“Sau này… Thần Thần cũng không được gọi điện cho mẹ sao?”
Kiều Thư Nhiễm không nói gì cả, nhưng cô nghĩ cô sẽ không đồng ý. Cô sợ cô sẽ không quên được thằng bé… còn có Giang Thành nữa. Cô muốn toàn bộ những thứ liên quan tới Giang Thành biến khỏi ký ức của cô, tựa như chúng chưa từng tồn tại.
“Đi thôi, chiều chúng ta tới công viên.”
Giang Thành xoa đầu con trai. Giang Thần sẽ rất mong chờ ngày hôm nay, nếu như không phải rời xa Kiều Thư Nhiễm.
Đường rất dài, Kiều Thư Nhiễm và Giang Thần ở ghế sau ngủ. Thằng bé nằm co mình lại, gối đầu lên đùi cô. Do đầu không có điểm tựa, cứ một lúc là Kiều Thư Nhiễm sẽ gục xuống.
Tại sao thời gian không thể dừng lại vào hôm nay chứ? Hắn… không muốn Kiều Thư Nhiễm đi. Hắn muốn cô về bên mình, không phải chỉ là vì con. Hắn thực sự yêu cô mà… không phải vì con nên mới yêu cô.
Hai giờ chiều, Giang Thành, Kiều Thư Nhiễm và con đã có mặt ở công viên giải trí. Công viên này chính là nơi mà Giang Thần đã từng bỏ nhà rồi đi đến, làm mọi người lo sốt vó. Hiện giờ vẫn là giờ hành chính, cho nên nơi này khá vắng vẻ.
Hôm nay, Kiều Thư Nhiễm còn cố tình bắt hai cha con mặc áo gia đình. Mặc dù Giang Thành cảm thấy việc này vô cùng trẻ con, hắn vẫn chấp nhận. Giang Thần vui là được rồi.
Giang Thành để con ngồi lên vai mình, thằng bé cười khúc khích. Đây là lần đầu tiên nó thấy mình cao như thế.
“Thần Thần lại nặng hơn rồi đấy.”
“Đều tại cha cả.”
Giang Thần bĩu môi. Giang Thành vừa đi vừa hỏi, “Tại sao?”
“Cha nấu ngon quá.”
Giang Thành bật cười, rất tự hào. Kiều Thư Nhiễm nghĩ Giang Thần đang nịnh hót cha mình. Mấy tuần trước, hắn còn làm hỏng nồi cháo của cô mà.
“Thật sao?”
“Mẹ muốn thử không? Rất ngon đấy.”
“Có sao?”
Kiều Thư Nhiễm khá bất ngờ. Giang Thần hì hục tìm hộp bánh trong chiếc cặp xách nhỏ màu xanh. Giang Thành chợt cảm thấy mình đã quá nuông chiều nhóc con này. Thằng bé thậm chí còn dám để cặp xách lên đầu hắn.
Giang Thần từ từ lấy hộp bánh ra. Kiều Thư Nhiễm có chút bất ngờ, bởi chiếc bánh nhìn khá đẹp mắt, hoàn toàn không nhìn ra rằng đây là do Giang Thành làm.
“Vậy… mẹ thử nhé…”
Kiều Thư Nhiễm cắn một miếng, miếng bánh giống như đang tan chảy trong miệng. Cô ngơ ngác nhìn Giang Thành.
“Rất ngon…”
“Là em dạy tôi mà, không ngon sao được? Thằng bé này… rất thích ăn đấy.”
Giang Thành thay đổi quá nhiều rồi, đến nỗi Kiều Thư Nhiễm không biết người đàn ông trong quá khứ và hiện tại có phải cùng một người hay không.
Giang Thành chủ động nắm lấy tay Kiều Thư Nhiễm. Cô không buông tay, chẳng qua là vì muốn cho Giang Thần biết một nhà ba người hạnh phúc rốt cuộc sẽ như thế nào.
“Con muốn chơi vòng đu kia… được không?”
“Đi thôi.”
Chỉ có Kiều Thư Nhiễm vào chơi với Giang Thần, còn Giang Thành ở bên ngoài đợi hai người.
Kiều Thư Nhiễm cười rất tươi, nhưng Giang Thành không biết nụ cười ấy là giả hay thật cả. Nếu như Lục Sâm chưa trở về, Giang Thành vẫn còn nghĩ Kiều Thư Nhiễm ở bên hắn và con thực sự vui vẻ.
Hắn trước nay luôn kiêu ngạo, lại không ngờ rằng mình sẽ thua dưới tay một cô gái. Cô diễn quá giỏi, cô không đi làm diễn viên, chính là một sai lầm.
Giang Thành không để ý thời gian, đến khi vòng quay đã kết thúc, Kiều Thư Nhiễm dẫn Giang Thần về với hắn, hắn mới phát hiện hai người đã ở sau lưng.
“Đi tiếp thôi, Thần Thần còn muốn chơi nữa đấy.”
“Cha, cha không chơi với Thần Thần… thật quá đáng.”
“Nhóc con, cha không chơi mấy trò trẻ con này được.”
“Cũng đúng, cha già rồi, chỉ có mẹ với Thần Thần là trẻ thôi.”