“Vậy… anh yêu em không?”
“Yêu… yêu hơn bất kì thứ gì.”
Kiều Thư Nhiễm cười nhẹ. Ai tin thì tin chứ cô dĩ nhiên không tin. Giang Thành cứ ngỡ là mình đã khiến Kiều Thư Nhiễm rung động thêm phần nào, hắn rướn người về phía cô, muốn hôn cô.
Kiều Thư Nhiễm giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, Giang Thành đã đến rất gần, cô lại quay đi chỗ khác. Giang Thành lại hụt hẫng. Lần trước, Kiều Thư Nhiễm cũng làm như vậy.
“Anh vừa ăn xong mà, không hợp vệ sinh lắm đâu.”
“Tôi đi đánh răng ngay.”
Giang Thành lại ngoan ngoãn đến bất ngờ. Kiều Thư Nhiễm rất đắc ý. Giang Thành tưởng rằng mình đã thu phục được cô, nhưng hắn đã lầm, chính hắn mới là một con thú hoang bị thuần phục.
Kiều Thư Nhiễm không còn hứng thú để ăn nữa; rửa bát xong, cô quay về giường ngủ. Giang Thần ngủ rất say, thằng bé co mình lại. Kiều Thư Nhiễm rưng rưng nước mắt, chợt cảm thấy mình là một người mẹ tồi tệ, so với Giang Thành cũng tồi tệ không kém là bao.
Cô còn chưa từng ôm thằng bé ngủ lần nào, chưa từng cho nó 乃ú sữa, ngay cả khi cô chưa ly hôn với Giang Thành. Cô không coi thằng bé là con, mà là công cụ thì đúng hơn.
Trước kia, cô sinh Giang Thần để lấy tiền, còn hiện giờ, cô ở bên thằng bé vì trả đũa.
Kiều Thư Nhiễm nằm xuống giường, đắp lại chăn cho Giang Thần rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Giang Thành đánh răng cũng khá lâu, mấy lần rồi mà vẫn chưa thấy an tâm.
Hắn sợ Kiều Thư Nhiễm chê hắn.
Nhưng Giang Thành chợt tỉnh ngộ, thấy mình thật ngốc. Hắn ném bàn chải lại vào trong cốc.
Mẹ nó, hắn muốn hôn cô thì hôn, còn cần làm mấy trò trẻ con này sao?
Giang Thành lại rời khỏi nhà vệ sinh, ra ngoài thì đã không thấy Kiều Thư Nhiễm đâu. Vào phòng ngủ thì hắn mới phát hiện cô đã ngủ.
Giang Thành nghĩ… hiện giờ hắn ôm hôn Kiều Thư Nhiễm, chắc cô cũng không phát hiện đâu nhỉ?
…
Sáng hôm sau, Giang Thành bị báo thức của Kiều Thư Nhiễm làm tỉnh giấc. Hắn tức giận, ném đồng hồ xuống sàn. Không bị làm phiền nữa, Giang Thành lại thản nhiên ôm Kiều Thư Nhiễm ngủ.
Ở cùng cô thoải mái đến vậy, sao lúc trước hắn lại không phát hiện ra chứ?
Giấc ngủ quá êm đềm, khi Kiều Thư Nhiễm tỉnh dậy thì đã là mười giờ sáng.
Cô hét lên, cả hai cha con Giang Thành đều bật dậy.
“Có chuyện gì mà mới sáng sớm em đã la hét vậy?”
“Sáng sớm? Đã mười giờ rồi! Tất cả là tại anh, Giang Thành!”
Kiều Thư Nhiễm dùng gối đánh lên người Giang Thành. Hắn lại không thấy khó chịu, trái lại còn cười hớn hở. Giang Thành bước xuống giường, Kiều Thư Nhiễm bất ngờ bị hắn bế ra ngoài.
Giang Thần không kịp dọn lại giường mà ngay lập tức chạy theo cha mẹ. Hai người chơi thật vui, thằng bé cũng muốn chơi.
“Giang Thành, Giang Thành. Bỏ tôi xuống.”
Đột nhiên lại bị Giang Thành hôn, Kiều Thư Nhiễm ngơ ngác, hai mắt trợn tròn, người tựa như hoá đá. Giang Thành nhìn cô, quả thực muốn cười. Cô bị hôn đến ngây ngốc rồi, chắc hẳn cô đang rất cảm động.
“Tôi biết em không thể cưỡng lại sức hút của tôi, nhưng cũng không cần vui đến thế đâu.”
Kiều Thư Nhiễm thẹn quá hoá giận, cô tát Giang Thành một cái.
“Thần kinh!”
Giang Thành không thấy đau chút nào cả. Vẻ mặt khi ngượng ngùng của Kiều Thư Nhiễm vô cùng xinh đẹp. Hắn muốn nhìn thấy nó thêm lần nữa.
“Cha, cha chọc giận cô Kiều rồi.”
“Cô ấy không giận, chỉ xấu hổ thôi.”
Vậy là buổi sáng hôm đó, Kiều Thư Nhiễm không đi làm, Giang Thành cũng quyết tâm vì mỹ nhân mà bỏ giang sơn, không tới công ty nữa. Kiều Thư Nhiễm tức điên lên, nhưng không biết làm cách nào để đuổi Giang Thành đi cả.
Trong lúc đang xem TV, Giang Thành nhận được kết quả kiểm tra sức khoẻ.
Trong báo cáo có nói hắn hoàn toàn khoẻ mạnh.
Giang Thành không tin cho lắm. Dạo này, hắn thường xuyên đau đầu, gặp ảo giác, lại còn phát hiện em gái đã động chạm vào đồ uống của mình; hắn còn có thể khoẻ mạnh sao?
Kiều Thư Nhiễm đặt đĩa hoa quả lên bàn, thấy Giang Thành đã thay đổi. Hắn không còn vui như lúc trước nữa.
“Anh sao thế?”
“Không có gì, công việc xảy ra chút vấn đề thôi.”
“Vậy sao anh không đi giải quyết đi?”
“Không cần, người của tôi xử lý được.”
Nếu đã xử lý được thì cớ sao phải phiền lòng đến thế? Nhưng Kiều Thư Nhiễm thấy đây là một cơ hội tốt. Cô cầm một miếng táo, đưa lên trước miệng hắn.
“Há ra, mau lên.”
Một miếng táo được đút vào miệng Giang Thành. Hắn thường ngày không thích ăn táo, nhưng hôm nay, hắn lại thích.
“Muốn ăn nữa không?”
Giang Thành gật đầu, Kiều Thư Nhiễm lại đút cho hắn thêm miếng nữa. Trông Giang Thành đã tươi tỉnh hơn rất nhiều rồi. Chỉ vài phút sau, đĩa hoa quả đã bay sạch không còn một miếng nào.
Kiều Thư Nhiễm vào bếp một lúc rồi lại bê ra đĩa hoa quả to hơn. Đúng lúc đó, con mèo lại đi ra quấn chân cô, Kiều Thư Nhiễm xoa đầu nó một lúc rồi đứng dậy. Con mèo đi theo cô, còn trèo lên đùi cô nằm.
Kiều Thư Nhiễm vừa đút nho cho Giang Thành, vừa xoa đầu chú mèo nhỏ. Giang Thành vô cùng khó chịu, con mèo nhỏ này giống như đang khiêu khích, khinh thường hắn vậy.
Nó được nằm lên đùi cô còn hắn thì không.
Giang Thành không can tâm, hai tay hắn ôm ngang thân con mèo rồi ném nó xuống đất.
“Giang Thành!”
Hắn ngang nhiên gối đầu lên đùi Kiều Thư Nhiễm, lại còn há miệng ra. Kiều Thư Nhiễm không nói nên lời, ước gì quả nho này có thể làm cho hắn ૮ɦếƭ nghẹn.
Hôm nay, Giang Thành rất vui, vô cùng hưởng thụ sự cưng chiều của Kiều Thư Nhiễm. Đến tối, hắn mới chịu đi, nhưng đi là bởi vì…
“Tôi về nhà lấy đồ. Sau này, tôi sẽ ở đây.
“Không… không được. Nhà tôi rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ.”
“Không sao, tôi thích nhà nhỏ.”
Nếu chuyển sang căn khác có nhiều phòng ngủ hơn, có phải là hắn và Kiều Thư Nhiễm sẽ phải ngủ riêng không?
“Này, Giang Thành!”
Giang Thành đã đóng cửa lại. Hắn lái xe về nhà, trên dường đi vẫn rất vui vẻ.
Giờ đây, hắn thấy hắn muốn ở bên Kiều Thư Nhiễm, chỉ đơn giản là ở bên cô rất dễ chịu…
Hắn muốn kết hôn với cô, đây là sự thật.