Đánh Mất Em - Chương 49

Tác giả: Thảo Phạm

“Chiều nay, em tan làm thì chúng ta đi mua đồ cho cha mẹ em nhé. Anh rất lâu rồi chưa gặp hai bác.”
“Họ nhất định sẽ thích anh.”
Dù sao thì đâu có mấy người chống lại được cám dỗ bên ngoài, Kiều Thư Nhiễm nghĩ cha mẹ sẽ hiểu tấm lòng của Lục Sâm mà thôi. Ở nước ngoài, quanh Lục Sâm có biết bao người xinh đẹp, tài giỏi, giàu có hơn cô, nhưng anh vẫn chỉ chọn mình cô.
Hai người ăn sáng xong, Lục Sâm đưa Kiều Thư Nhiễm đến trường. Đúng lúc đó, đồng nghiệp nhìn thấy cô, liền có ý định chào hỏi.
“Thư Nhiễm, thích thật đấy, Giang tiên sinh lại…”
“Đi… đi thôi…” Kiều Thư Nhiễm vội khoác tay Dương Ngọc rồi quay vào trong trường, cô gượng cười khi nhìn Lục Sâm, “Cảm ơn anh nhé.”
Lục Sâm hơi nhíu mày, anh bắt đầu thấy khó chịu. Tại sao ai cũng coi anh là Giang Thành?
Buổi chiều, Kiều Thư Nhiễm được Lục Sâm đưa tới trung tâm thương mại. Cô vẫn luôn cảm thấy bầu không khí quanh hai người không được tốt cho lắm. Cô biết, anh khó chịu vì Giang Thành, nhưng cô sợ nếu cô giải thích, Lục Sâm lại cho rằng cô đang bảo vệ hắn.
Hai người đi vào khu mua sắm, Lục Sâm không biết chọn gì, bởi vì anh nhận ra là mình không hề nhớ sở thích của cha mẹ Kiều Thư Nhiễm.
“Thật xin lỗi, Thư Nhiễm.”
“Không sao, sau này anh nhớ là được mà. Em biết là anh có rất nhiều thứ phải lo.”
“Cảm ơn em.”
Kiều Thư Nhiễm đối với anh quá đỗi bao dung. Lục Sâm chợt cảm thấy có lỗi với cô. Cũng đâu phải cô nhận nhầm anh là Giang Thành đâu mà anh được phép tức giận.
“Vậy cái này nhé. Đồng hồ này cho cha em, còn cái vòng tay này là cho mẹ.”
“Được, anh đi thanh toán.”
Cuối tuần, vì muốn cha mẹ bất ngờ, Kiều Thư Nhiễm không hề báo trước việc cô đưa Lục Sâm về ra mắt. Cha mẹ cô không thích thành phố xô bồ nên vẫn luôn sống ở khu ngoại thành khá hẻo lánh.
Kiều Thư Nhiễm và Lục Sâm tốn không ít thời gian do đường ở đây rất xấu. Anh cầm theo một túi quà, theo Kiều Thư Nhiễm đi vào sân, đợi cô bấm chuông.
“Đợi bà ra mở cửa nhé. Giờ này rồi, không biết ai đến nữa.”
Bà Kiều bế Giang Thần ngồi vào trong lòng ông ngoại. Thằng bé rất thích, bởi vì ở đây, thằng bé luôn được ông bà ngoại cưng chiều. Cuối tuần, Giang Thành vẫn luôn đưa thằng bé về đây.
“Nào, chúng ta chơi tiếp.”
“Dạ.”
Bà Kiều ra mở cửa. Kiều Thư Nhiễm và Lục Sâm rất niềm nở, còn bà thì không. Sự dịu dàng vốn có của bà thậm chí còn biến mất.
“Tại sao lại đem cậu ta về đây?”
“Mẹ…” Kiều Thư Nhiễm không muốn Lục Sâm khó xử.
Ông Kiều mãi không thấy bà Kiều cùng khách đi vào nhà nên đã đi ra xem. Phản ứng của ông cũng không khác bà Kiều là bao. Kiều Thư Nhiễm bắt đầu lo sợ.
“Mẹ… A Sâm… muốn chào hỏi hai người thôi.”
“Gặp cũng gặp rồi, chào cũng chào rồi, cậu về được rồi đấy. Chúng tôi không tiếp.”
“Cha, mẹ, hai người nói gì vậy chứ? Anh ấy là người con yêu mà, là Lục Sâm, sau này cũng sẽ là con rể của hai người…”
Ông Kiều giận tím mặt, xắn tay áo lên, muốn xông lên đánh Lục Sâm. Bà Kiều vội cản lại. Bà chỉ sợ ở đây xảy ra án mạng. Ông chỉ thẳng tay vào mặt Lục Sâm mà quát.
“Tôi nói cho anh biết, tôi chỉ có một đứa con rể danh chính ngôn thuận là Giang Thành!”
“Cha, cha biết là con và Giang Thành chỉ là giao dịch mà, con yêu A Sâm.”
“Tôi không quan tâm!”
“Cháu ngoại tôi còn đang ở trong kia, con rể tôi còn đang trong bệnh viện, vậy mà hai anh chị còn chơi cái trò mèo mả gà đồng hả?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc