Đành Buông - Chương 09

Tác giả: Huỳnh Nhật Linh Anh

“Em biết điều đó là sớm muộn, em cũng sẽ giao lại đứa trẻ cho Tần Niệm Dư nuôi, nhưng anh chắc chắn rằng cô ấy sẽ không làm hại đến đứa trẻ không?” Trình Giai Giai suy nghĩ.
“Cô đừng mà suy nghĩ lung tung, tôi tin cô ấy không phải là người như vậy. Còn cô, tôi mà nghe những lời này không hay nữa đừng trách tôi.” Thẩm Mục Hàn cảnh cáo.
Thẩm Mục Hàn không nói gì anh xoay người rời đi, Trình Giai Giai nhìn theo bóng lưng rời đi của anh lòng đau thắt lại, cô có một bí mật cho đến giờ không thể nói ra được cũng không một ai có thể hiểu cô được.
Một tuần sau ….
Tần Niệm Dư được xuất viện về nhà, Thẩm Mục Hàn đã đến đón cô anh nói chuẩn bị một bất ngờ cho cô, nhưng mà cô đã không còn muốn tin hay chờ đợi anh nữa rồi, vốn dĩ bây giờ cô vì đứa bé trong bụng.
Tần Niệm Dư được Thẩm Mục Hàn dìu vào nhà, ngôi nhà được trang trí rất đẹp, trên bàn đầy đồ ăn ngon toàn là những món cô thích, đột nhiên một đứa trẻ từ trong nhà bước ra trên tay cô bé đang cầm là một chiếc bánh kem.
“Chúc mừng cô về nhà ạ! Hôm bữa là con sai con không nên cắn vào tay cô, nên nay con đã chuẩn bị bánh kem để xin lỗi cô ạ!”
Đứa trẻ Trình Nhạc Gia lo sợ, tay cô bé run rẩy liếc nhìn Tần Niệm Dư không dám ngẩng đầu lên đối diện nhìn cô.
“Thì ra đây là bất ngờ anh dành cho tôi à! Thẩm Mục Hàn rốt cuộc anh muốn làm gì.”
“Dư Dư, em nghe anh nói chúng ta cho Nhạc Gia ở đây một thời gian được không? Đứa trẻ rất ngoan, rất hiểu chuyện có lẽ em sẽ thích con bé.”
Thẩm Mục Hàn tìm mọi cách dỗ dành Tần Niệm Dư chấp nhận đứa trẻ, nhưng những điều đó chạm vào giới hạn của cô mà thôi.
“Đủ rồi, tôi không muốn nghe, một là anh đưa đứa trẻ đó rời đi, hai là tôi sẽ rời đi, anh chọn đi.” Tần Niệm Dư hét lên.
Khiến cho đứa trẻ sợ hãi khóc toáng lên, Thẩm Mục Hàn kêu dì giúp việc đưa Nhạc Gia lên phòng dỗ cô bé ngủ, còn anh ở đây nói chuyện với Tần Niệm Dư.
Thẩm Mục Hàn đau khổ, anh quỳ xuống trước mặt Tần Niệm Dư chỉ để cầu xin cô. Có lẽ đây là lần thứ hai anh quỳ xuống cầu xin cô.
“Cầu xin em, em muốn làm gì anh cũng được nhưng xin em hãy để con bé ở lại đây được không? Anh biết em sẽ rất khó chấp nhận việc này, anh sẽ chăm sóc con bé sẽ để con bé ít gặp mặt em hơn, chỉ cần để con bé ở lại đây thôi! anh không còn cách nào khác, xin em hãy hiểu cho anh.” Thẩm Mục Hàn tha thiết, khẩn cầu.
Thẩm Mục Hàn nói ra những lời nói đó, anh cũng rất đau khổ gấp lần cô, nước mắt anh cũng âm thầm rơi ra, đây là lần thứ hai anh khóc vì cô. Trước giờ anh rất mạnh mẽ, dù trải qua bao nhiêu chuyện gì nữa anh cũng mạnh mẽ vượt qua, nhưng trước mặt cô anh lại không thể kiên cường được, lại rơi nước mắt trước mặt cô, cũng chỉ có mình cô thấy được nước mắt anh rơi mà thôi.
Tần Niệm Dư thấy bộ dạng đáng thương, thảm hại của Thẩm Mục Hàn quỳ xuống cầu xin cô nhưng cô không hề vui, cô đau lòng đến khó thở, cô quay mặt đi nơi khác đôi mắt đỏ hoe, nước mắt cũng rơi xuống, cô không muốn Thẩm Mục Hàn thấy những giọt nước mắt yếu đuối của cô, cô ngẩng đầu lên để ngăn chặn những giọt nước mắt rơi ra.
Nhưng! Nước mắt vẫn cứ rơi ra, rất nhiều… rất nhiều.
“Tôi hiểu cho anh, vậy ai hiểu cho tôi. Thẩm Mục Hàn, anh biết không? Thật ra anh rất ích kỷ, anh chỉ nghĩ đến bản thân của anh mà không nghĩ đến cảm xúc của tôi.”
“Anh thực sự xin lỗi em, thật lòng xin lỗi em rất nhiều.” Thẩm Mục Hàn đau đớn.
“Nếu như một ngày tôi cũng có con riêng với người đàn ông khác, tôi đem đứa trẻ đó về nhà kêu anh phải nuôi đứa trẻ đó, anh chấp nhận không?”
Tần Niệm Dư hỏi Thẩm Mục Hàn câu hỏi khiến anh cứng đơ, câm nín không biết trả lời ra sao, vốn dĩ anh cũng khó có thể mà chấp nhận được. Giờ anh đã thật sự hiểu cảm giác của cô khi chịu đựng.
“Anh sẽ khó chấp nhận điều này đúng không? vậy vì đâu tôi phải chấp nhận điều này chứ? Anh nói cho tôi nghe thử đi, nói cho tôi nghe đi.”
Tần Niệm Dư đau đớn hét to lên, những uất ức, đau khổ bấy lâu nay cô kìm nén cuối cùng cũng những nước mắt rơi ra, cô tiến về phía trước Thẩm Mục Hàn trút giận lên người anh, cô đánh mạnh vào phía иgự¢ anh, anh rất đau nhưng kìm nén cho cô đánh có lẽ sẽ giúp cô thoải mái hơn.
Tần Niệm Dư đánh đến mệt cô nghĩ đến đứa bé trong bụng nên dừng tay lại, dựa vào người Thẩm Mục Hàn, cô chuyển qua cắn vào vai anh đến khi vai anh chảy máu mới thôi, anh vẫn dịu dàng ôm cô vào lòng mặc cô làm gì anh cũng được, vì cô anh chịu đựng hết tất cả.
“Nếu như anh gặp em sớm hơn thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy! Nếu như người mà anh yêu đầu tiên là em thì hay biết mấy, nhưng người mà anh yêu đầu tiên, người cùng anh hoà một thân thể đầu tiên không dành cho em, thật lòng xin lỗi em nhiều!”
“Thẩm Mục Hàn, anh biết không? Thật ra phụ nữ đều rất ích kỷ như nhau, em cũng vậy cũng một trong số đó. Em chỉ hy vọng người mình yêu chỉ có thể quan tâm và có một mình em, thân thể anh ta cũng đều là của một mình em, em rất ích kỷ, em không muốn san sẻ anh với bất kỳ người phụ nữ nào khác, cũng không muốn anh có con với người khác. Nhưng! Cũng chỉ là Nhưng mà thôi!”

Tiếp tục update..

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc