Đành Buông - Chương 06

Tác giả: Huỳnh Nhật Linh Anh

“Thẩm Mục Hàn, anh định giấu tôi đến khi nào nữa, rằng bên ngoài anh đã có một đứa con riêng.”
“ Em nói gì anh không hiểu.”
Tần Niệm Dư nhìn Thẩm Mục Hàn, sau đó cô bật cười nhưng nước mắt lại rơi ra. Đến phút này rồi, anh ta vẫn còn lừa dối cô.
Tần Niệm Dư lấy bộ hồ sơ và sắp ảnh ra ném vào mặt Thẩm Mục Hàn.
“Anh coi đi, đến giờ phút này rồi anh vẫn xem tôi như một con ngốc sao? Có phải nếu như ngày hôm nay tôi không biết chuyện này, thì anh định giấu tôi cả đời luôn sao?”
Thẩm Mục Hàn run rẩy, anh lật hồ sơ ra xem là bản ADN giữa anh và Nhạc Gia, thêm những bức ảnh anh cùng Trình Giai Giai và Nhạc Gia chụp chung với nhau, anh tức giận xé hết tất cả.
Đến bây giờ, Tần Niệm Dư biết tất cả mọi chuyện rồi anh cũng không giấu cô nữa, một khi cô đã biết thì anh cũng lành ít dữ nhiều.
“Xin lỗi! Là anh có lỗi với em, anh nên nói hết mọi chuyện cho em sớm hơn, chứ không phải là giấu em, nhưng mà anh sợ… khi anh nói ra em không chịu đả kích, sẽ ly hôn với anh.”
“Thẩm Mục Hàn, anh biết không? Ngày hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiến, một gia đình ba người đi bên nhau hạnh phúc biết bao, trong khi đó tôi là vợ anh nhưng mà như người ngoài. Còn Trình Giai Giai mới chính là vợ của anh, rốt cuộc anh xem tôi là gì, anh nói đi.”
Tần Niệm Dư hét to lên, nước mắt cô theo đó rơi xuống rất nhiều, đôi mắt đỏ hoe đi, giọng nghẹn ngào, làm sao cô có thể giữ bình tĩnh khi biết người chồng bao năm qua, có con riêng với người phụ nữ khác.
Thẩm Mục Hàn nhìn thấy Tần Niệm Dư như vậy, anh đau lòng nhưng không biết làm gì, anh quỳ xuống trước mặt cô nước mắt rơi xuống, nhưng không để cô thấy, đây là lần đầu tiên anh khóc.
Thẩm Mục Hàn một tay nắm lấy tay Tần Niệm Dư, một tay anh đưa lên muốn lau nước mắt cho cô nhưng bị cô hất ra.
“Em là vợ anh, là người anh yêu. Đối với Trình Giai Giai chỉ là quá khứ, mấy năm trước anh và Trình Giai Giai bên nhau là thật, nhưng sau tụi anh chia tay nhau sau đó anh đã gặp được em. Lúc đầu quả thật khi bên em, anh vẫn còn nhớ đến cô ấy nhưng sau anh đã quên cô ấy, bước ra được và quên đi quá khứ toàn tâm toàn ý mà yêu em, bởi vì em là hiện tại, là vợ anh cũng là người anh yêu
Nhưng, anh thật không ngờ hơn một năm trước anh đã gặp lại cô ấy, bên cạnh cô ấy là đứa trẻ, khi ấy hai mẹ con cô ấy rất khổ phải ra ngoài xin ăn, bị người ta đánh mắng đuổi đi, cùng lúc ấy anh mới biết rằng đứa trẻ ấy là con của anh, anh từng đi xét nghiệm ADN mấy lần nhưng kết quả đều như vậy, khi chia tay anh một thời gian sau cô ấy phát hiện mình có thai, lúc đầu cô ấy muốn phá thai nhưng sau vẫn giữ lại và nuôi nấng đứa trẻ đến hiện giờ
Vì vậy, anh đã mua một căn chung cư cho họ, mỗi tháng anh sẽ chu cấp tiền cho đứa trẻ, và sẽ dành ra một ngày đưa đứa trẻ đi chơi từ nhỏ đứa trẻ thiếu thốn lại không có ba bên cạnh, nên anh phải bù đắp cho đứa trẻ, nhưng dù sao đứa trẻ là con của anh, là máu mủ ruột thịt của anh, anh không thể bỏ mặc đứa trẻ được.”
Thẩm Mục Hàn kể ra giải thích hết mọi chuyện cho Tần Niệm Dư nghe, nhưng từ nãy giờ cô im lặng không nói một câu nào.
“Vậy nên, anh định sẽ giải quyết mọi chuyện như thế nào? Anh định sẽ đưa đứa trẻ đó cho tôi nuôi nấng nó hay sao?”
Tần Niệm Dư nhìn Thẩm Mục Hàn nói, vẻ mặt không chút cảm xúc rất lạnh lùng khiến cho Thẩm Mục Hàn lo sợ.
“Dư Dư, đó giờ anh chưa bao giờ cầu xin em, bây giờ anh cầu xin em có được không? Anh biết em sẽ rất khó chấp nhận việc này, nhưng xin em hãy chấp nhận Nhạc Gia nuôi nấng đứa bé có được không?” Thẩm Mục Hàn tha thiết, khẩn cầu.
Tần Niệm Dư nhìn bộ dáng của Thẩm Mục Hàn đáng thương thật sự, anh ta quỳ xuống cầu xin cô, bỏ xuống lòng tự trọng chỉ để cầu xin cô.
“Không bao giờ, trừ khi tôi c.h.e.t đứa trẻ đó sẽ không được bước chân vô nhà này, dù chỉ là nữa bước, còn không thì chúng ta ly hôn.”
Tần Niệm Dư liếc Thẩm Mục Hàn một cái đầy lạnh lùng, sau đó cô rời đi được mấy bước thì cảm thấy rất đau bụng, người cô lạnh lẽo đi toát cả mồ hôi ra, chóng mặt không còn đi được nữa, cô cảm giác có thứ gì đó chảy xuống chân cô.
Tần Niệm Dư ôm bụng đau của mình, cố gắng nhìn xuống một dòng chất lỏng chảy ra rất nhiều, là máu chính là máu, đứa bé trong bụng của cô, con của cô.
“Mục… Mục Hàn, cứu… cứu con của chúng ta.”
Tần Niệm Dư yếu ớt kêu lên sau đó ngã nhào xuống sàn rồi ngất đi.
Thẩm Mục Hàn nghe tiếng Tần Niệm Dư kêu mình, nhìn sang thì thấy cô ngã nhào xuống sàn, người cô đầy máu, anh nhanh chóng đứng dậy chạy tới bên cô, thì thấy cô đã ngất đi, người cô lạnh toát đi, anh chợt nhớ đứa bé trong bụng của cô.
“Dư Dư, em nghe thấy không? Trả lời anh đi, đừng làm anh sợ mà.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc