“Anh sẽ không biến thành… thế thân của Giang Thành… đúng không?”
“Anh đừng nghĩ lung tung nữa, nghỉ ngơi đi nhé.”
Kiều Thư Nhiễm rõ ràng đã rất nhẫn tâm với cả Giang Thành và con mình, nhưng Lục Sâm không hiểu sao anh vẫn thiếu cảm giác an toàn. Anh sợ… sẽ có một ngày, Kiều Thư Nhiễm nói, cô không giả vờ được nữa, không lừa dối bản thân mình được nữa, cô yêu Giang Thành chứ không phải Lục Sâm.
Kiều Thư Nhiễm mỉm cười. Cô hôn nhẹ lên trán Lục Sâm rồi đặt bàn tay còn lại lên tay anh. Cô đủ lí trí để phân biệt được mình yêu ai.
“Em yêu anh mà, A Sâm.”
Đến lúc này, Lục Sâm mới an tâm hơn một chút, anh thả lỏng tay ra. Kiều Thư Nhiễm đi vào trong bếp, nấu canh giải rượu cho anh.
Kiều Thư Nhiễm đợi nước sôi, hai tay chống lên thành bếp, thở dài. Lục Sâm nói anh không để ý quá khứ của cô và Giang Thành, nhưng cô không cảm thấy như vậy. Anh dường như đang đố kỵ với Giang Thành.
Giang Thành với cô có một sợi dây liên kết vô hình mà không thể nào cắt đứt được. Đó chính là Thần Thần. Còn Lục Sâm, anh chỉ có tình yêu để đảm bảo thôi.
Cho đến khi Kiều Thư Nhiễm làm xong canh giải rượu, Lục Sâm đã ngủ say. Cô sợ sáng mai, anh sẽ đau đầu nên vẫn cố gọi anh dậy để uống.
A Sâm, anh biết không, Giang Thành chưa từng được em quan tâm như vậy đâu… hắn không có tư cách, cũng không có cơ hội đó.
Khoảng thời gian ở bên Giang Thành, Kiều Thư Nhiễm thấy mình yếu đuối một cách bất ngờ. Cô bị sốt, bị cảm, khi đến ngày thì ra nhiều máu đến nỗi phải nhập viện; những lần đó, đều là Giang Thành chăm sóc cô.
…
Giang Thành vẫn phải ở bệnh viện quan sát thêm vài ngày nữa. Giang Uyển Đình đã đưa Giang Thần về nhà, cho nên bây giờ, phòng bệnh cũng chỉ có mình hắn.
Hắn còn đang tự hỏi… Kiều Thư Nhiễm ghét hắn đến thế, có phải cô đã đổ hết bát trà gừng đường đỏ đó đi hay không? Đúng lúc tuyệt vọng nhất, Kiều Thư Nhiễm lại đem đến cho Giang Thành một tia hi vọng nho nhỏ.
Cô mở chặn, nhắn lại là trà rất ngon, cô uống xong dễ chịu hơn rất nhiều; cô thậm chí còn cảm ơn hắn. Giang Thành còn chưa kịp nhắn lại thì lại bị cô chặn. Tuy nhiên, một dòng tin nhắn đã khiến hắn vui cả ngày trời.
Hắn nằm xuống giường, cầm điện thoại, cười như một đứa trẻ.
Ít ra thì cô cũng hiểu được tấm lòng của hắn.
Ngày hôm sau là ngày đầu tiên Giang Thần đến học ở lớp mới. Giang Thành muốn quan tâm thằng bé hơn nên lại lén lấy xe đi đón thằng bé.
“Cha, cha còn đang bị thương, bác sĩ nói cha không được ra ngoài.”
“Cha khoẻ rồi, nằm đó cho có hình thức thôi.”
Thực chất, trên đầu Giang Thành vẫn còn dán một miếng gạc to đùng. Giang Thành đưa Giang Thần vào lớp, nhìn thằng bé giới thiệu bản thân, quay về bàn học rồi mới trở về bệnh viện.
Giờ đây, hắn mới thấy, có một đứa con cũng không tệ.
Kiều Thư Nhiễm đi dạo trên phố cùng Lục Sâm, thấy chiếc xe vừa chạy vụt qua có chút quen thuộc. Cô ngay lập tức quay đầu lại, chiếc xe đã không còn trong tầm mắt mình nữa.
“Em sao thế?”
“Không có gì đâu, chúng ta đi thôi, em đói quá.”
Kiều Thư Nhiễm phải dạy từ tiết hai, cho nên cô tranh thủ thời gian này cùng Lục Sâm đi ăn sáng. Hai người đi vào một quán ăn nhỏ ven đường.
“Bà chủ, cho hai bát mì vằn thắn nhé.”
“Được rồi, hai người vào tìm chỗ ngồi đi.”
Hai người ngồi xuống ghế, bắt đầu nói chuyện.
“Chiều nay, em tan làm thì chúng ta đi mua đồ cho cha mẹ em nhé. Anh rất lâu rồi chưa gặp hai bác.”