“Dư Dư, em nghe thấy không? Trả lời anh đi, đừng làm anh sợ mà.”
Thẩm Mục Hàn gọi điện xe cấp cứu đến, Tần Niệm Dư nhanh chóng được đưa đến bệnh viện trong phòng cấp cứu. Còn anh thì ngồi ở ghế ngoài chờ, hai tay anh nắm chặt lại hiện lên gân tay.
Anh rất sợ, sợ cô và đứa bé sẽ xảy ra chuyện gì, đáng lẽ ngay lúc đầu anh không nên kích động đến cô, anh nên nói ra mọi chuyện với cô sớm hơn thì phải, hiện giờ anh chỉ cầu mong cô và đứa bé trong bụng bình an, bắt anh chịu trả giá mọi chuyện anh đều tự nguyện.
Sau hơn 2 tiếng chờ đợi, thì bác sĩ trong phòng đi ra, Thẩm Mục Hàn nhanh chóng chạy đến hỏi han bác sĩ.
“Bác sĩ, cô ấy và đứa bé sao rồi.” Thẩm Mục Hàn lo sợ.
“Rất may người mẹ và đứa bé không sao cả, chỉ là bệnh nhân bị kích động quá thôi! Nếu như lần sau có tình trạng như vậy nữa, sợ rằng tính mạng giữa người mẹ và đứa bé sẽ rất khó giữ được.”
Nghe như vậy, Thẩm Mục Hàn thở dài ra dần bình tĩnh lại hơn, anh nhanh chóng bước vô phòng thăm cô, nhìn cô an tĩnh ngủ trên giường lòng anh nhẹ nhàng hơn, anh xoa nhẹ gương mặt cô đặt một nụ hôn ấm áp lên trán cô, nắm lấy một bàn tay của cô.
“Khi em tỉnh dậy, em muốn đánh anh, mắng anh hay làm gì anh cũng được, anh đều chấp nhận, chỉ là em đừng rời xa anh.”
Ngày hôm sau, Tần Niệm Dư mở mắt tỉnh dậy cô nhìn khắp xung quanh nhận ra đây là phòng bệnh nhân, cô nhớ lại những gì tối qua bất chợt lấy tay xoa bụng mình nhận ra đứa bé vẫn còn, cô thở dài nhẹ nhõm.
“Em tỉnh rồi à? Anh có mua chút cháo cho em để anh đút cho em ăn.”
Thẩm Mục Hàn thấy Tần Niệm Dư tỉnh dậy thì anh vui mừng, còn cô im lặng không nói câu nào nhìn anh với vẻ rất lạnh lùng, khiến cho anh đau nhưng anh vẫn mỉm cười. Thấy vậy, anh đút cháo cho cô ăn nhưng cô lại vung tay hất đổ tô cháo đi, khiến tô cháo văng ra làm bỏng tay Thẩm Mục Hàn, khiến anh đau đớn nhưng cố gắng kìm nén đi.
“Em ăn chút đi, anh biết em còn đang giận anh nhưng mà em phải nghĩ đến đứa bé trong bụng chứ?”
“Có anh tôi thật sự nuốt không vô, anh đi ra ngoài cút xa khỏi tầm mắt tôi đi, tôi sẽ ăn.” Tần Niệm Dư lạnh nhạt.
“Được rồi, anh sẽ đi ra ngoài em nhớ ăn.”
Thẩm Mục Hàn đành xoay người rời đi, trước khi anh rời đi anh nhìn Tần Niệm Dư nhưng cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý và đoái hoài đến anh, anh nở nụ cười đau thường xoay người rời đi.
Thấy Thẩm Mục Hàn đã rời đi, cô bật khóc nức nở thật ra lúc nãy cô biết anh đã bị bỏng tay, cô biết anh rất đau nhưng anh không nói, cô cũng không cô ý hất tô cháo đó vào người anh, nhưng cô thật sự không thể nào chấp nhận việc anh ta có con với người phụ nữ khác, lại còn lừa dối cô bao lâu nay, cô biết rằng anh yêu cô không hề phản bội cô, nhưng cô không còn cách nào khác, cô thật sự không thể chấp nhận được mọi chuyện.
Tần Niệm Dư khóc được một hồi, cô lau nước mắt vực dậy, vì giờ cô chỉ có thể dựa vào bản thân mà giải quyết hết mọi chuyện.
Đột nhiên tiếng cửa mở ra, một người phụ nữ bước vào không ai khác chính là Trình Giai Giai.
“Tôi nghe nói cô nhập viện, nên đến thăm cô. Chắc cô cũng biết tôi là ai rồi phải không?” Trình Giai Giai mỉm cười.
“Làm sao tôi quên được, nhờ ơn cô mà tôi đã phải vào viện, thật sự bất ngờ của cô quá lớn khiến tôi kích động, đến nỗi phải vào bênh viện.” Tần Niệm Dư đáp trả lại.