Đánh Mất Em - Chương 38+39

Tác giả: Thảo Phạm

“Anh ấy là người tôi yêu. Còn anh, anh chỉ là người thay thế thôi! Anh thật sự cho rằng tôi yêu anh sao?”
“Em… em nói gì? Nói lại lần nữa xem!”
Kiều Thư Nhiễm mạnh tay đẩy Giang Thành ra, vì vết thương ngày càng nặng mà hắn không tài nào giữ cô lại được. Kiều Thư Nhiễm vô tình nhìn thấy hộp nhẫn dính máu, nhưng vẫn kiên quyết bước về phía Lục Sâm.
Cô chủ động nắm tay Lục Sâm, là điều mà cô chưa từng làm với Giang Thành. Cô thậm chí còn cố tình để Giang Thành nhìn thấy trên ngón giữa của mình đang đeo chiếc nhẫn mà Lục Sâm dùng để cầu hôn cô.
Sắc mặt Giang Thành đã tái mét lại. Hắn nhặt hộp nhẫn mà mình đã chuẩn bị lên, lê lết về phía cô. Hắn nắm lấy cổ tay của Kiều Thư Nhiễm, làm cô kinh hãi.
“Bỏ tôi ra! Giang Thành! Bỏ ra!”
“Giang Thành, cô ấy là của tôi!”
“Mày cút ra! Thằng khốn!”
Một tay Giang Thành không tài nào mở nổi hộp nhẫn, hắn vẫn cố gượng cười, “Không được… em phải đeo…” Còn chưa dứt lời, Giang Thành đã ngã gục xuống. Hắn bất tỉnh rồi, nhưng Kiều Thư Nhiễm vẫn còn nghi ngờ.
Hắn sẽ không dùng khổ nhục kế chứ?
“Trời ơi, máu be bét thế kia, sao không ai gọi xe cứu thương đi? Đứng ở đây xem náo nhiệt sao?”
“Cô gái, cô…”
“Đi, đừng quan tâm anh ta. Anh ta không ૮ɦếƭ được đâu.”

“Chú Lăng, sao cha mẹ mãi không về vậy?”
“Để chú gọi ngài ấy xem thế nào.”
Đúng lúc đó, tiếng động từ cửa vang lên, bên ngoài còn có tiếng nói chuyện của một cặp nam nữ. Giang Thần mừng rỡ, chạy ra đón hai người, còn Lăng Tiêu cũng không gọi điện cho Giang Thành nữa.
“Cha, mẹ. Thần Thần đợi hai người rất lâu rồi.”
“Thư Nhiễm, đây là con của em với anh ta?”
“Ừ.”
Khi Giang Thần ngẩng đầu lên nhìn Lục Sâm thì sợ đến tái mặt, thằng bé buông Kiều Thư Nhiễm ra, rưng rưng nước mắt, rồi gào khóc.
“Chú là ai? Chú… chú không phải cha của Thần Thần.”
“Mẹ… cha… cha đâu rồi?”
Giang Thần kéo gấu váy của Kiều Thư Nhiễm. Cô cúi người xuống, nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ của Giang Thần. “Thần Thần, sau này đừng gọi cô Kiều là mẹ nữa, biết không?”
Bởi vì cô sẽ đi theo Lục Sâm, kể cả phải bỏ công việc mà cô yêu thích nhất. Cô đã đợi anh rất lâu rồi, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản cô cả. Điều cô muốn chỉ là có gia đình nhỏ với Lục Sâm thôi.
Nếu như sau này, con của cô biết nó còn có một người anh cùng mẹ khác cha, nó sẽ thế nào?
“Không, không…”
Mẹ bỏ rơi Thần Thần, bỏ rơi cha vì người đàn ông kia. Giang Thần khóc càng dữ tợn, cố gắng rụt tay về, rồi đánh vào người Lục Sâm. Nhóc con không có nhiều sức, nên đánh cũng như không.
“Chú xấu xa! Chú ςướק mẹ của Thần Thần!”
“Thần Thần, không được hư…”
Kiều Thư Nhiễm nghẹn ngào, sắp khóc. Cô cố kéo Giang Thần ra, thằng bé trái lại càng có ác cảm với Lục Sâm hơn. Là Lục Sâm đã huỷ hoại gia đình của nó.
“Không… mẹ là của cha…”
Lăng Tiêu nghe xong cuộc điện thoại từ bệnh viện, tựa như muốn phát điên.
“Kiều Thư Nhiễm, cô thật quá đáng, Giang tiên sinh đang trong bệnh viện cấp cứu, cô còn ở đây ngang nhiên đem nhân tình về nhà khoe với con mình sao?”
“Lăng Tiêu, anh ăn nói cẩn thận. Chúng tôi đã ở bên nhau gần chín năm rồi. Giữa tôi và Giang Thành chỉ có giao dịch.”
Giang Thần giãy đạp đến nỗi Kiều Thư Nhiễm phải buông ra, thằng bé chạy về phía Lăng Tiêu. Đối với thằng bé, Lăng Tiêu không khác cha là bao. Lăng Tiêu chính là người đáng tin cậy nhất, là người chăm sóc Giang Thần từ nhỏ tới giờ.
“Chú Lăng, tìm cha… Thần Thần… muốn gặp cha… không gặp mẹ với… chú xấu xa nữa đâu…”
Lăng Tiêu vỗ vai Giang Thần. Kiều Thư Nhiễm đột nhiên thấy áy náy, lại không dám nhìn vào mắt anh. Cô nắm chặt tay Lục Sâm, cố gắng lảng tránh. Cô không thấy dễ chịu chút nào cả.
“Kiều Thư Nhiễm, Thần Thần không nhận cô, là cô tự mình lựa chọn. Sau này đừng có hối hận.”
Lăng Tiêu bế Giang Thần đi, Kiều Thư Nhiễm lưu luyến nhìn con lần cuối. Thằng bé biết, cho nên cố tình quay mặt đi. Cánh cửa được đóng sầm lại, đôi chân của Kiều Thư Nhiễm mềm nhũn. Cô không giả vờ mạnh mẽ nổi nữa.
“Thư Nhiễm!”
“Em thật tồi… đúng không?”
“Không, là do Giang Thành, là anh ta đã lợi dụng thằng bé.”
Lục Sâm lắc đầu, ôm lấy Kiều Thư Nhiễm. Anh thấy Kiều Thư Nhiễm không hề sai, rõ ràng là trong hợp đồng có viết sau khi ly hôn, Giang Thành và Kiều Thư Nhiễm sẽ không còn quan hệ gì nữa, nhưng hắn lại là người bám riết cô không buông.
Kiều Thư Nhiễm bật khóc, lại không dám biện hộ cho chính mình. Cô đã có được tự do như mình muốn rồi, sẽ không có người đàn ông tên Giang Thành làm phiền cô, cũng sẽ không có nhóc con nào gọi cô là mẹ nữa, nhưng…
Cô không vui nổi.
Cô không xứng.
“Thư Nhiễm, không phải tự trách.”
Thế nhưng, con không muốn gặp mẹ nó, là do cô rồi…
“A Sâm… anh biết không… ngày đầu tiên gặp lại Giang Thành… em còn mắng anh ta là kẻ vô tâm, máu lạnh… bỏ rơi con của mình, ngoài công việc và phụ nữ ra… anh ta chẳng quan tâm gì hết… em thậm chí còn nói sẽ thay anh ta… nuôi thằng bé…”
“Nhưng bây giờ… xem ra… em còn máu lạnh hơn cả anh ta…”
Lục Sâm không biết làm gì, ngoại trừ ôm chặt Kiều Thư Nhiễm. Mọi chuyện rồi sẽ quay về quỹ đạo vốn có thôi… Giang Thành và con của hắn không có quan hệ gì với Kiều Thư Nhiễm hết.
Tại bệnh viện.
Giang Thần vẫn còn đang sụt sịt. Cả một hàng ghế dài, ngoại trừ thằng bé và Lăng Tiêu thì không có ai ngồi nữa. Thằng bé vẫn còn đang nghĩ rằng nếu không có chú xấu xa kia, cha đã cầu hôn mẹ rồi, rồi hai người sẽ kết hôn, không ai dám nói Giang Thần là đứa không mẹ nữa.
“Bác sĩ, thế nào rồi?”
“Không còn gì đáng lo ngại nữa rồi, tất cả đều trong tầm kiểm soát của chúng tôi.”
“Thần Thần nghe thấy chưa? Cha con không sao cả. Cảm ơn bác sĩ đi.”
Giang Thần không khóc nữa, thằng bé gạt nước mắt đi rồi cười tươi, “Cảm ơn bác sĩ.”
Giang Thành được đẩy về phòng bệnh, Giang Thần chạy theo xem, nhưng không thấy cha tỉnh lại. Thằng bé lại bắt đầu sợ hãi, định quay lại hỏi bác sĩ nhưng lúc này chỉ còn Lăng Tiêu.
“Chú Lăng, tại sao cha còn chưa tỉnh? Không phải bác sĩ nói cha sẽ ổn sao?”
“Đợi vài ngày nữa là ngài ấy sẽ tỉnh thôi.”
“Nếu mẹ ở đây… có phải… cha sẽ tỉnh nhanh hơn không?”
Lăng Tiêu vừa nghe thấy Kiều Thư Nhiễm là đã thấy khó chịu. Uổng công anh coi cô là nữ chủ nhân tương lai, hoá ra là cô đã gài bẫy Giang Thành từ lâu. Cô chỉ coi hắn là thế thân.
“Không phải cháu không thích mẹ nữa sao?”
“Nhưng cha thích mẹ mà… không có mẹ… cha sẽ rất buồn…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc