Đánh Mất Em - Chương 40+41+42

Tác giả: Thảo Phạm

“Nhưng cha thích mẹ mà… không có mẹ… cha sẽ rất buồn…”
“Thần Thần không cần quan tâm người đó đâu, cô ấy sẽ không đến.”
Giang Thần gật đầu, nếu như mẹ quan tâm cha, đã không để mặc cha ở sân bay rồi đi với người đàn ông khác. Mẹ chỉ cần người đó thôi, mẹ không cần Thần Thần hay là cha.
Đêm muộn, Lăng Tiêu muốn đưa Giang Thần về nhà, nhưng thằng bé nhất quyết không chịu đi. Thằng bé ngồi cuộn mình trên ghế sô pha, cứ vài phút lại nhìn Giang Thành một lần.
“Thần Thần, về nhà ngủ một chút rồi chú sẽ đưa cháu đến.”
“Không được… cha không ở một mình được…”
Lăng Tiêu lại càng thấy Kiều Thư Nhiễm độc ác hơn. Giang Thành bị tai nạn là vì đi tìm cô, nếu cô không đột nhiên bỏ đi để gặp Lục Sâm, hắn cũng không tức tốc chạy theo. Hắn lo cho cô, sợ cô bị kẻ gian hãm hại, còn cô thì bỏ mặc hắn vào lúc hắn đang giành giật mạng sống với tử thần.
Lăng Tiêu đi ra ngoài hành lang, tìm một số điện thoại bị mình cho vào danh sách đen, mở chặn rồi gọi lại. Cả ngày, Kiều Thư Nhiễm không có ý định hỏi thăm tình hình Giang Thành nên cũng không biết mình vừa bị Lăng Tiêu chặn số.
Lăng Tiêu không ngờ là Kiều Thư Nhiễm lại bắt máy dễ dàng đến thế.
“Cô không có ý định đến thăm ngài ấy sao?”
“Tại sao tôi phải đến?”
“Kiều Thư Nhiễm… cô không thấy áy náy sao? Giang tiên sinh coi cô là vợ, người mà phía bệnh viện gọi đầu tiên là cô đấy!”
“Đây là báo ứng của anh ta.”
Lăng Tiêu còn chưa nói gì thì đã bị Kiều Thư Nhiễm cho vào danh sách đen.
Anh tức đến nỗi suýt nữa ném điện thoại đi. Uổng công anh hạ mình xuống, cầu xin Kiều Thư Nhiễm đến đây. Anh biết rõ Giang Thần nói không muốn gặp mẹ, nhưng thực chất trong lòng thằng bé vẫn rất muốn.
Ngoài cha và người cô đang ở nước ngoài, thằng bé chỉ có Kiều Thư Nhiễm là người thân nhất.
Hai giờ sáng, Kiều Thư Nhiễm vẫn chưa ngủ được.
Cô mất ngủ cả đêm. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Giang Thành nằm trong vũng máu lại ám ảnh cô. Kiều Thư Nhiễm mở cửa ra, nhìn Lục Sâm đang nằm trên ghế sô pha.
Là Giang Thành giống Lục Sâm, hay là Lục Sâm giống Giang Thành?
Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thành, Kiều Thư Nhiễm đã nghĩ là ông trời đối với cô cũng không tệ. Lục Sâm vừa rời đi, cô đã tìm thấy một người đàn ông giống anh, còn có thể giúp cô trả nợ.
Cô đã nói chuyện với Lục Sâm, cô tôn trọng ý kiến của anh. Khi đó, Lục Sâm đã đồng ý ngay, anh nói, anh không thể làm gì cho cô, anh không có tiền. Chỉ cần khoảng thời gian đó qua nhanh, anh sẽ không bao giờ để tâm cô sinh con cho người đàn ông khác.
Giang Thành vô tâm, Kiều Thư Nhiễm khi đó cũng thấy vui.
Vào ngày cô sinh con, nghe nói Giang Thành còn đang ở khách sạn với người phụ nữ khác.
Nghĩ đến lúc đó, Kiều Thư Nhiễm một tay cầm túi xách, đã ra đến cửa, nhưng cuối cùng lại quyết định quay lại phòng ngủ. Nếu cả Lăng Tiêu và Giang Thần đều cho rằng cô đối với Giang Thành thật là nhẫn tâm thì cô sẽ cho hai người xem thế nào là nhẫn tâm thật sự.
Kiều Thư Nhiễm uống một viên thuốc ngủ rồi cố gắng ngủ lại. Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy do báo thức kêu. Cô chuẩn bị trước bữa ăn sáng cho Lục Sâm rồi mới rời đi.
Trong lúc đó, Giang Thần đang ngồi trong phòng bệnh của Giang Thành. Lăng Tiêu bị khủng bố bởi hàng trăm cuộc gọi từ ngày hôm qua.
“Thần Thần ở đây đợi, chú về công ty xử lý chút chuyện rồi quay về ngay.”
Từ lúc báo chí biết được tin Giang Thành bị tai nạn, còn không quản mạng sống mà chạy đến gặp Kiều Thư Nhiễm ở sân bay, mọi thứ đã rối tung rối mù lên rồi. Vậy mà Kiều Thư Nhiễm vẫn có thể nhởn nhơ yêu đương với người đàn ông khác.
Giang Thần nhận thấy đây là cơ hội tốt nên đã gật đầu. Đợi đến khi Lăng Tiêu rời đi, thằng bé cũng trốn đi.
Giang Thần mất một tiếng đồng hồ mới đến trường được. Lúc đó đang là giờ ra chơi. Thằng bé chạy vào phòng giáo viên tìm Kiều Thư Nhiễm.
“Mẹ…” Giang Thần chợt nhớ ra mình đã nói nhầm rồi, “Cô Kiều… cô Kiều tới gặp cha đi… cha rất nhớ…”
“Thần Thần, chuyện này không thể. Là con nói không muốn gặp cô mà. Về đi.”
“Nhưng… cha… cha muốn…”
Giang Thần nghĩ nếu như có mẹ ở bên cạnh, cha sẽ tỉnh lại nhanh hơn. Thằng bé không muốn nhìn thấy cha nằm bất tỉnh trên giường bệnh, nó muốn được cha ôm.
“Thần Thần…”
Kiều Thư Nhiễm khó chịu ra mặt, cũng thấy rất khó xử. Chăm sóc Giang Thành chính là một gánh nặng. Hơn nữa, cô không thể thất hứa với Lục Sâm. Anh bao dung cô, không có nghĩa là cô có thể làm càn mãi.
Nước mắt của Giang Thần không có tác dụng với Kiều Thư Nhiễm. Thằng bé biết, nhưng vẫn bám lấy cô.
“Con chỉ muốn… cha tỉnh lại thôi mà…”
Đúng lúc đó, có người gọi vào điện thoại Kiều Thư Nhiễm.
“Cô Kiều, chồng cô tỉnh rồi.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải…”
Kiều Thư Nhiễm nhìn đôi mắt sưng húp của Giang Thần, suy nghĩ một lúc rồi tắt máy. Đến bệnh viện một lúc cũng được, cô cũng muốn nói rõ ràng với Giang Thành. Dù gì, cô cũng không phải chăm sóc hắn, giữa hai người không có thứ gọi là sự ràng buộc của pháp luật.
“Chúng ta đi, cha con tỉnh rồi.”
“Thật… Thật ạ? Cô không… lừa con?”
“Ừ.”
Khi Lăng Tiêu trở về thì không thấy Giang Thần đâu, anh đoán ngay được là thằng bé lại chạy đi tìm Kiều Thư Nhiễm. Vì vậy, anh đã nhờ y tá gọi điện thông báo cho cô. Lúc này, Giang Thành đang được các bác sĩ kiểm tra tình hình.
Giang Thành vừa mới tỉnh lại, nhưng vẫn chưa yếu đến mức chỉ biết nằm liệt giường.
“Nhiễm… có phải cô ấy không đến, đúng không?”
Nếu Giang Thành nhớ không lầm, lần cuối hắn nhìn thấy Kiều Thư Nhiễm chính là lúc cô ở bên người đàn ông khác. Cô rất vui vẻ, chứ không phải miễn cưỡng cười. Giang Thành đang cười chê chính mình ngu ngốc, lại bị Lăng Tiêu làm cho ngỡ ngàng.
“Cô ấy đang trên đường đến đây.”
“Thật chứ?”
“Đúng vậy.”
Giang Thành vẫn len lỏi chút hi vọng trong lòng. Kiều Thư Nhiễm chịu đến đây, chứng tỏ rằng cô vẫn còn tình cảm với hắn. Hôm qua, cô chỉ là độc mồm độc miệng thôi. Cô tức giận là sẽ như vậy mà.
Kiều Thư Nhiễm đến đúng lúc bác sĩ rời đi. Giang Thần vui đến phát khóc, thằng bé chạy đến bên giường bệnh của Giang Thành, xà vào lòng hắn.
“Cha… cha…”
Giang Thành xoa đầu con trai, ánh mắt thì hướng về Kiều Thư Nhiễm. Cô hơi do dự phút đầu, nhưng vẫn bước vào. Cô ngồi xuống ghế, rất gần hắn. Giang Thành không phải không nhận ra ánh mắt của kiều Thư Nhiễm đã thay đổi.
Sáng hôm qua, cô vẫn còn ngủ trong vòng tay của hắn, nấu bữa sáng cho hắn, còn có… chiếc vòng cổ…
Cô đã không còn đeo chiếc vòng cổ mà hắn tặng rồi.
Kiều Thư Nhiễm tựa như đọc được suy nghĩ của Giang Thành. Cô cầm lấy chiếc dây chuyền bạc, cười nhạt.
“Anh muốn nói cái này sao?”
“Tại sao?”
“Món quà tôi tặng em… còn không bì được với cái vòng cổ rẻ mạt kia sao?”
Rẻ mạt? Thứ mà cô trân trọng từng chút một, lại bị Giang Thành nói là rẻ mạt sao? Nó còn trân quý hơn mấy thứ trang sức mà hắn tặng gấp vạn lần.
“Anh vĩnh viễn không hiểu được tình yêu của tôi và anh ấy, nó không phải là thứ Giang Thành anh có thể dùng tiền mua được đâu.”
“Ngay từ đầu, em đã coi tôi là thằng đó, đúng không?”
Xin cô… hãy nói là không đi… đừng nói là hắn yêu cô hai lần, cô cũng coi hắn là Lục Sâm cả hai lần đó.
“Phải… cũng không phải…”
Bởi vì cô không bị gương mặt của Giang Thành lừa rằng đó là Lục Sâm, là cô cố ép bản thân mình nghĩ thế. Lục Sâm rất dịu dàng, chưa từng ép cô làm điều cô không muốn, còn Giang Thành, hắn chỉ muốn mọi người làm theo ý mình.
“Vậy là giờ đây… em thà tổn thương con… tổn thương tôi… cũng không muốn tổn thương thằng khốn đó? Kiều Thư Nhiễm, em có trái tim không hả?”
“Có! Nhưng nó không đặt ở chỗ anh.”
“Đây từng là viễn cảnh mà anh muốn thấy đấy Giang Thành, chỉ đổi lại… anh mới là kẻ thua cuộc thôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc