Đánh Mất Em - Chương 31

Tác giả: Thảo Phạm

Hắn muốn kết hôn với cô, đây là sự thật.
Giang Thành chấp nhận coi như hắn chưa từng theo đuổi Kiều Thư Nhiễm chỉ vì đùa giỡn. Hắn theo đuổi cô vì muốn ở cạnh cô, chỉ đơn giản vậy thôi.

Kiều Thư Nhiễm ở nhà, cứ đi đi lại lại, lo lắng không thôi. Giang Thành hành xử như thế, có phải là hắn đang dần thích cô không? Tuy nhiên, Kiều Thư Nhiễm không còn đắc ý như lúc trước nữa, trái lại còn bắt đầu thấy sợ hãi.
Ban đầu, cô không hề nghĩ đến tính cách điên cuồng, cố chấp của hắn. Giang Thành muốn thứ gì, mà lại không có được nó, hắn sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để ςướק về.
Nếu cô từ chối hắn, hay là bị hắn phát hiện là cô không yêu hắn, cô không dám nghĩ tới hậu quả. Bỗng nhiên tiếng động từ cánh cửa được mở ra chuyền đến, khiến Kiều Thư Nhiễm giật thót tim.
Nhìn thấy Giang Thành, cô lại không dám nói thật nữa. Cô cần thời gian để suy nghĩ.
“Sao vậy? Sao lại sợ tôi như thế?”
“Không… không có, ai sợ chứ?”
“Ừ, không sợ thì tốt. Cái này cho em.”
Giang Thành đặt hộp bánh vào tay Kiều Thư Nhiễm. Là bánh cá mà Kiều Thư Nhiễm thích nhất. Cô không ngờ tới Giang Thành lại biết điều này.
“Sao anh lại biết tôi thích ăn bánh cá?”
“Thấy em đăng lên vòng bạn bè. Em thấy tôi lợi hại rồi chứ? Hôn tôi một cái đi.”
Giang Thành cúi đầu xuống, chỉ tay vào một bên má, mong chờ được hôn. Kiều Thư Nhiễm sẽ rất sẵn lòng, nếu như người đàn ông trước mắt là Lục Sâm.
“Được rồi, anh lợi hại. Mau đi sắp xếp đồ đi.”
Giang Thành mỉm cười, không đợi Kiều Thư Nhiễm hôn mình mà chủ động hôn cô.
“Giang Thành!”
Giang Thành sắp xếp đồ đạc rất nhanh, rất gọn gàng. Tủ giày có thêm vài đôi giày nam cùng trẻ con, đến cả tủ quần áo, phòng tắm cũng không khác gì. Căn nhà chật thêm một chút, nhưng Giang Thành lại rất thích.
Kiều Thư Nhiễm bất lực, thở dài. Trong đầu cô bắt đầu hiện lên một suy nghĩ; nếu Giang Thành là Lục Sâm, nếu Giang Thần là con của cô và Lục Sâm thì tốt biết bao.
Kiều Thư Nhiễm nhìn tin nhắn mình đã gửi từ năm tiếng trước, Lục Sâm vẫn chưa trả lời. Cô vẫn sẽ chờ anh, chỉ là… cô thấy rất mệt rồi.
Tại bệnh viện S, thuộc một thành phố khác, đất nước khác.
“Bác sĩ Giang, trả điện thoại và máy tính cho tôi được rồi chứ? Bệnh viện đâu có quy định bệnh nhân không được dùng mấy thứ này.”
“Tôi chỉ sợ cậu cắm đầu cắm cổ làm việc nữa thôi.”
Giang Uyển Đình lấy điện thoại cùng máy tính từ trong tủ đồ ra, trả lại cho Lục Sâm. Lục Sâm vội vàng truy cập vào phần mềm nhắn tin, Kiều Thư Nhiễm đã gửi tin nhắn cho anh được năm tiếng rồi. Chắc hẳn hiện giờ cô đang rất lo lắng.
“Ban nãy, anh phải di chuyển tới thành phố khác cho nên không trả lời em được, xin lỗi.”
Kiều Thư Nhiễm đã bắt đầu soạn tin nhắn. Chỉ vài giây sau, một tin nhắn đã gửi đến, “Không sao, em hiểu mà. Anh cứ làm việc đi, bao giờ hết bận thì chúng ta nói chuyện sau.”
Lục Sâm đau xót. Sao cô lại hiểu chuyện đến thế? Nếu như bây giờ, cô nói với anh, cô không đợi được nữa, anh cũng chấp nhận để cô đi.
Anh sẽ không vì sự ích kỷ của riêng mình mà níu kéo cô.
“Cô thấy đấy, tôi đâu có làm việc.”
“Mà… thực ra, tôi nghĩ, cô cũng không cần thay tôi trông chừng cô ấy đâu. Bệnh của tôi cũng không chữa nổi, tôi không thể…”
“Tên lang băm nào bảo là không chữa nổi?”
“Cùng lắm chỉ là sống được thêm mấy năm mà thôi.”
“Cô ấy đợi tôi tám năm chỉ để đón hũ tro cốt của tôi về, chẳng phải rất tàn nhẫn sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc