Đánh Mất Em - Chương 45+46

Tác giả: Thảo Phạm

“Cha… cha cho con chuyển trường được không? Mẹ không thích con…”
“Được.”
Lần này, Giang Thành đồng ý, hắn sẽ lấy lùi làm tiến. Kiều Thư Nhiễm nhẫn tâm, vẫn còn nặng tình với Lục Sâm, nhưng hắn không tin tình yêu của hai người lại không có rạn nứt.
Lục Sâm không thể không ghen tị với sáu tháng được chung sống như vợ chồng của Giang Thành và Kiều Thư Nhiễm. Vì vậy, thiếu vắng hắn hay là Giang Thần một thời gian, cô sẽ nhận ra thôi…
Lục Sâm không tốt như cô tưởng tượng đâu.
Kiều Thư Nhiễm trong lúc nấu ăn thì nhận được tin Giang Thần sẽ chuyển trường. Cô tưởng rằng thằng bé chỉ xin nghỉ vài hôm, không ngờ ở bệnh viện, chính là lần cuối cô được gặp thằng bé.
Kiều Thư Nhiễm kinh ngạc một hồi, mắt cứ dán vào mấy dòng chữ trong điện thoại. Phải đến khi ngửi thấy mùi khét, Kiều Thư Nhiễm mới phát hiện ra thịt đã cháy đen. Cô vội vàng tắt bếp.
“Có chuyện gì vậy? Sao em lại bất cẩn thế?”
“À… có học sinh lớp em chuyển trường, cho nên em hơi tò mò, suy nghĩ một lúc thì…”
“Là đứa nhỏ đó, đúng không?”
Kiều Thư Nhiễm gật đầu, ánh mắt đượm buồn. Lục Sâm ôm lấy cô, “Không cần nhớ đến thằng bé nữa đâu, sau này… chẳng phải chúng ta còn nhóc con khác phải lo sao?”
Ý của Lục Sâm chính là con của Kiều Thư Nhiễm và anh.
“Đợi chúng ta kết hôn rồi nói.”
Buổi chiều, Lục Sâm có hẹn với bạn học. Kiều Thư Nhiễm thắt cà vạt cho anh rất thuần thục. Mọi chuyện vốn dĩ vẫn rất tốt đẹp, cho đến khi Lục Sâm hỏi một câu. Đôi tay của Kiều Thư Nhiễm dừng lại, nụ cười cũng ngay lập tức tắt ngấm.
“Anh nhớ là em thắt cà vạt rất vụng về mà, sao mới nửa năm đã làm tốt thế này rồi? Em cũng làm thế với Giang Thành, đúng không?”
“Ừ… là anh ta dạy em.”
Thời gian ở bên cạnh Giang Thành giúp cô học hỏi không ít, ít ra thì cô sẽ dành toàn bộ sự hoàn thiện của mình cho Lục Sâm. Kiều Thư Nhiễm chỉ nghĩ vậy thôi, còn ý kiến của Lục Sâm… cô không biết thế nào.
“Anh… anh không để bụng đâu, anh chỉ hỏi thôi.”
“Được rồi, anh đi đây. Tối nay không cần nấu cho anh đâu.”
Kiều Thư Nhiễm hơi mệt nên đã quay về phòng ngủ. Cô nằm lên giường, chùm kín chăn lại, một lúc sau thì thấy bụng đau quặn. Cô chợt nhớ ra hôm nay mình đến ngày, liền thở dài. Kiều Thư Nhiễm đi vào nhà vệ sinh một lúc rồi mới ra ngoài.
Nếu bây giờ Lục Sâm quay về, ở bên cô thì tốt biết mấy.
Đúng lúc đó, bên ngoài có người bấm chuông. Kiều Thư Nhiễm vội chạy ra mở cửa, còn đang thầm cảm ơn ông Trời đã đáp ứng nguyện vọng của cô.
“A Sâm, may quá, anh…”
Kiều Thư Nhiễm không ngờ tới người đàn ông đứng trước mặt mình lại là Giang Thành. Cô cuống cuồng đóng cửa lại thì lại bị Giang Thành ngăn cản.
“Tôi sẽ không vào đâu.”
“Vậy sao anh còn không mau đi đi? Anh ૮ɦếƭ cũng đừng ૮ɦếƭ trước cửa nhà tôi chứ!”
Giang Thành hiện giờ còn đang mặc bộ quần áo bệnh nhân, trên trán còn đang bị dải băng trắng quấn quanh. Kiều Thư Nhiễm đang đoán chắc hẳn hắn đã trốn viện.
“Tôi có cái này cho em.”
Giang Thành đưa cho Kiều Thư Nhiễm một chiếc hộp giữ nhiệt. Kiều Thư Nhiễm ngơ ngác. Hắn muốn tránh mặt cô một thời gian, nhưng hắn nghĩ mình không thể làm được. Hắn rất lo cho Kiều Thư Nhiễm.
Mỗi lần cô đến ngày chính là vài ngày dạo qua địa ngục. Tháng trước, cô còn phải đi bệnh viện do mất quá nhiều máu.
“Nhận đi, tôi không bỏ thuốc độc vào đâu.”
“Ừ… cảm ơn…”
“Đừng chặn tôi nữa, nhỡ em có chuyện thì sao?”
“Anh ấy sẽ lo cho tôi, không cần anh lo đâu. Tạm biệt.”
Kiều Thư Nhiễm đóng sầm cửa lại. Cô mở hộp ra, hơi nóng lảm mờ mắt cô. Hoá ra là trà gừng đường đỏ. Hồi trước, cô đã dạy Giang Thành làm món này. Mỗi lần cô bị đau bụng, hắn sẽ làm cho cô.
Kiều Thư Nhiễm nếm thử một chút. Hình như hắn làm ngon hơn trước rồi.

Giang Thành quay trở lại bệnh viện, trong phòng bệnh lại có thêm một người nữa. Giang Thành chỉ nhìn thấy mái tóc xoăn màu nâu, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo lên nhau.
“Giang Uyển Đình.”
Giang Uyển Đình quay đầu lại, mỉm cười, “Lâu không gặp, anh trai.” Cô vô tình liếc qua bàn tay đang cuộn chặt lại đến nỗi nổi gân lên của Giang Thành.
“Nếu đã đến đây rồi thì chúng ta thẳng thắn nói chuyện đi.”
“Anh không muốn dài dòng. Sáu năm trước, anh gặp tai nạn, là em đã sắp đặt đúng không?”
“Anh là anh trai em, em sao lại muốn Gi*t anh được?”
“Không muốn? Vậy thì em đem cái gì bỏ vào cà phê của anh? Tại sao lại bắt anh quên Kiều Thư Nhiễm? Em chính là muốn Gi*t anh! Em có biết, vì em, anh…”
“À… anh nhớ rồi à?”
Không ngờ là vụ tai nạn này lại vạch trần bí mật lớn như vậy. Giang Uyển Đình gạt tay Giang Thành ra, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Chính Thư Nhiễm muốn anh quên đấy, muốn anh quên từ đầu tới cuối! Nhưng em còn chưa đến mức đấy, em không muốn anh đến cả mẹ của con mình là ai cũng không biết!”
“Tại sao? Cô ấy nói là em làm sao? Em dựa vào cái gì mà ςướק đi hạnh phúc của anh?”
“Ở bên anh, cô ấy hạnh phúc sao?”
Sáu năm trước, sau khi Kiều Thư Nhiễm rời đi được một tháng, Giang Thành điên cuồng cho người truy lùng cô. Kiều Thư Nhiễm bị khủng hoảng tinh thần, cứ đến thành phố khác được vài ngày là người của Giang Thành lại tìm thấy cô.
Cuối cùng, cô phải cầu cứu Giang Uyển Đình đang ở nước ngoài. Giang Thành nghe ngóng được tin tức của Kiều Thư Nhiễm, chạy đi tìm cô trong đêm, nhưng lại bị kẻ thù biết được. Hắn gặp tai nạn, nằm viện cả nửa năm trời.
Giang Uyển Đình nhân cơ hội đó, dùng đủ mọi cách để Giang Thành quên đi khoảng thời gian điên cuồng tìm kiếm Kiều Thư Nhiễm, rồi lại cho hắn nghĩ rằng mình đã hôn mê do tai nạn.
Giang Thành không nhớ rằng mình đã từng yêu Kiều Thư Nhiễm, trong lòng vẫn ôm sự ghét bỏ dành cho cô.
“Người cô ấy thích cũng đâu phải anh.”
“Em thà giúp người ngoài cũng không giúp anh trai mình sao? Lúc đó cô ấy không thích thì sao? Anh có thể theo đuổi cô ấy mà!”
“Theo đuổi? Anh theo đuổi kiểu gì? Với tính cách lúc đó của anh, anh chưa giam cô ấy lại là may rồi.”
“Vậy ý em là… anh không xứng đáng có được hạnh phúc… đúng không?” 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc