“Cô ấy đợi tôi tám năm chỉ để đón hũ tro cốt của tôi về, chẳng phải rất tàn nhẫn sao?”
“૮ɦếƭ tiệt, tôi đã nói chữa được là chữa được!”
Lục Sâm cười nhạt. Kiều Thư Nhiễm đã vì anh mà chịu đủ thứ khổ cực trên đời rồi, anh sao dám để cô khổ hơn nữa?
So với việc phải hoài phí nhiều năm để chăm sóc một bệnh nhân cả đời chẳng khoẻ lên được, sống an nhàn bên người đàn ông khác, còn có con của mình, chẳng phải sẽ sung sướng hơn nhiều sao?
Giang Uyển Đình bất lực đến nỗi chẳng buồn nói nữa, cô bỏ ra ngoài.
Lục Sâm nhìn bầu trời xanh qua khung cửa sổ, bỗng chốc thở dài. Anh thành ra thế này là do bản thân anh tự lựa chọn. Giờ đây, anh mới thấy hối hận.
Vào những ngày đầu ra nước ngoài, Lục Sâm đã điên cuồng học tập lẫn làm việc. Anh có học bổng nhưng cuộc sống vẫn rất khó khăn, thậm chí anh còn làm đủ công việc ở các nhà hàng đến công trường, sống một cách tằn tiện mới dành dụm được chút tiền.
Có ngày, anh chỉ ngủ vài ba tiếng; có ngày, anh không ngủ chút nào.
Anh muốn thành công, muốn có tiền, có quyền, rồi anh sẽ cho Kiều Thư Nhiễm một cuộc sống trong mơ. Vì vậy, anh không tiếc gì cả. Anh để người con gái mình yêu chờ đợi nhiều năm, anh đánh cược cả sức khoẻ của mình.
Cuối cùng, anh được như mong ước rồi. Nhưng anh không biết mình đã thắng hay thua. Suốt mấy năm nay, anh đổ không biết bao nhiêu thời gian lẫn tiền bạc vào việc chữa trị, nhưng vẫn vô dụng.
Sức khoẻ của anh ngày càng kém, thời gian ở bệnh viện ngày càng dài.
Giang Uyển Đình quay về phòng làm việc, điện thoại trong túi áo đột nhiên đổ chuông.
“Trợ lý Lăng, anh sao lại gọi tôi?”
“Giang tiểu thư… là thế này, cà phê cô gửi cho đã hết rồi. Mấy hôm trước, tôi có nhắn cho cô nhưng cô chưa trả lời. Giang tiên sinh chỉ thích loại đó.”
“À… ngại quá, tôi quên mất. Để chút nữa tôi sẽ đi gửi.”
“Cảm ơn cô.”
Giang Uyển Đình ngồi xuống ghế, vứt điện thoại lên bàn. Thực ra, cô không tiếp tục gửi cho Giang Thành loại cà phê đó đều có nguyên nhân cả. Cô đã để ý Giang Thành một thời gian dài, chắc rằng hắn đã quên triệt để rồi, cho nên mới ngừng cho hắn uống thuốc.
Bác sĩ nói chỉ cần trong vòng bốn đến năm năm là đủ, Giang Uyển Đình thậm chí còn đề phòng nên đã cho hắn uống gần sáu năm.
Truyện cùng tác giả:Giam Em Cả ĐờiCưỡng YêuBuông ThaĐộc Chiếm Tình YêuXem thêm...Kiều Thư Nhiễm ra ngoài gần nửa tiếng rồi mới quay về. Cô khổ sở lắm mới đem được một cái giường gấp lên đây.
“Đây, sau này anh ngủ ở đây đi. Thần Thần sẽ ngủ cùng tôi.”
“Kiều Thư Nhiễm, không công bằng, không phải giường em còn chỗ trống sao? Hơn nữa, nếu em thấy chật, sao không phải là cho Thần Thần ra kia nằm?”
“Anh bây giờ còn tranh với trẻ con hả?”
Giang Thành ngồi xuống giường của Kiều Thư Nhiễm, hai tay khoanh trước иgự¢, “Tôi không quan tâm. Con nhỏ ngủ riêng là chuyện thường, vợ chồng ngủ riêng mới là chuyện lớn!”
“Chúng ta còn chưa kết hôn đâu!”
Giang Thành vô cùng cố chấp, Kiều Thư Nhiễm tức giận, bỏ ra ngoài phòng khách. Giang Thần ban nãy đã nghe được hết cuộc đối thoại của hai người, thằng bé chạy vào trong hỏi cha.
“Cha, cha thích ngủ cùng cô Kiều sao?”
“Bây giờ, con không cần gọi là cô Kiều nữa, gọi cô ấy là mẹ, hiểu chưa?”
“Thật ạ? Con được gọi mẹ rồi?”
“Thần Thần ngoan, cha cho con gọi mẹ rồi, con cũng nên nhường mẹ cho cha chứ? Con không thể ích kỷ được.”
“Cha, cha lợi dụng trẻ con.”