Đánh Mất Em - Chương 18+19

Tác giả: Thảo Phạm

“Cô còn dám chê tôi nấu dở? Kiều Thư Nhiễm, chưa ai được ăn đồ tôi nấu đâu đấy!”
“Tốt nhất là anh đừng nấu cho ai nữa. Tôi chỉ sợ ăn đồ ăn của anh xong thì phải rửa ruột thôi.”
Giang Thành đặt mạnh bát cháo xuống bàn, Kiều Thư Nhiễm rùng mình, tưởng rằng hắn sắp không kiềm chế nổi rồi. Tuy nhiên, trái lại với suy nghĩ của cô, Giang Thành vẫn cố gắng niềm nở, nhưng trong mắt cô, nụ cười đó thật quái dị.
“Muốn ăn gì? Tôi gọi người đem đến.”
Kiều Thư Nhiễm chỉ nói bừa vài món. Giang Thành yêu cầu đầu bếp ở nhà làm rồi cho người đem đến. Trong lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Giang Thành đột nhiên reo lên khiến cho bầu không khí yên tĩnh bị phá tan.
Giang Thành đi ra một góc phòng rồi mới bắt máy, “Có chuyện gì?”
“Giang tiên sinh, lần này tôi tìm được rất nhiều cô gái tốt. Tôi đã gửi lý lịch của những người được lọc ra rồi, ngài xem qua xem thế nào.”
“Không cần. Chuyện này về sau không làm nữa.”
“Ngài… hay là ngài xem rồi, nhưng có phải là không hài lòng không?”
Giang Thành hơi nhíu mày, quát lớn, “Tôi đã bảo là không cần!” Ngay sau đó, Giang Thành dừng cuộc gọi. Đầu dây bên kia bị mắng cho ngây ngốc.
Hiện tại, Giang Thành không muốn tìm tình nhân nữa, bởi hắn có khát vọng lớn hơn. Hắn muốn có được Kiều Thư Nhiễm. Ít nhất là trong khoảng thời gian này, hắn sẽ đối tốt với cô, sẽ theo đuổi cô, sẽ không để người phụ nữ nào khác ngoại trừ cô tiếp cận mình.
Cô sẽ phải hối hận vì từ chối hắn. Hắn sẽ khiến cô yêu hắn, rồi khi cô yêu hắn rồi, hắn sẽ vứt bỏ cô, mặc kệ cho cô cầu xin hắn quay về.
Những người chống đối hắn sẽ không bao giờ có kết quả tốt cả.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng truyền đến.
“Giang tiên sinh, tôi mang đồ ăn đến rồi.”
Giang Thành ra lấy đồ rồi quay về phía giường bệnh. Hắn nhìn cái chân đang bị bó bột của Kiều Thư Nhiễm rồi mới chợt nhớ ra một điều.
“Sao lại gãy chân?”
“Còn không phải vì anh sao? Anh vừa đi thì có chiếc xe đã lao vào tôi rồi!”
Cho đến bây giờ, Kiều Thư Nhiễm cảm thấy mạng của cô vẫn còn rất lớn, nếu không thì cô không chỉ đơn thuần là bị gãy chân đâu. Lái xe đâm vào cô xong, tài xế đã nhấn ga bỏ chạy ngay. Lúc đó, Kiều Thư nhiễm đang ở trước cổng nhà, cha mẹ nghe thấy tiếng động lạ nên mới chạy ra.
“Cô nhớ được chiếc xe đó như nào không?”
“Không rõ nữa, tôi chỉ nhớ nó màu đỏ, biển số có hai số bốn ở cuối thôi.”
Giang Thành dường như đã nhớ ra được điều gì đó.
Kiều Thư Nhiễm thấy Giang Thành hôm nay thật là kỳ quái. Giang Thành có cần vì cái chân gãy của cô mà quan tâm một cách thái quá như thế không?

Phương Mỹ Hoa nhận được tin nhắn từ Giang Thành, trong đó có ghi địa chỉ khách sạn mà hai người thường đến. Cô ta mừng rỡ, nhảy cẫng lên, trong lòng vẫn ôm hi vọng với Giang Thành. Cô ta cố tình chọn một bộ nội y màu đen thật gợi cảm rồi mới đi gặp hắn.
Khách sạn nằm ở trung tâm thành phố, là một trong những địa điểm xa hoa nhất cả nước. Phương Mỹ Hoa được nhân viên dẫn lên phòng Tổng thống. Giang Thành đã ở trong đó sẵn.
Phương Mỹ Hoa cười lơ đãng, bước đến bên Giang Thành, vòng tay qua cổ rồi ngồi lên đùi hắn. Giang Thành chưa nói gì vội, nhìn ly rượu vang sóng sánh trên tay rồi đổ xuống đầu cô ta.
Phương Mỹ Hoa đứng bật dậy, ngỡ ngàng, “Anh làm gì vậy?”
Giang Thành ném ly rượu qua một bên, Phương Mỹ Hoa trợn tròn mắt.
“Cô dám động vào người của tôi?”
“À… hoá ra là vì cô ta hả? Quá rõ ràng mà, cô ta ςướק anh khỏi em.”
“ςướק? Tôi từ khi nào là của cô?” Giang Thành bước đến trước mặt Phương Mỹ Hoa. Cô ta bắt đầu thấy sợ hãi, sắc mặt có phần tái xanh, hai chân đã sắp mềm nhũn nhưng vẫn cố lùi về phía sau.
Giang Thành Ϧóþ cổ Phương Mỹ Hoa, mạnh đến nỗi gân tay nổi lên. Hắn trừng mắt nhìn cô ta, gằn từng chữ, “Đã ℓàм тìин nhân rồi thì đừng có mơ mộng hão huyền tới danh phận Giang phu nhân. Mấy người phụ nữ ngu ngốc như cô, không xứng để bước chân vào nhà họ Giang.”
“Kiều… Thư…” Vậy Kiều Thư Nhiễm thì sao? Phương Mỹ Hoa không cam lòng, cảm thấy Kiều Thư Nhiễm chẳng là cái thá gì cả.
“Kiều Thư Nhiễm là mẹ của con tôi, nữ chủ nhân nhà họ Giang dĩ nhiên là cô ấy.”
“Chỉ vì thằng nhóc đó thích Kiều Thư Nhiễm mà anh bỏ em?”
Giang Thành bật cười. Nghĩ ra câu đấy thì cũng chỉ có những người phụ nữ không biết dùng cái đầu của mình. Nhà họ Giang không cần những người như thế.
“Cô là cái thá gì mà đòi so sánh với hai người họ?”
“Không… anh không thể đối với em thế này được. Chúng ta tốt xấu gì cũng…”
Hai người đã ở bên nhau gần một tháng rồi. Phương Mỹ Hoa cảm thấy hai người rất xứng đôi, thậm chí trợ lý khác của Giang Thành cũng nói rằng cô ta là người duy nhất mà Giang Thành giữ lại qua một tuần. Như vậy chẳng phải là Giang Thành đặc biệt yêu thích cô ta sao?
Kiều Thư Nhiễm không có vẻ đẹp sắc sảo, càng không có thân hình nóng bỏng như Phương Mỹ Hoa, cô làm sao có thể khiến Giang Thành vui lòng?
“Cô cũng chỉ là thú vui qua đường mà thôi, vẫn còn chưa tỉnh ngộ sao? Nhưng yên tâm, tôi sẽ không bỏ mặc cô đâu.”
“Ít nhất thì… sẽ không để cô thiếu mùi đàn ông.”
“Sao cơ?”
Đúng lúc đó, tiếng động từ phòng tắm truyền đến. Hơi nước từ bên trong đó lan ra ngoài ngay khi cánh cửa được mở ra. Người đàn ông to béo đang quấn duy nhất một chiếc khăn tắm để che thân dưới bước ra ngoài.
“Không… ông ta… ông ta sao lại…”
Đó là người đàn ông mà Phương Mỹ Hoa không muốn gặp lại nhất!
“Không, Giang Thành, anh đừng đi, Giang Thành! Cứu em!”
Nhưng Giang Thành bỏ ngoài tai toàn bộ lời cầu cứu của cô ta. Tiếng chốt cửa giống như tiếng mời chào từ địa ngục. Sắc mặt Phương Mỹ Hoa tái mét lại. Giang Thành tựa lưng vào cánh cửa, châm một điếu thuốc lá rồi hút. Mặc dù căn phòng được trang bị cách âm vô cùng tốt, hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của Phương Mỹ Hoa.
Giang Thành nghĩ nếu hôm nay, thứ mà hắn nhìn thấy là cái xác của Kiều Thư Nhiễm, chứ không phải là Kiều Thư Nhiễm vẫn còn sức để mà mắng chửi hắn, hắn sẽ khiến Phương Mỹ Hoa sống không bằng ૮ɦếƭ. Hắn sẽ để cô ta nếm trải thế nào là địa ngục trần gian. Hình phạt của cô ta còn chưa kết thúc đâu.

Đến đêm, Giang Thành quay lại bệnh viện. Phòng bệnh của Kiều Thư Nhiễm vẫn còn sáng trưng. Bên trong dường như có tiếng nói chuyện, hắn mở he hé cửa ra.
“Bác sĩ, tôi không có cách nào xuống giường sao? Sao phải treo chân mãi vậy? Không phải những người khác có nạng là được sao?”
“Cô cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi.”
Kiều Thư Nhiễm chán nản, bác sĩ luôn né tránh cô. Cô muốn về nhà.
Cô đã mấy ngày không dưỡng da rồi. Cô không muốn biến thành bà cô sớm đâu. Đúng lúc đó, một ý nghĩ nảy ra trong đầu Kiều Thư Nhiễm. Cô gọi điện cho bạn, nhờ bạn đem đồ dưỡng da đến.
Giang Thành nghe được, môi hắn khẽ cong lên. Hắn biết phải làm gì để lấy lòng cô rồi.
Cũng may là cách đây có một khu mua sắm. Giang Thành không biết chọn, bảo nhân viên lấy mỗi thứ một loại.
Một lúc sau, Giang Thành đi vào phòng bệnh của Kiều Thư Nhiễm với một đống đồ trong túi.
“Giang Thành, não anh hỏng rồi đúng không?”
Tại sao hắn đột nhiên lại thay đổi 180 độ như thế? Chỉ vì một cái chân gãy của cô, hắn có cần tốn nhiều tâm tư như thế không? Với tính cách của hắn, hắn đáng lẽ ra phải vung một đống tiền mời người đến chăm sóc cho cô chứ.
“Tôi muốn làm người tốt cũng không được sao?”
“Không, anh cứ tiếp tục làm người xấu đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc