“Đây từng là viễn cảnh mà anh muốn thấy đấy Giang Thành, chỉ đổi lại… anh mới là kẻ thua cuộc thôi.”
Ánh mắt của Giang Thành trầm xuống, hắn không nói một lời nào cả. Kiều Thư Nhiễm nghĩ hắn chưa ngốc đến nỗi không hiểu ý cô là gì. Nếu ngày hôm nay, người mắc bẫy là cô, người yêu sâu đậm là cô, Giang Thành sẽ đối với cô thế nào?
Hắn sẽ yêu thương cô thật lòng hay là không thương tiếc vứt bỏ cô với một trái tim vỡ nát?
Cô chưa từng có ý định chơi đùa Giang Thành, cho đến khi hắn định dùng những lời ngon ngọt, hành động dịu dàng để đưa cô vào tròng.
“Sau này, đừng đến tìm tôi nữa, cũng đừng lấy Thần Thần ra để uy Hi*p tôi.”
Kiều Thư Nhiễm vừa đứng dậy thì đã bị Giang Thành nắm chặt lấy cổ tay, “Đừng! Đừng đi.” Giang Thành vừa mới tỉnh lại, Kiều Thư Nhiễm không ngờ hắn lại có nhiều sức như thế, cô làm thế nào cũng không hất tay ra được.
“Tôi sai rồi… em đừng đi…”
Sức lực cuối cùng của Giang Thành đã dồn hết vào bàn tay. Hắn không thể để Kiều Thư Nhiễm đi được… Hắn không muốn đợi thêm một lần sáu năm nữa. Sáu năm trước, để Kiều Thư Nhiễm đi chính là điều mà hắn hối hận nhất cuộc đời này.
“Chúng… chúng ta quay lại đi… đừng nghĩ tới thằng đó nữa… Nhiễm… tôi sẽ coi như hôm qua không có chuyện gì cả…”
“Ai cần anh coi như không có chuyện gì?”
Bởi vì cô muốn Giang Thành phải nhớ rõ rằng hắn chẳng phải chiến thần bất bại. Hắn đã thua, thua một cách thảm hại dưới tay người con gái mình yêu.
Sắc mặt Giang Thành đã tái nhợt lại, hắn cố chấp nắm lấy cổ tay Kiều Thư Nhiễm.
“Nếu tôi đã có gương mặt giống nó… vậy em tiếp tục coi tôi là nó đi… tôi không để tâm đâu…”
Kiều Thư Nhiễm ngơ ngác. Chấp niệm của Giang Thành đối với cô lớn đến thế sao? Tưởng rằng Kiều Thư Nhiễm đã cảm động, Giang Thành buông lỏng tay ra, không ngờ cô lại nhân cơ hội đó mà thoát khỏi hắn.
“Đừng hòng!”
Kiều Thư Nhiễm đủ nhẫn tâm, còn Giang Thành thì không. Hắn rõ ràng có thể dùng thủ đoạn để giam Kiều Thư Nhiễm lại, cũng có đủ quyền lực để khiến Lục Sâm rời đi, nhưng… hắn lại không làm thế.
Giang Thành trơ mắt nhìn cô rời đi. Tuy nhiên, đi đến cửa, Kiều Thư Nhiễm đột nhiên dừng bước, rồi lại quay người lại. Giang Thành tự hỏi có phải cô đang thương hại hắn không? Dù có là sự bố thí của cô… hắn cũng muốn nhận.
Kiều Thư Nhiễm lấy chiếc vòng cổ Hi vọng trong túi xách ra. Cô thường xuyên đem nó bên mình. Khi không có Giang Thành, cô sẽ đeo vòng cổ mà Lục Sâm tặng, còn khi có Giang Thành, cô dĩ nhiên sẽ đeo Hi vọng.
“Trả lại cho anh đấy.”
“Không… nó là của em…”
“Tôi không muốn anh ấy ghen. Anh biết không, hôm qua, khi thấy đồ đạc của anh và Thần Thần trong nhà tôi, anh ấy rất tức giận. Anh ấy đã ném hết mấy thứ đó ra ngoài rồi.”
Giang Thành tựa như ૮ɦếƭ lặng. Hắn phải làm gì thì mới được Kiều Thư Nhiễm quan tâm như thế? Hắn ghen, hắn cũng muốn được cô dỗ chứ… Đây là lần đầu tiên Giang Thành nếm trải cái cảm giác gọi là đố kỵ.
Thứ mà Lục Sâm có thể cho cô, hắn cũng có thể cho cô; nhưng thứ mà Lục Sâm không thể cho cô, hắn vẫn có thể cho cô mà…
“Thần Thần, tạm biệt.”
Giang Thần nghẹn lại, nắm chặt tay áo của cha, vùi mặt vào người hắn mà khóc. Thằng bé khó khăn lắm mới nói ra được vài từ, “Tạm biệt… cô Kiều…”
Lục Sâm định nghỉ ngơi vài ngày rồi mới quay trở lại làm việc.
Khi anh thức giấc, định vào bếp làm bữa sáng thì phát hiện Kiều Thư Nhiễm đã nấu sẵn cho anh. Anh mỉm cười, nhìn dòng chữ viết tay bên cạnh đó. Đây chính là cuộc sống mà anh hằng mong ước.
Anh cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ khoẻ lại, không bao giờ có cơ hội lập gia đình với Kiều Thư Nhiễm, nhưng ông trời nhân từ, đã cho anh thêm một cơ hội nữa. Dù thể lực không còn như xưa, anh vẫn có thể sống như người bình thường.
Thú thật, lần đầu tiên nhìn thấy con của Kiều Thư Nhiễm với người đàn ông khác, Lục Sâm không ghét bỏ thằng bé, trái lại còn thấy nó rất dễ thương. Nếu Kiều Thư Nhiễm có thể sinh cho anh một đứa con thì tốt rồi.
Anh thấy rất ghen tị với Giang Thành, hắn có một đứa con rất đáng yêu lại còn hiểu chuyện.
Xử lý xong bữa sáng, Lục Sâm tìm vài món ăn nhẹ trong tủ lạnh. Toàn bộ đều là món anh thích. Nếu anh nhớ không nhầm thì đến cả đồ dùng cá nhân lẫn quần áo của Giang Thành đều là kiểu dáng với màu sắc anh thích.
Kiều Thư Nhiễm cũng từng nói đồ của Giang Thành là do cô mua.
Ban đầu, Lục Sâm có phần phẫn nộ, nhưng giờ anh hiểu rồi. Kiều Thư Nhiễm coi Giang Thành là thế thân.
“Bảo bối, nhóc đây rồi.”
Hoá ra là con mèo mà Lục Sâm đã tặng cho Kiều Thư Nhiễm. Lục Sâm bế ngang thân nó lên, kết quả là bị nó cào xước tay.
“Con mèo này…”
Con mèo nhanh chóng chạy vào trong phòng Kiều Thư Nhiễm.
Vết cào khá sâu khiến Lục Sâm tức giận, nhưng cũng chưa nhỏ nhen đến nỗi trừng phạt một con mèo. Anh quay về phòng khách xem tin tức trên TV.
Đúng lúc đó, Kiều Thư Nhiễm quay trở về nhà. Lục Sâm ngay lập tức ra đón, còn cầm túi xách hộ cô.
“Sao em về sớm thế?”
“Nay em xin nghỉ, Giang Thành phiền phức quá.”
“Em đến gặp anh ta?”
“Ừ, em trả lại dây chuyền cho anh ta.”
Ý của cô chính là cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với cha con Giang Thành. Lục Sâm rất hài lòng, ôm lấy cô.
“Em làm đúng lắm.”
Đúng với Giang Thành, nhưng lại sai với Giang Thần. Vì thế, Kiều Thư Nhiễm cũng không được vui vẻ là bao. Có lẽ là cô đã sai ngay từ đầu. Cô vốn dĩ nên chuyển lớp ngay khi biết Giang Thần là học sinh của mình.
Cô nghĩ mình tốt đẹp lắm, nhưng thực chất cũng chỉ tồi tệ như Giang Thành thôi.
“Em phải vui lên chứ, giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi. Đợi cuối tuần em được nghỉ, ăn một bữa với cha mẹ hai bên được không?”
“Nhanh như vậy à?”
“Gần chín năm đã quá đủ rồi. Anh không muốn chờ thêm nữa.”
“Cứ theo ý anh đi.”
Được trở thành cô dâu của Lục Sâm chính là ước mơ của cô mà… Cả thanh xuân của cô đều dành cho người đàn ông này.
Chỉ là… cô không biết phải giải thích cho cha mẹ mình thế nào. Họ vẫn hi vọng cô có thể tái hôn với Giang Thành, bởi vì hắn mới là cha của con cô.
“Tay anh làm sao vậy? Anh… có phải Giang Thành thuê người…”
“À… là mèo cào thôi, không ngờ nó hung dữ như thế, nhưng chắc qua một thời gian nữa thôi là nó sẽ quen đấy mà.”
Kiều Thư Nhiễm thấy thật kì lạ. Lục Sâm rất giống Giang Thành, vậy mà con mèo vẫn có thể nhận ra sao? Bình thường, nó rất hay quấn lấy hai cha con Giang Thành, còn cô thì bị ra rìa.
Ban đầu, Giang Thành ghét nó, nhưng là cô bắt hắn thân thiết với nó hơn.
“Anh nhớ cẩn thận hơn nhé.”
Trong lúc đó, tại bệnh viện.
Giang Thần đã suy nghĩ rất lâu rồi mới dám nói.
“Cha… cha cho Thần Thần chuyển trường được không? Mẹ không thích con…”