Đành Buông - Chương 03

Tác giả: Huỳnh Nhật Linh Anh

“Ba ơi, sao ba lại ở đây ạ? Con nhớ ba nhiều lắm!”
Đứa bé thấy ba mình thì chạy vào lòng ôm ba, nhưng Thẩm Mục Hàn lại tránh né đẩy đứa bé ra khiến đứa bé ngã nhào xuống đất, anh quay sang nhìn Tần Niệm Dư thử ai ngờ thấy cô đứng im bất động, không nói tiếng nào.
“Đứa bé này chắc nhận nhầm ba rồi, không biết ba mẹ con bé đâu nữa.” Thẩm Mục Hàn run rẩy.
Trong lòng Thẩm Mục Hàn thầm nghĩ, xin lỗi con gái nhiều ba có nỗi lòng nên mới làm thế đừng trách ba.
Thấy đứa bé khóc, Tần Niệm Dư định đến dỗ đứa bé nhưng một người phụ nữ bước đến ôm đứa bé vào lòng, dỗ dành đứa bé.
“Hức! Mẹ ơi ba đẩy con ngã.”
Đứa bé chỉ tay về phía Thẩm Mục Hàn, Trình Giai Giai nhìn thấy Thẩm Mục Hàn ở đây cũng hơi bất ngờ, bên cạnh còn có Tần Niệm Dư vợ của anh, cô liền hiểu ra mọi chuyện.
Thẩm Mục Hàn nhìn thấy Trình Giai Giai đến, thì anh không còn lo sợ Tần Niệm Dư sẽ biết mọi chuyện nữa. Bởi vì cô ta sẽ không có gan trời mà nói ra tất cả đâu.
“Xin lỗi hai người, con bé nhớ ba nên nhận nhầm người. Làm phiền hai người rồi.”
Trình Giai Giai cúi người xuống xin lỗi Thẩm Mục Hàn và Tần Niệm Dư, sau đó bế đứa bé rời đi và lướt ngang qua người anh.
Thẩm Mục Hàn lúc này thấy hai người đều rời đi, thì thở nhẹ nhỏm ra.
“Em có sao không? Đứa bé đó hư thiệt suýt nữa làm em ngã rồi.”
Tần Niệm Dư lắc đầu “Em không sao! Chúng ta về thôi, em cũng hơi mệt rồi.”
Thẩm Mục Hàn đỡ Tần Niệm Dư ra xe, anh chợt nhớ đến chuyện gì đó.
“Anh bỏ quên chút đồ trong đó rồi, anh vô lấy rồi ra liền. Em đợi anh trước nha.”
Trước khi rời đi, Thẩm Mục Hàn hôn nhẹ lên trán Tần Niệm Dư, nhìn thấy anh rời đi rồi vẻ mặt cô nghi ngờ, khi nhìn thấy đứa bé hồi nãy trông giống với Thẩm Mục Hàn thiệt, nhưng mà anh ấy yêu cô như vậy sẽ không làm chuyện có lỗi với cô đâu. Chắc là do cô đang mang thai, nên hơi đa nghi chút.
Thẩm Mục Hàn nói dối Tần Niệm Dư, thật ra anh đi tìm Trình Giai Giai cảnh cáo cô ta về chuyện hôm nay, nhìn thấy con gái mình đang chơi vui vẻ anh thấy có lỗi với con gái khi nãy, anh nhìn xung quanh không thấy ai liền kéo Trình Giai Giai đến một góc.
“Tôi đã cảnh cáo cô, đừng có đưa con bé ra ngoài, vậy mà cô lại xem lời nói tôi không ra gì,suýt chút nữa thì cô ấy đã biết tất cả mọi chuyện rồi.”
“Em xin lỗi! Em chỉ muốn đứa con bé ra ngoài chơi chút thật không ngờ lại gặp cô ấy ở đây, nhưng con bé cũng là con anh tại sao anh lại đẩy ngã con bé chứ! Con bé làm sai gì sao?”
Trình Giai Giai đáng thương, anh đối với cô ấy thì dịu dàng, ấm áp nhưng với cô thì lúc nào cũng lạnh lùng, và tức giận đến đáng sợ, vốn dĩ sự dịu dàng này năm xưa cô cũng có nhưng là cô đánh mất tất cả.
Thẩm Mục Hàn nhận lại con gái cô rất vui mừng, cứ tưởng rằng cô và con gái sẽ níu kéo được anh, nhưng mà cô đã lầm rồi.
“Lúc nãy là tôi sai với con bé, đừng tưởng rằng cô là mẹ con bé muốn làm gì thì làm. Tôi nói cho cô biết, sự phản bội của cô năm đó tôi vẫn còn nhớ, đợi một ngày nào đó Tần Niệm Dư chấp nhận được Nhạc Gia, tôi sẽ đưa con bé cho cô ấy chăm sóc. Còn cô nên rời đi rồi.”
Thẩm Mục Hàn tức giận rời đi, những lời lúc nãy làm cho Trình Giai Giai đau lòng, cô bật khóc nước mắt rơi xuống, cô biết sớm hay muộn cô sẽ giao con mình cho Tần Niệm Dư chăm sóc, chỉ là lúc này cô muốn tham lam ở bên cạnh anh và Gia Gia thêm chút nữa.
……
Sáng hôm sau, như thường ngày Thẩm Mục Hàn đi làm. Trước khi đi anh đi làm, anh nấu rất nhiều món đồ ăn sáng cho cô, cô mỉm cười hạnh phúc vui vẻ.
Tần Niệm Dư kêu bác tài xế lái xe chở cô đến Tần Gia, trên đường đi bỗng chiếc xe phanh gấp lại suýt nữa khiến cô ngã nhào lên trước, chiếc xe ᴆụng phải người phụ nữ, cô bước xuống xe xem.
“Thật xin lỗi! Cô có sao không?” Tần Niệm Dư lo lắng hỏi.
“Tôi không sao, chỉ là bị chảy máu chút thôi.”
Người phụ nữ lắc đầu không sao, Tần Niệm Dư nhìn người phụ nữ trước mắt rất quen, hình như cô gặp đâu rồi đó nhưng không nhớ, mà thật chất người phụ nữ đó chính là Trình Giai Giai.
“Nhà tôi ở gần đây, tôi đưa cô về băng bó vết thương.” Tần Niệm Dư nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc