“Anh có thể chăm sóc thằng bé mà… anh thay đổi rồi… còn tôi… không phải là người mẹ tốt đâu…”
Kiều Thư Nhiễm cảm thấy, bản thân hiện giờ chính là Giang Thành khi xưa. Hắn không quan tâm Thần Thần, hắn chỉ lo làm thế nào để thoả mãn bàn thân mình. Cô đã khiến Giang Thành thay đổi, đó là điều duy nhất cô có thể tự hào.
Giang Thần không có mẹ của nó thì nó vẫn có thể sống tốt. Tuy nhiên, Giang Thành không muốn chấp nhận sự thật như thế, hắn liều mạng ôm lấy Kiều Thư Nhiễm.
“Em tốt… em tốt nhất… Đừng đi mà…”
“Giang Thành, buông tôi ra!”
Kiều Thư Nhiễm đẩy Giang Thành ra, nhưng căn bản là cô không có đủ sức. Giang Thành không hiểu, hắn chấp nhận để Kiều Thư Nhiễm coi mình là Lục Sâm mà, tại sao cô không thể tha thứ cho hắn?
Hắn yêu cô hơn Lục Sâm, có thể cho cô nhiều thứ cô cần hơn Lục Sâm, hắn mới là người có thể cho cô hạnh phúc.
“Cha… buông mẹ… cô Kiều ra đi…”
Cả Giang Thành và Kiều Thư Nhiễm đều giật mình. Toàn bộ sự chú ý của hai người đã đặt lên người của đứa trẻ đang ngồi trong góc. Giang Thành vội buông Kiều Thư Nhiễm ra, bước về phía Giang Thần.
“Thần Thần…”
“Cô Kiều… không thích con với cha…”
Giang Thần ngước lên nhìn Kiều Thư Nhiễm, cô vẫn đang thất thần nhìn thằng bé. Ban nãy, nó đã nghe hết cả rồi, cũng đã hiểu rồi. Mẹ không thích Thần Thần, mẹ chỉ thích em trai hay em gái của Thần Thần mà thôi.
“Nhóc con, đừng nghĩ lung tung. Mẹ con gặp ác mộng, nửa tỉnh nửa mơ, không phân biệt được gì đâu.”
Đôi môi của Kiều Thư Nhiễm hơi cong lên. Giang Thành lại khiến cô yên tâm hơn rồi. Hắn đã học được cách yêu thương con.
“Cô Kiều… Thần Thần… sẽ không dính lấy cô nữa đâu… nếu… lúc cô khoẻ rồi, có thể dẫn Thần Thần đi chơi lần cuối.”
“Thần Thần!”
“Con không muốn làm khó cô ấy…”
Giang Thành không biết phải làm thế nào ngoại trừ dùng ánh mắt của mình để cầu xin Kiều Thư Nhiễm. Giang Thần hiểu chuyện, nhưng như thế sẽ càng khiến thằng bé chịu tổn thương. Hắn không muốn thấy con buồn.
Hàng mi của Kiều Thư Nhiễm hơi rũ xuống, chính cô cũng cảm thấy trong tim giờ đang rất khó chịu, nhất là lúc Giang Thần nói chuyện. Thằng bé làm gì cũng khiến người khác phải đau lòng.
“Được… cô hứa.”
“Con có thể gọi cô là mẹ… cho đến hết ngày hôm đó.”
Đó chính là sự nhân từ cuối cùng của Kiều Thư Nhiễm.
“Nhiễm…”
“Sáng mai, hai người hẵng rời đi. Tôi mệt rồi, đi ngủ đây.”
Kiều Thư Nhiễm nằm xuống giường, nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, thấm lên chiếc gối trắng. Cô khóc nghẹn, phải cắn chặt tay mình mới không phát ra tiếng động. Cô bỗng dưng ước mình bệnh càng lâu càng tốt.
Giang Thành không muốn cãi nhau với Kiều Thư Nhiễm để Giang Thần sợ hãi nên đành phải bỏ qua, dù cho hắn biết Kiều Thư Nhiễm chỉ là giả vờ ngủ. Lần này, Giang Thần không khóc, thằng bé im lặng, ngoan ngoãn gối đầu lên đùi Giang Thành mà ngủ.
Thế nhưng… thằng bé bị mất ngủ. Mẹ sắp có gia đình mới rồi, mẹ không quan tâm cha với Thần Thần nữa…
Ngày hôm sau, Kiều Thư Nhiễm đã đỡ hơn rất nhiều, thậm chí có thể tự do đi lại trong bệnh viện. Lục Sâm đến bây giờ mới biết chuyện, anh tức tốc từ trung tâm thành phố quay trở về bệnh viện ở ngoại thành.
“Thư Nhiễm, em không sao chứ? Đều tại anh… anh không nên nóng vội như thế.”
“Không phải lỗi của anh. Hơn nữa, em đã giải quyết mọi chuyện rồi. Em đã hứa với Thần Thần là mấy hôm nữa sẽ dẫn thằng bé đi chơi… đến lúc đó… nó sẽ không bám em nữa.”
“Vậy còn Giang Thành? Anh ta định thế nào?”
Với tính cách cố chấp của Giang Thành, hắn sẽ không dễ dàng chấp nhận buông tha cho Kiều Thư Nhiễm, kể cả là vì con. Lục Sâm có thể nhìn ra Giang Thành yêu Kiều Thư Nhiễm rất nhiều, chỉ là… anh may mắn hơn Giang Thành, anh có được tình yêu, sự tín nhiệm của Kiều Thư Nhiễm.
“Anh ta à… dĩ nhiên là bất lực rồi.” Kiều Thư Nhiễm nắm lấy tay Lục Sâm, “Anh yên tâm, chúng ta sắp được ở bên nhau rồi.”
Lục Sâm ôm chặt lấy Kiều Thư Nhiễm. Suốt những năm qua, cô đã hi sinh không biết bao nhiêu thứ vì anh rồi. Năm đó, sau khi trả hết nợ cho cha mẹ, cô thậm chí còn gửi tiền cho anh lo cuộc sống ở nước ngoài.
Không có cô thì đã không có Lục Sâm của ngày hôm nay.
Giang Thành đứng ở một góc tường cách đó không xa, chỉ vì đôi nam nữ kia trong mắt chỉ có nhau nên không hề phát hiện ra hắn. Hắn ghen, nhưng hắn lấy tư cách gì mà ra đó đây? Hắn không muốn nghe Kiều Thư Nhiễm cứ nhấn mạnh rằng, ngoại trừ Thần Thần ra, hai người không hề liên quan tới nhau. Hắn không có quyền can thiệp vào những mối quan hệ của cô.
Giang Thành đôi khi còn nghĩ rằng, nếu hắn Gi*t Lục Sâm, dùng thân phận của anh thì sẽ thế nào nhỉ? Có phải hắn sẽ được ôm Kiều Thư Nhiễm như kia không?
Kiều Thư Nhiễm chính là điều duy nhất mà hắn không thể dùng quyền lực, tiền bạc để mà tranh đoạt. Giang Thành quay người đi, quyết định không nhìn nữa.
“A Sâm, nhưng mấy hôm nữa, chúng ta tạm thời đừng gặp nhau vội. Đợi em cắt đứt với Giang Thành rồi em sẽ quay lại, được không?”
“Em vẫn chưa được ra viện à?”
“Ở đây quan sát thêm vài ngày là được. Có lẽ đây là lần cuối em gặp Thần Thần rồi, em cũng không muốn làm nó buồn.”
“Ừ… được rồi… em cứ làm theo ý mình đi.”
“Cảm ơn anh.”
Lục Sâm đau xót. Thực ra, anh không có rộng lượng, bao dung đến thế. Giờ đây, anh không thích Giang Thần nữa, anh thấy khó chịu với thằng bé. Dù gì nó cũng là do Kiều Thư Nhiễm mang thai 9 tháng 10 ngày mà sinh ra, Lục Sâm sợ… sau này, khi mà anh và Kiều Thư Nhiễm có con, cô cũng không thể nào quên được đứa con đầu lòng của mình được.
“Anh về trước đi. Thần Thần không thấy em, thằng bé lại lo lắng.”
“Tạm biệt.”
Hai ngày sau, Kiều Thư Nhiễm xuất viện. Cô khoẻ hơn, nhưng cả hai cha con Giang Thành đều không tài nào vui nổi. Hết hôm nay, Kiều Thư Nhiễm không còn ở bên hai người nữa.
Giang Thần ủ rũ, tay nắm chặt Kiều Thư Nhiễm.
“Sau này… Thần Thần cũng không được gọi điện cho mẹ sao?”