Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương - Chương 13

Tác giả: Phạn Phạn Sama

“Các người thật ớn lạnh quá!” Khâu Tử Lộ chọc nói.
Khâu Tử Lộ không nói thì thôi, nói ra liền khiến mọi người nhớ tới tuyên ngôn độc chiếm anh trai của cậu, thầm nói.
“Lộ rồi hen, xem bộ dạng còn không nói thẳng? Cho rằng chúng ta không biết chắc?”
Mọi người nhìn hai anh em, chờ đáp án.
Khâu Tử Lộ luôn hoạt bát nay đỏ mặt cúi đầu không nói lời nào.
Vốn Nghiêm Học định nói “đừng ép bọn họ”, ai ngờ Khâu Tử Dạ mở miệng.
“Chúng tôi là anh em, anh em ruột, nhưng chúng tôi yêu nhau. Chúng tôi biết như vậy là trái đạo đức, là loạn luân, nhưng chúng tôi vẫn không thể không yêu đối phương.”
“Tại sao lúc trước không nói?”
“Sợ các người không chịu hiểu cho. Ban đầu quyết định cùng các người đi, trừ tìm ra cách giải quyết, kỳ thật cũng là vì trong các người cũng có một đôi. Xin lỗi.”
“Xin lỗi làm gì, thật ra chúng tôi đã sớm nhìn thấy rồi.”
“Đúng rồi, rõ ràng như vậy sao không nhìn ra được!”
“Sao có thể? Chúng tôi đối xử như anh em, đâu có làm gì thân mật quá mức?”
“Ánh mắt các người nhìn đối phương rất đặc biệt.”
“Thì ra là thế.”
“Còn sống phải có con mắt phát hiện gian tình chứ!”
“Được rồi, hai người đừng thấy ngại gì hết, chúng tôi đã sớm nhìn ra mà không lên tiếng là vì muốn chờ các người tự mình nói. Tình yêu không có gì sai, chúng tôi có hô hào tự do yêu nhau mà ha?”
“Đúng thế đúng thế! Thật sự! Anh em yêu nhau nha! Quá kích động!”
“Ừ ừ! Thật sự là anh em yêu nhau nha! Thanh Hương, mau lấy khăn giấy cho anh, sắp chảy máu mũi rồi!”
“?” Khâu Tử Dạ và Khâu Tử Lộ rất khó hiểu đôi vợ chồng làm cái gì thế.
Nghiêm Học vỗ vai hai anh em, nói.
“Thế giới của hủ không phải chúng ta hiểu được.”
Mọi người cùng cười.
Khâu Tử Dạ và Khâu Tử Lộ rất cảm động vì mọi người thông cảm cho.
“Các người ai là công ai là thụ?” Hàn Thanh Hương hỏi.
Nghiêm Học và Tả Minh Vũ nghe tới đây thì cũng nhìn hai người.
“Tôi là công đó!” Khâu Tử Lộ kiêu ngạo nói. Khâu Tử Dạ đỏ mặt liếc cậu.
“Aaaaa! Niên hạ! Chịu không nổi! Kích động quá! Làm sao đây trời!” Đào Chân khoa trương hét to.
“Minh Vũ! Tử Lộ nhưng lại là công! Không công bình! Em cũng muốn phản công!” Nghiêm Học kháng nghị.
“Ồ? Được thôi. Anh ủng hộ em phản công.” Tả Minh Vũ không mặn không nhạt nói.
Nghiêm Học lập tức nhớ tới chuyện phản công trước kia, đỏ mặt không nói gì.
Mọi người khó hiểu.
Bởi vì gặp Tả Niệm (A Tứ), mọi người quyết định nghỉ một ngày rồi đi tiếp, để Tả Minh Vũ có thể cùng gã ôn chuyện.
Buổi tối, Tả Minh Vũ kéo Nghiêm Học đi lên đỉnh tòa nhà.
“A Học, chúng ta đi tắm trăng!”
“Tắm trăng á?”
“Ừ, anh đi kêu A Tứ.”
Cho nên ba người nửa đêm lên nóc nhà, nằm trên sân thượng nhìn trăng tròn. Nghiêm Học không biết rõ việc trước kia của họ, cho nên không nói xen vào, chỉ lấp lóe con mắt to tròn tò mò nghe.
“Tứ ca, xin lỗi.”
“Làm sao vậy?”
“Trước kia tôi có đi tìm anh, nghe nói anh đã trốn, không biết anh bị bắt trở lại nên không đi cứu anh, xin lỗi.”
“Nói gì ngốc vậy, đâu phải lỗi của cậu.”
“Tứ ca, nói thật đi, có phải thân thể anh xảy ra tình trạng gì không?”
“Không có việc gì.”
“Đừng gạt tôi, mùi máu của anh có chút lạ.”
“Hiện giờ tôi là người, chỉ là thân thể tốt hơn người thường một chút, sống lâu hơn chút, nhưng sẽ ૮ɦếƭ.”
“Cái gì!?” Tả Minh Vũ ngồi dậy.
Tả Niệm ấn vai Tả Minh Vũ ý bảo anh nằm xuống.
“Cậu đừng kích động, hãy nghe tôi nói.” Tả Niệm nhìn Tả Minh Vũ lại nằm xuống mới mở miệng. “Vì đi ra kiếm cậu, tôi chạy trốn không chỉ một lần, nhưng Mr. D luôn tìm ra được tôi. Bởi vì tôi là thể song huyết, khác với thể tam huyết như cậu, không thể thoát khỏi khống chế. Cho nên tôi luôn bị bắt trở về. Mỗi lần bị bắt về thì hắn sẽ ђàภђ ђạ tôi gấp đôi, nhưng tôi vẫn cứ trốn. Hắn bị chọc giận, chích một loại thuốc khiến năng lực quỷ hút máu thoái hóa. Bởi vì máu của tôi không phải là máu thủy tổ, đổi lại là cậu thì sẽ không có hiệu quả. Hắn nhốt tôi lại, chuyện sau đó thì hôm nay tôi đã nói cho cậu nghe rồi.”
Tả Minh Vũ không lên tiếng. Tả Niệm biết anh đang tự trách, lại nói.
“Tiểu Ngũ, không liên quan đến cậu, cậu đừng tự trách mình. Tôi sớm chán sống lâu như vậy. Nếu không phải vì lo lắng cậu thì đã sớm dùng đầu gỗ đâm vào tim mình. Nguyện vọng duy nhất của tôi là lại nhìn thấy cậu, xem cậu sống có tốt không. Bây giờ gặp cậu, thấy cậu hạnh phúc như vậy thì tôi đã thỏa mãn rồi. Bây giờ tôi mới hai mươi lăm tuổi, tối đa có thể sống hơn trăm tuổi, quý trọng ngày sau này là được.
“Tứ ca, tôi giúp A Học biến dị, tôi...”
“Tiểu Ngũ, tôi không muốn lại biến thành bất tử nữa. Tôi biết cậu khó chịu nhưng Tiểu Ngũ à, cậu hãy để Tứ ca ích kỷ một phen có được không?”
Tả Minh Vũ im lặng một lúc sau gật đầu.
“Tiểu Ngũ ngoan, cậu vĩnh viễn là em trai yêu quý của tôi.”
Lại trò chuyện một lát, không khí không u sầu như vậy nữa. Con người luôn phải nhìn về phía trước.
“Tứ ca, thể hoàn toàn của Minh Vũ rốt cuộc là cái gì vậy? Anh ấy không chịu cho em biết!”
“Em còn chưa thấy qua? Đáng yêu lắm đó!”
“Đáng yêu? Oa, em thích, là cái gì?”
“Bí mật!”
“Tứ ca, sao anh cũng như vậy chứ!”
“Ha ha!”
Không bao lâu sau, ba người trở về phòng nghỉ ngơi. Tả Minh Vũ quay về phòng kéo Nghiêm Học lên giường nằm, vùi đầu vào иgự¢ cậu. Cậu ôm anh không tiếng động an ủi. Bởi vì cậu biết hiện giờ Tả Minh Vũ cần không phải lời khuyên, mà là nơi nương tựa ấm áp.
Tả Niệm nhìn cửa phòng Tả Minh Vũ và Nghiêm Học đóng chặt, khẽ thở dài, thầm nói:
“Tiểu Ngũ, hãy tha thứ cho tôi muốn có một vị trí nhỏ trong lòng cậu, để tôi tùy hứng một lần này đi.”
Sáng sớm hôm sau, mọi người chuẩn bị lên đường.
“Tứ ca! Anh phải ở lại đây!” Không ngờ người phản đối lại là Nghiêm Học.
“Tứ ca, A Học nói đúng, anh không dễ dàng đi ra làm sao có thể trở về chứ?” Tả Minh Vũ cũng nói.
“Sao chứ? Tôi biến trở về nhân loại thì xem thường năng lực của tôi phải không?” Tả Niệm nói.
“Tứ ca, sao anh lại nghĩ vậy!” Nghiêm Học bĩu môi.
“Tiểu Ngũ, A Học, tôi biết các người lo lắng cho tôi. Tôi sẽ bảo vệ mình thật tốt, đừng để tôi thấy mình rất vô dụng, có được không?” Tả Niệm nói.
“A! Thôi vậy. Tứ ca, anh đi cùng đi. Đào Chân, lấy νũ кнí ra, mọi người phân chia.” Tả Minh Vũ thỏa hiệp.
“Tốt tốt!” Đào Chân chạy vào nhà.
“Vũ khí gì?” Mọi người khó hiểu.
“Ngày hôm qua nửa đêm chúng tôi đi kho νũ кнí “mượn”. Tiểu Chân lợi hại lắm nha! Đem mấy tia hồng ngoại cảnh báo cái gì khiến cho không phản ứng, ngay cả cửa có hệ thống an toàn kiểm tra toàn cầu cũng bị dễ dàng mở ra!” Nghiêm Học biểu tình kích động nói.
“Đó là được nhiên! Nhớ lúc trước ở trong đội tôi nổi danh là đội trưởng “ba nhất”!” Đào Chân ôm súng ra khỏi nhà nghe Nghiêm Học khen ngợi, cái đuôi sắp vểnh lên.
“Ba nhất? Có ý gì?” Khâu Tử Lộ tò mò hỏi.
“Trẻ tuổi nhất, đẹp trai nhất, có năng lực nhất!” Đào Chân kiêu ngạo ưỡn иgự¢.
“Có phải mắt họ bị hoa không?” Tả Niệm nói.
“Không hề! Sao Tứ ca nói vậy chứ! Sao anh cũng chọc tôi!” Đào Chân vô lực.
Mọi người đều cười. Ồn ào xong mọi người chia nhau đao, súng, viên đan, chuẩn bị xuất phát đi K thị. Theo tình báo của Tả Niệm thì ở K thị không chỉ có cương thi thôi.
Đã tới K thị.
“Thì ra Tả Tứ ca nói không chỉ có cương thi là ý này.” Đào Chân nói.
“Tứ ca nói đây mới là cấp thấp, đến I thị còn có cao cấp hơn.” Nghiêm Học nói.
“Tôi không mong chờ chút nào.” Hàn Thanh Hương lên tiếng.
“Tôi nghĩ G thị không có việc gì là nhờ phúc của mấy thứ này đi.” Khâu Tử Dạ nói.
Trong tầm mắt mọi người, thành thị từng phồn hoa đã không còn, chỉ có những cây cối cao lớn chọc trời. K thị thoạt nhìn tựa như rừng cây âm u, mà rừng cây không đơn giản chỉ là rừng, nó còn sống.
“Đi thôi, mọi người cẩn thận chút, lúc tôi đi ra thì không lớn như vậy, nên tôi không chắc bên trong sẽ xuất hiện cái gì.” Tả Niệm nói.
Mọi người bản năng nuốt nước miếng đi vào rừng cây. Rừng cây rậm rạp che ánh nắng ấm áp bên ngoài. Hơi thở lạnh lẽo khiến người không rét mà run. Mọi người bản năng đi gần nhau hơn. Đào Chân bảo vệ Hàn Thanh Hương, Tả Minh Vũ nắm tay Nghiêm Học.
“Dạ, anh có sợ không?” Khâu Tử Lộ hỏi.
Nếu mọi người đã biết quan hệ của họ thì dĩ nhiên xưng hô trở lại trước kia.
“Không sợ, em có sợ không?”
“Cũng không.” Hai người nhìn nhau cười.
Tả Niệm thấy bọn họ có đôi có cặp, cười nói với Trì Nham.
“Cậu xem họ ngọt ngào thân thiết như vậy, không bằng chúng ta cũng cặp đi?”
Trì Nham lùi một bước giữ khoảng cách với Tả Niệm, không nói tiếng nào.
Tả Niệm bĩu môi nói.
“Thật không thú vị!”
“A! Các ngươi xem!” Hàn Thanh Hương hét to chỉ hướng một chỗ.
Mọi người theo ngón tay Hàn Thanh Hương nhìn sang, thì ra nàng đang chỉ một đóa hoa cực kỳ to lớn. Người ta phải ngẩng đầu mới nhìn tới đóa hoa, từng mảnh lá cây lớn cỡ con người. Hoa màu hồng rực, có năm cánh, cánh hoa hướng ra ngoài như giọt nước. Tuy ở trong rừng âm u nhưng màu hồng đáng yêu tựa như tỏa ánh sáng tươi mới.
“Oa! Đây là hoa gì vậy! Lớn như thế!” Khâu Tử Lộ cảm thán.
“Thật xinh đẹp! Thanh Hương, cặp mắt em thật tốt, anh còn chưa phát hiện cứ tưởng là cây chứ!” Đào Chân khen nịnh.
“Không... không phải... em... em mới thấy... Nó... ăn thịt người!” Hàn Thanh Hương bị hù lắp bắp nói.
“Ăn thịt người? Hoa ăn thịt người hả?” Nghiêm Học hỏi.
“Chỗ này có xảy ra chuyện gì cũng không kỳ lạ, mọi người cẩn thận chút!” Tả Niệm nhắc nhở.
Mọi người lên tiếng chuẩn bị đi tiếp, nhưng phát hiện dường như đóa hoa là lạ.
“Nó... Nó... có phải nó nhúc nhích không?” Đào Chân hỏi.
“Ừ, tôi cũng thấy!”
“Còn đứng đó làm gì! Chạy mau!” Tả Niệm hét to một tiếng, mọi người vắt giò chạy tới trước.
Vốn hoa ăn thịt người hành động cẩn thận nhưng giờ nó cử động lớn hơn, đóa hoa tách ra một lỗ hổng lớn ngay chính giữa, lộ răng nhanh sắc bén.
“Yêu quái! Cứu mạng! Như Lai Phật Tổ! Quan Âm Bồ Tát! Tôn Ngộ Không!” Nghiêm Học hét to.
“A Học, cậu là quỷ hút máu không sợ cả cương thi mà sợ hoa ăn thịt người hả? Với lại thần tiên tới chắc chắn trước tiên diệt cậu.” Đào Chân vừa chạy vừa nói.
“Biến đi! Tôi chỉ là tùy tiện hét chứ bộ!”
“Cậu sợ hoa làm gì, chỉ là lớn chút, biết ăn người thôi mà!”
“Tôi bị mẫn cảm phấn hoa!”
“Tiểu Ngũ, cậu không nói cho A Học biến dị rồi thì máu và thân thể sẽ cải tạo lại, không đối với mấy thứ này có phản ứng hóa học sao?”
“Quên!”
“Sao anh không nói sớm!”
“Đã nói là quên!”
“Đền đi!”
“Buổi tối ngủ với em!”
“...”
“Oành!” một tiếng, hoa biến dị không cắn được người mà gặm trúng thân cây. Cây thô to gãy làm đôi ngã hướng Nghiêm Học. Nghiêm Học lắc mình trốn tới bên cạnh Tả Minh Vũ.
“Tả Tứ ca, chúng ta... chúng ta... chỉ có thể... chỉ có thể trốn à? Tôi thấy... thể lực mọi người... hình như... hình như có hạn...” Khâu Tử Dạ thở hồng hộc nói.
“Còn có thể đánh!” Tả Niệm đáp. Tuy không phải thể biến dị nhưng thể lực của gã tốt hơn người bình thường gấp mấy lần.
“Có thể... đánh thắng sao?” Đào Chân hỏi.
“Đối với Tiểu Ngũ và A Học là chuyện nhỏ!” Tả Niệm đáp.
“Vậy... vì sao... không đánh?” Trì Nham hỏi.
“Tôi đâu biết!” Tả Niệm trả lời ngây thơ vô số tội.
“!”
“Tứ ca, anh dẫn bọn họ đi trước. A Học, đến luyện tập thực chiến với anh!” Nói xong hai người lóe lên đứng trên cánh hoa biến dị. Hoa biến dị dùng sức lắc muốn đem họ rơi vào miệng mình.
“A Học, nhanh!”
“Biết!”
Chỉ thấy Nghiêm Học lắc người quay về chỗ cũ, động tác nhanh đến dường như chưa tiếng rời đi. Nhưng tiếng “Oành! Oành! Oành!” và răng nanh rơi xuống chứng minh cậu thật sự động.
Hoa biến dị bị đánh gãy răng thống khổ vặn vẹo. Đất và đá trên mặt đất bị lật tung ra. Hoa biến dị lại vặn vẹo một hồi thì héo tàn.
“Xem ra nhược điểm thật sự là răng. Đi thôi, A Học!” Tả Minh Vũ nói xong hai người phát hiện mấy người kia còn chưa đi.
“Ủa? Sao các người còn ở đây? Tôi biết rồi! Có phải là lo lắng cho tôi và Minh Vũ không? Các người thật tốt!” Nghiêm Học cảm động mắt ướt nước, vui mừng chớp chớp mắt.
“Khụ khụ...” Khâu Tử Dạ lúng túng ho khan.
“A Học, cái đó... Ngại quá, là các người động tác quá nhanh, chúng tôi chưa kịp chạy...” Đào Chân ngượng ngùng giải thích.
“Chân Chân... anh nói thật đúng quá!” Khâu Tử Lộ và Tả Niệm ở một bên nín cười, Trì Nham mặt không biểu tình.
“A... ha ha, ha ha ha.” Nghiêm Học cười gượng.
“Đi thôi.” Tả Minh Vũ kéo Nghiêm Học mở đường.
Mới đi khoảng mười phút, Tả Minh Vũ và Nghiêm Học dẫn đầu cùng dừng bước, ngẩng đầu lên, mọi người cũng ngừng theo. Họ ngẩng đầu nhìn, vừa xem liền hít ngụm khí lạnh. Trước mặt hoa biến dị mênh ௱ôЛƓ vô bờ đang lắc lư.
“Làm sao đây?” Hàn Thanh Hương hỏi.
Tả Minh Vũ suy nghĩ giây lát, nói.
“A Học và tôi mở đường, các người chờ ở đây, xem hoa trong tầm mắt đều khô thì hãy đi tiếp.”
“Tôi đi cùng các người.” Tả Niệm nói.
“Tôi cũng đi!” Đào Chân lên tiếng.
“Không được, hoa cao như vậy các người không lên nổi.” Tả Minh Vũ phản đối.
“Nhưng thân thể A Học... không sao chứ?” Khâu Tử Dạ hỏi.
“A Học đã có thể khống chế.” Tả Minh Vũ đáp, mọi người đều nhìn Nghiêm Học.
Nghiêm Học tinh nghịch chớp mắt, nói.
“Không thành vấn đề!”
Mọi người không nói chuyện, chỉ nhìn Tả Niệm, dù sao gã cũng là trưởng bối.
Tả Niệm cười nói.
“Đi thôi, cẩn thận chút.”
Gia trưởng không phản đối thì mọi người chỉ có thể nghe lời, dặn dò hai người phải cẩn thận này kia.
Gi*t một đóa hoa chỉ cần vài giây, nhưng hoa quá nhiều. Thêm vào hai người bình thường không uống máu, ăn thực vật không mới mẻ, không thể sử dụng nhiều năng lực. Hơn nữa Nghiêm Học mới biến dị không lâu, Gi*t hơn một nửa thì có chút cố sức. Tả Minh Vũ để Nghiêm Học nghỉ ngơi chút. Cậu không chịu, anh đành không ngừng tăng tốc độ. Nghiêm Học chỉ thấy toàn thân đau sắp tan ra, đầu cũng đau như sắp nứt, sự vật trước mắt bắt đầu hơi mơ hồ nhưng cậu cắn răng chịu đựng.
Lại qua khoảng hai mươi phút rốt cuộc Gi*t ra một con đường. Mọi người chạy tới. Nghiêm Học thấy tất cả bình an thì thở phào một hơi, hôn mê bất tỉnh.
Tả Minh Vũ vội đỡ cậu, cắn rách mạch máu đút cho Nghiêm Học vài ngụm máu.
Trên mặt Nghiêm Học chậm rãi trồi lên sắc hồng, Tả Minh Vũ thở ra, giải thích với mọi người.
“A Học chỉ là mệt quá.”
Trong lòng mọi người tràn ngập áy náy.
Tả Minh Vũ đau lòng muốn ૮ɦếƭ. Ngược lại Nghiêm Học cảm thấy không sao cả, còn vui vẻ vì mình đã giúp ích. Như thế càng khiến mọi người áy náy hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc