“Cha, cha lợi dụng trẻ con.”
“Ai nói là lợi dụng? Đây là trao đổi, hiểu không?”
Giang Thần bĩu môi, lắc đầu lia lịa. Mẹ rõ ràng muốn ngủ cùng Thần Thần chứ không muốn ngủ với cha. Cha có rất nhiều tật xấu. Giờ đây, Giang Thành không muốn mắng mỏ con nhỏ nữa, cho nên hắn quả thực rất bất lực.
Làm thế nào mới tốt đây?
Hắn cũng không thể đem cha mẹ cô ra doạ được. Hắn muốn trở thành người tốt trong mắt cô.
Kiều Thư Nhiễm từ trong bếp cầm ra một đĩa bánh. Giang Thành không nói gì nhưng hắn đang rất thèm ăn. Ước gì cô có thể đút cho hắn ăn giống hôm trước. Kiều Thư Nhiễm rất biết lợi dụng thời cơ, cô đưa một miếng bánh nhỏ lên trước miệng hắn.
Giang Thành sung sướng, bế Kiều Thư Nhiễm ngồi lên đùi mình rồi ăn sạch miếng bánh đó.
“Tôi biết em sẽ mềm lòng mà.”
Hai má Kiều Thư Nhiễm đỏ ửng. Giang Thành tiếp tục há miệng ra, cô chỉ đành cho hắn ăn hết đĩa bánh đó. Giang Thành tựa cằm lên bờ vai mảnh khảnh của Kiều Thư Nhiễm rồi ôm cô, cười một lúc rất lâu.
Được ở bên cô như này thật hạnh phúc.
Tim Kiều Thư Nhiễm đập mạnh. Cứ coi như là… Lục Sâm đang ở bên cạnh cô đi. Hiện giờ, Giang Thành chính là Lục Sâm trong mắt cô.
Lần đầu tiên Giang Thần thấy cha mẹ ôm nhau, thằng bé rất bất ngờ. Thằng bé chạy đến, nhảy lên ghế.
“Mẹ, ôm…”
Kiều Thư Nhiễm quay đầu lại, trừng mắt nhìn Giang Thành, rồi lại ngay lập tức dùng ánh mắt dịu dàng cho Giang Thần. “Ừ… Thần Thần qua đây…”
Thực ra, cô chưa sẵn sàng để nghe thằng bé gọi mẹ. Dù gì tình cảm của cô đối với Giang Thành cũng chỉ là giả dối, cô chỉ có Lục Sâm. Con của cô và Lục Sâm mới chính là đứa con mà cô muốn.
Vì ngày hôm sau, Giang Thành có việc, hắn dậy rất sớm. Khi đó, trời vẫn còn tối như mực. Hắn để lại lời nhắn, còn hôn nhẹ lên trán Kiều Thư Nhiễm rồi mới rời đi.
Giờ đây, xa Kiều Thư Nhiễm vài bước, không được gặp cô vài phút, hắn đã thấy khó chịu. Hắn không hiểu sáu năm nay, hắn sống không có cô kiểu gì. Rõ ràng đó chỉ là một cuộc sống tạm bợ, vậy mà hắn không nhận ra.
Trên đường tới sân bay, Giang Thành nhận được điện thoại từ Lăng Tiêu.
“Tôi đã tìm được người ngài bảo rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Giang Thành quyết định quay đầu xe lại. Hắn trở về nhà. Lăng Tiêu đã đưa người đến đây; nửa tiếng sau thì Giang Thành xuất hiện.
“Cậu… cậu chủ…”
“Sao ông không đốt đồ của Kiều Thư Nhiễm đi? Không phải là tôi đã bảo ông đốt hết rồi sao? Tại sao trong hầm lại có đồ của cô ấy?”
“Ngài… ngài… quả thực đã bảo tôi đốt, nhưng… lúc tôi đem đi được một nửa… ngài đã bảo… giữ lại mà… Tôi… tôi không biết gì hết… tôi chỉ làm theo lời ngài thôi…”
“Tôi? Bảo ông giữ lại?”
“Đúng… đúng vậy… Giang… Giang tiên sinh, tôi không nói dối, ngài có thể kiểm tra, tôi…”
Người đàn ông đó sắc mặt đã trắng bệch, gật đầu lia lịa. Lăng Tiêu đứng gần đó, tinh thần hoảng hốt cũng không kém, nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh.
Giang Thành thấy hơi đau đầu, chút ảo giác mờ nhạt lại xuất hiện. Hắn không nghĩ ông ta dám nói dối, nên đã mau chóng thả ông ta đi.
Giờ đây, đến cả Giang Thành cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
…
Kiều Thư Nhiễm tỉnh dậy thì thấy lời nhắn Giang Thành để lại. Hắn nói, hắn sẽ ra nước ngoài hai ngày, muốn cô chăm sóc Giang Thần thay hắn.
“Thần Thần, dậy thôi.”
Giang Thần vẫn ngái ngủ, thằng bé dụi mắt rồi lại di chuyển để được nằm sát Kiều Thư Nhiễm hơn.
“Được nằm cạnh mẹ, không muốn dậy chút nào.”
“Đừng nghịch nữa, dậy thôi.”
Cuối cùng thì Giang Thần vẫn phải dậy.
“Vậy… lúc đến trường, Thần Thần có được gọi mẹ không?”
“Thần Thần, khi nào có ba người chúng ta thì con mới được gọi mẹ, biết không?”
“Nhưng rõ ràng mẹ là mẹ của Thần Thần mà. Sao mẹ không muốn cho mọi người biết?”
Kiều Thư Nhiễm bỗng chốc im lặng. Đối diện với câu hỏi kiểu này, cô không trả lời được. Giang Thần đã biết trước kết quả cho nên cũng không thất vọng là bao.
“Là vì cái chú trong ảnh kia sao?”
“Con nói gì vậy?”
“Cái chú giống cha y đúc đó.”
Kiều Thư Nhiễm bàng hoàng, gương mặt thoáng chốc tái nhợt lại. Cô mấp máy môi, không nói được gì cả. Tại sao Thần Thần lại biết được người đó không phải là Giang Thành? Nó chỉ là một đứa trẻ mà… nó có thể hiểu sao?
Hay là Giang Thành vốn dĩ đã biết tới A Sâm, chẳng qua là hắn không nói để cắn ngược lại cô một cái?
Kiều Thư Nhiễm vội chạy ra ngoài. Giang Thần nói một câu, cô lại đứng khựng lại.
“Cha không biết đâu, con không nói cho cha.”
Vì Giang Thần biết cha sẽ rất buồn.
Giang Thành nói là ra nước ngoài hai ngày, nhưng thực tế thì hắn đã cho người khác đi thay. Hắn vẫn đang ở trong thành phố này. Thông qua vài mối quan hệ, hắn biết được tối nay có một buổi đấu giá đồ cổ.
Thứ đáng giá nhất chính là chiếc nhẫn cùng bộ khuyên tai Hi vọng, cũng nằm trong cùng một bộ sưu tập với chiếc vòng cổ mà hắn đã tặng cho Kiều Thư Nhiễm.
Những thứ được đeo trên người cô chỉ có thể là độc nhất vô nhị.
Đúng như dự đoán, Giang Thành đã đấu giá thành công bộ trang sức với mức giá trên trời.
Kiều Thư Nhiễm nếu nhìn thấy món đồ này, nhất định sẽ hiểu tâm ý của hắn.
Giang Thành chờ không nổi, muốn bắt đầu một mối quan hệ mới với Kiều Thư Nhiễm càng nhanh càng tốt. Ở trường học có không ít thầy giáo trẻ, hắn không thể để những tên đó dòm ngó cô được.
Giang Thành trở về nhà của Kiều Thư Nhiễm đúng lúc cô đang soạn bài.
Cô bị hắn kéo ra ngoài, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Giang Thành muốn tốc chiến tốc thắng, không có buổi tối lãng mạn, cũng chẳng có lời đường mật nào.
Hắn ngay lập tức cầu hôn cô.
“Giang Thành… anh… đây là…”
“Kiều Thư Nhiễm, gả cho tôi đi.”
“Không… sao có thể… tôi…”
“Giang Thành, chúng ta còn chưa từng hẹn hò, sao có thể kết hôn được?”