mà, còn dám chê hắn già. Hắn rõ ràng mới 34 tuổi.
“Đau quá… cha…”
“Xem con sau này còn dám nói bậy không!”
Kiều Thư Nhiễm bật cười. Giang Thành so với những người có chức quyền khác thì rất trẻ, nhưng so với những phụ huynh trong lớp thì không.
Ở lớp cô chủ nhiệm, Giang Thành chính là phụ huynh lớn tuổi nhất, và dĩ nhiên người ít tuổi nhất là cô. Không ai sinh con khi mới mười tám tuổi như cô cả.
“Thằng bé nói có sai sao? Đi thôi, anh đừng chấp nhặt với trẻ nhỏ.”
“Nó chính là bị chiều hư mà.”
Giang Thành vừa đi vừa phàn nàn, nhưng vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Giang Thần. Thằng bé rất vui, không nghĩ sẽ có một ngày nó được cả cha lẫn mẹ dẫn đi chơi. Đối với Giang Thần, một lần đi chơi như này thật xa xỉ.
“Bây giờ con muốn chơi cái gì?”
“Ở đây có khu trượt băng không ạ?”
Giang Thành mở bản đồ ban nãy chụp được ra xem, cách đây tầm trăm mét nữa là sẽ có khu vui chơi trong nhà. May mắn thay, trong đó có khu trượt băng.
“May cho con đó nhóc con.”
…
“Đây không phải trò trẻ con nữa rồi, anh chơi được rồi chứ?”
“Em rõ biết là tôi không biết trượt!”
“Không sao, anh xem đi, ở đây có mấy người biết trượt chứ? Thần Thần không biết trượt mà vẫn còn muốn vào đấy thôi.”
Ý của Kiều Thư Nhiễm chính là Giang Thành không vào đó chơi thì không được. Hắn bất lực, chỉ có thể chiều theo ý cô. Kiều Thư Nhiễm lại tươi tỉnh như thường, còn cố tình nâng chiếc máy ảnh đang được đeo trên cổ cô. Giang Thành lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Cả ba người theo nhân viên hướng dẫn đi vào sân trượt. Giang Thành vừa vào đã phải bám vào lan can. Hắn không giữ được thăng bằng. Hắn nhìn sang Kiều Thư Nhiễm, cô chưa gì đã kéo Giang Thần ra giữa sân.
Giang Thành bỗng thấy thật xấu hổ.
“Mẹ, nhìn cha kìa, trông hài quá…”
“Vậy thì nên có một tấm ảnh kỉ niệm, đúng không?”
“Kiều Thư Nhiễm!”
Vậy là một bức ảnh đã được chụp lại. Hiếm khi Kiều Thư Nhiễm mới thấy được dáng vẻ không nghiêm túc của Giang Thành. Máy ảnh là loại chụp lấy liền, Kiều Thư Nhiễm đợi một lúc, vẩy ảnh cho đến khi hình hiện lên. Cô đưa nó cho Giang Thần.
“Đẹp quá!”
Giang Thành không nhịn được cục tức này, hắn cố trượt về phía hai mẹ con Kiều Thư Nhiễm, kết quả là vì không giữ được thăng bằng mà trượt chân ngã.
“Giang Thành!”
“Cha!”
Kiều Thư Nhiễm vội đưa con về chỗ Giang Thành. Đây là lần đầu tiên Giang Thành bị mất mặt như thế. Kiều Thư Nhiễm thấy mặt mũi hắn tối sầm lại. Cô phải gọi nhân viên tới hỗ trợ cùng mới kéo được hắn đứng dậy.
Giang Thành tức giận, không vào lại sân trượt nữa. Kiều Thư Nhiễm thấy hắn thật ấu trĩ, hắn giận dỗi giống như trẻ con vậy.
“Thần Thần có muốn chơi tiếp không?”
“Cha không sao chứ mẹ?”
“Không sao, cha con ra kia đứng rồi.”
“Vậy chúng ta trượt tiếp thôi.”
Dưới sự chỉ dẫn của Kiều Thư Nhiễm, Giang Thần rất nhanh đã không cần phải bám vào người cô nữa. Thằng bé đã tự giữ thăng bằng được rồi, chỉ là tự trượt một mình thì còn rất khó khăn.
Giang Thành đứng ở bên ngoài, nhìn hai mẹ con vui đùa thì cũng đỡ tức giận hơn chút. Thôi thì hắn thành trò cười cũng được, miễn là hai người vui.
Phải đến gần một tiếng sau, Kiều Thư Nhiễm mới dẫn Giang Thần ra ngoài. Thằng bé trông có vẻ khá mệt rồi.
“Còn muốn chơi tiếp không?”
“Có ạ.”
“Anh có muốn xem ảnh của anh không?”
Kiều Thư Nhiễm ve vẩy tấm ảnh trước mặt Giang Thành. Nghĩ đến lúc đó thôi là cô đã không nhịn cười được rồi.
“Em còn không mau vứt nó đi?”
“Không được, khó khăn lắm mới chụp được mà.”
“Vậy là em muốn giữ ảnh của tôi? Nhớ tôi sao?”
Hai má Kiều Thư Nhiễm bỗng đỏ bừng lên. Cô chưa từng nghĩ Giang Thành sẽ hỏi câu như vậy. Cô vội quay sang hỏi Giang Thần.
“Thần Thần muốn đi đâu tiếp đây?”
“Công viên nước ạ.”
“Được, được, chúng ta đi thôi.”
Giang Thành hơi nhíu mày. Kiều Thư Nhiễm rõ ràng không quên được hắn mà…
Ba người mất hơn nửa tiếng để tìm công viên nước. Giang Thành vẫn không hề hấn gì nhưng hai chân Kiều Thư Nhiễm thì đã rã rời. Cô ngồi bịch xuống ghế.
“Mệt rồi à?”
Kiều Thư Nhiễm gật đầu, cúi người xuống, định cởi giày ra. Giang Thành hiểu cô, không để cô động tay vào mà tự cởi giúp cô.
“Không cần đâu!”
“Tôi cũng chỉ là có ý tốt thôi, em đâu cần bài xích như thế?”
Kiều Thư Nhiễm im lặng, cũng khá ngại ngùng. Giang Thành thậm chí còn xoa Ϧóþ chân cho cô, thậm chí còn phát hiện ra gót chân của cô đã bị xước. Cô tự dặn mình đây là ngày cuối rồi, để cho hắn và Giang Thần tuỳ hứng một chút cũng được.
Một lúc sau, Kiều Thư Nhiễm muốn đi tiếp, nhưng vẫn thấy chân hơi đau nhói.
“Trèo lên đi, tôi cõng em.”
“Tôi tự đi được mà. Anh bế thằng bé đi.”
“Nó tự đi được.”
Giang Thần cũng phụ hoạ theo, “Mẹ, cha nói đúng đấy. Thần Thần đi được mà. Cha nói mẹ đi nữa là chân sẽ hỏng luôn đấy.”
Vậy là cô không để Giang Thành cõng thì không được sao? Kiều Thư Nhiễm thở dài, nhảy lên lưng Giang Thành. Hắn rất vui là đằng khác.
“Như vậy mới đúng chứ.”
Thời gian ở trong thuỷ cung là lâu nhất, bởi Giang Thần hoàn toàn bị thu hút bởi những sinh vật biển cả. Gặp loài nào mới, thằng bé sẽ đọc thông tin về chúng, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới đi tiếp.
“Thằng bé chăm học thật.”
“Dĩ nhiên phải giống cha nó rồi.”
“Tại sao phải giống anh? Nhỡ giống tôi thì sao?”
“Nếu chăm chỉ như nó, thành tích của em đã cao hơn rất nhiều rồi.”
Kiều Thư Nhiễm giận tím mặt. Giang Thành rõ ràng là đang chê cô học kém.
Tới thuỷ cung, rồi lại chơi các trò chơi khác ở công viên nước cũng tốn rất nhiều thời gian. Đến sáu giờ chiều, công viên nước đóng cửa, ba người mới đem cái bụng rỗng quay về nhà hàng trong khu vui chơi để ăn.
“Thần Thần hôm nay có vui không?”
“Rất vui ạ.”
Ăn xong, trên mép Giang Thần vẫn còn dính chút tương cà, Kiều Thư Nhiễm lấy khăn giấy lau miệng cho cho thằng bé. Hôm nay là ngày cuối thằng bé được ở bên cô, cô muốn chăm sóc cho nó thật chu đáo.
Giang Thành đưa Kiều Thư Nhiễm về trước cổng toà chung cư. Giang Thần thấy cô quay lưng lại, thằng bé cũng không cười, không vui vẻ nữa.
“Tạm biệt… mẹ…”
Kiều Thư Nhiễm đi vào sảnh, lại trùng hợp nhìn thấy Lục Sâm.
“A Sâm, anh đi đâu à?”
“Hôm nay, anh đi theo em suốt ngần ấy thời gian, em cũng không nhận ra sao?”
Kiều Thư Nhiễm ngơ ngác.
“Ba người giống một gia đình thật đấy…”